Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân trường giữa mùa hè rực rỡ sắc màu không phải bởi trăm hoa đua nở mà nhờ đủ màu váy áo của các nữ sinh, nam sinh... Yoseob ôm mười chương tài liệu đã được in ra đầy đủ ngồi trên băng ghế bên rừng cây, bóng cây loang lổ hắt trên từng hàng chữ, làm cho những từ ngữ buồn tẻ cũng trở nên sinh động hơn đôi phần. Nhìn chán rồi, cậu nhắm mắt lại, hít thở hương thơm khoan khoái của lá cây, cậu ngẩng đầu lên, để ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt khẽ mỉm cười của mình. Cậu thích đại học Seoul, từ nhỏ đã thích bởi ba cậu, người thương cậu nhất, đã tốt nghiệp từ ngôi trường này. Cậu vẫn nhớ rõ, ngày nhập học năm nhất, cậu kéo tay mẹ, vừa hân hoan vừa rụt rè bước vào sân trường, hớn hở ngồi lên băng ghế này, tưởng rằng mình vừa bước vào thiên đường chốn nhân gian. Khi đó vẻ mặt cậu hết sức ngây thơ, áo khoác jeans bạc màu, quần dài cotton màu xanh lam hơi ngắn, mái tóc đen mềm mại xoà xuống che nửa khuôn mặt, nói theo lời Hyunseung, bạn thân nhất của cậu thì: " Trai quê còn mô-đen hơn cậu! ". Việc cậu bị so sánh không bằng cả trai quê hoàn toàn không liên quan gì đến hoàn cảnh gia đình cậu, mà vì trước kia cậu học trung học ở CheongNam, nhà trường áp dụng mô hình quản lý phong bế cùng đàn áp. Hàng năm tỷ lệ thi đậu đại học đạt chín mươi tám phần trăm, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt và học tập hết sức khắc nghiệt, cổng sắt của trường còn cao hơn trại giam, bên trên còn ghi năm chữ to nổi bật: Nhà tù văn minh nhất. Giống trại giam không thành vấn đề, quan trọng là chế độ cũng phải giống trại giam chứ, nghe nói trong trại giam được ăn bánh bao vừa to vừa trắng, còn bánh bao của các cô thì y chang củ khoai tây không hơn, không hề nói quá! Lần đầu tiên nhận lấy bánh bao, cậu còn hỏi dì phát bánh:

~ Cháu muốn ăn bánh bao, sao cô lại phát cho cháu khoai tây?

Bà ấy không buồn ngẩng đầu:

~ Người kế tiếp!

Cậu hỏi bạn mới ngồi cùng bàn:

~ Chẳng phải nói Hàn Quốc thực hiện chủ nghĩa xã hội, toàn dân đều ấm no sao? Vì cớ gì lại không giải quyết được vấn đề no ấm của bọn mình.

Bạn mới đáng yêu ngồi cùng bàn vô cùng tốt bụng đem một nửa phần ăn chia cho cậu, khiến cậu cảm động đến rớt nước mắt vào đồ ăn. Sau này mới biết, nhà người ta mở xưởng dệt, ở nhà hai tầng. Báo hại Yoseob lãng phí tình cảm. Mẹ đi thăm cậu, ngồi trên chiếc giường xập xệ của cậu nói:

~ Yoseob, không phải mẹ không có tiền cho con đi học trường quý tộc, nhưng mẹ không muốn con bị lây nhiễm thói hư vinh phù phiếm. Con hãy đồng ý với mẹ, khổ cỡ não cũng phải chịu đựng, mai mốt thi đậu đại học, làm một chàng trai độc lập mạnh mẽ... Không dựa dẫm vào bất kì ai, con hiểu không?

Cậu hiểu rõ! Trong ngôi trường vẫn còn phải lo no lo đói ấy, gu ăn mặc của cậu luôn là cao nhất, cho dù cậu có mặc quần thể thao rộng thùng thình đi học, vẫn sẽ có bạn nữ hâm mộ khen:

~ Yoseob, cái quần này của cậu đẹp ghê nha!

Từ đó về sau cậu cũng tự tin hơn với gu chọn quần áo của mình! Trong phòng ký túc xá năm nhất không phải ai cũng quen thân nhau, mọi người đều xấu hổ mà dè bỉu cậu, năm hai, bạn tốt Hyunseung của cậu rốt cuộc không nhịn được nữa, nói với cậu:

~ Yoseob, tớ với cậu đi dạo phố mua quần áo đi.

Khi đó cậu đang nằm thườn ra trên giường.

~ Trong tủ của tớ có rất nhiều đồ.

~ Tớ van cậu mua một bộ quần áo cho ra hồn đi, trai quê còn mô-đen hơn cậu! - Cậu giả vờ không nghe, ôm gối cuộn người thành một cục, tiếp tục nằm ì. Hyunseung leo lên giường cậu, cướp lấy cái gối - Yoseob, cùng lắm lần sau thi lại tiếng Anh cấp bốn thôi!

~ Không thi, bực lắm rồi.

Cả phòng có mỗi cậu không qua, mà cũng không phải lỗi của cậu, có trách thì trách kẻ ra đề thi cấp bốn quá biến thái, đó căn bản không phải là những câu hỏi mà tư duy bình thường có thể lĩnh hội được.

~ Vậy cậu cũng phải đến lớp chứ?

~ Không đi! Có học cũng vô ích!

Vừa đỗ đại học Seoul, cậu hạ quyết tâm phải học tập chăm chỉ, nhưng đầu óc của cậu cứ như làm bằng đá, sơ đồ mạch điện vẽ mãi không ra, đèn ba cực càng nhìn càng chướng mắt, hận không thể đem nó cắn nuốt vô bụng. Còn về chương trình học trừu tượng thì càng khỏi phải nói! Đáng ra lúc trước cậu không nên nghe lời ông ngoại đi chọn chuyên ngành này. Hyunseung trợn tròn mắt, bày ra vẻ mặt "cậu thật hết thuốc chữa". Một sinh viên giỏi nhiều lần được học bổng như Hyunseung làm sao có thể hiểu được nỗi thống khổ của cậu khi lòng tự tin bị tổn thương nghiêm trọng. Daniel đang loay hoay bấm điện thoại nói:

~ Tớ thấy cậu nên tìm một gã nào đó cưới quách cho rồi, hết tội hết nợ.

~ Ý hay nha.- Yoseob xoay người ngồi xuống, tỏ vẻ hứng thú. - Tranh thủ tỉ lệ nam nữ mất cân đối ở đại học Seoul, tớ phải nắm chắc cơ hội túm được một anh chàng thật ngon.

Daniel hỏi:

~ Cậu thích loại con trai thế nào? Để tớ giới thiệu cho.

~ Yêu cầu của tớ không cao, không được quá đẹp trai, nhà không được quá giàu, có chí tiến thủ, đáng tin cậy, chênh lệch trong vòng mười tuổi trở xuống, tớ đều chấp nhận được. À, còn phải tốt tính, nếu không sẽ bị đầu óc ngu si của tớ chọc cho tức chết...

Cậu còn chưa nói xong điều kiện, Hyunseung đã tức giận đến bóp trán:

~ Cậu là đồ óc heo, đàn ông như thế trong trường này chỗ nào chẳng có, cần gì phải đi tìm? Cậu tới cửa sổ ném bừa một quả tú cầu xuống, trúng ai thì giữ người đó lại.

Yoseob nháy nháy cặp mắt sáng ngời, bổ sung một câu:

~ Người đó phải chung thủy với tớ suốt đời suốt kiếp.

Daniel ngừng bấm điện thoại, ngẩng khuôn mặt xanh lè giống quỷ lên:

~ Yoseob, đàn ông như vậy cậu có đốt đuốc tìm cũng không thấy thấy đâu, hoàn toàn không có trên đời. Vẫn nên thực tế một chút, tìm một tên đẹp trai nhà giàu là được.

~ Chờ hắn chơi chán rồi đem tớ vứt đi như giẻ rách ẩy hả?!

~ Vậy còn tốt hơn cậu phải hi sinh cả đời vì một thằng đàn ông tầm thường, chờ đến khi hắn làm nên sự nghiệp lại đem cậu vứt đi như giẻ rách. Cậu đã bao giờ xem phim "Khiên Thủ" chưa? Đó mới là người đàn bà đau khổ nhất.

~ Khiên Thủ?! - Lồng ngực cậu bỗng đau đớn như xé nát, giành lại chiếc gối ôm vào lòng. Lúc còn học cấp ba, mẹ thường xuyên đến thăm cậu, mua cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt ưa thích nhưng ba cậu thì chưa bao giờ tới trường lấy một lần. Mỗi lần tan học, cậu đều ngóng ra ngoài cánh cổng sắt khổng lồ, hy vọng có thể tìm thấy dáng người cao ngất của ba như trong trí nhớ, mang theo đồ ăn vặt đứng ngoài cổng trường chờ cậu. Thế nhưng, ba không hề đến dù chỉ một lần! Bởi vì ba cũng giống như nhân vật nam trong "Khiên Thủ", đem lòng yêu một người đàn bà khác... Sunggyu, cậu bạn cùng phòng thích hô to gọi nhỏ, bỗng thét một tiếng chói tai, làm cậu sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

~ Nhìn kìa, đó chẳng phải Yoon Dujun khoa Tin sao?

~ Thật hả?! - Daniel vọt qua nhanh như chớp. - Cool quá! Tình nhân trong mộng của mình nha.

Hyunseung nửa nằm nửa ngồi trên giường cậu, nghiêng người về phía cửa sổ:

~ Anh ấy chính là Yoon Dujun trong truyền thuyết đó! Thiệt là đẹp trai nha.

~ Mang giày Adidas đi đá bóng! Rất có cá tính.

~ Giày Adidas không phải dùng để đá bóng à?

~ Đúng vậy, vấn đề là sân bóng trường mình toàn đất đá, một tháng làm hỏng ít nhất hai đôi giày đá bóng. - Daniel bảo cậu - Yoseob, đừng rầu rĩ nữa, ngắm trai đẹp xong tâm trạng sẽ tốt lên thôi.

Cậu ngồi dậy khỏi giường, nói to:

~ Tớ đi giải đề tiếng Anh cấp bốn đây, lần sau mà trượt nữa tớ đập đầu chết luôn!

... Kết quả thi tiếng Anh cấp bốn phát ra, cậu xem thành tích 58 điểm, liều mạng đập đầu xuống mặt bàn:

~ Đầu mình chẳng lẽ làm bằng đá sao!

Hyunseung ngăn cậu lại:

~ Đừng đập hư bàn!

~ Ừ! - Cậu đứng lên đi về phía cửa, định ra ngoài hít thở chút không khí.

~ Yoseob, cậu đi đâu vậy?

~ Đi nhảy lầu. Mỗi năm trường chúng ta đều có một người, tớ phải tranh thủ trước, bằng không sẽ bị người khác cướp mất chỉ tiêu.

Daniel quát cậu:

~ Tớ dẫn cậu ra hàng net, lên IOCQ chat chit kết bạn, rất vui đó.

~ Có thể thi qua cấp bốn không?

~ Có khi tìm được chàng trai tình nguyện ở bên cậu cả đời.

Cậu lập tức chạy về mặc thêm áo khoác, lấy ví tiền. Hyunseung cười hỏi:

~ Cậu không đi nhảy lầu nữa à?

~ Không vội, tớ nhường cho ai nhanh chân hơn đó.

SNS, trước kia là IOCQ, thực sự đã giúp cậu gặp được một người đàn ông làm thay đổi cuộc đời mình. Anh ấy không phải người đầu tiên tìm cậu chat chit, nhưng anh là người đâu tiên chat với cậu quá mười câu. Anh chưa bao giờ hỏi cậu những câu nhàm chán như: Bạn bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Bạn là sinh viên hả? Bạn ở đâu? Chúng ta gặp nhau được không? Họ quen nhau trong một chat room, câu đầu tiên anh nói với cậu là: "Tôi rất thích câu bạn vừa nói, lý tưởng của bạn là gì?" Cậu trầm ngâm chừng một phút, sau đó kết luận: Người này này rất có đầu óc, rất có chiều sâu. Dựa vào cảm giác rất giống ba mình, cậu quyết định chat với "bác" này, cậu nói:

~ Mình muốn làm giảng viên đại học.

~ Dạy chữ dạy người, rất cao quý!

~ Không phải, mình muốn ra đề thi dễ một chút để mọi sinh viên đều có thể thi đậu...

~ ...

Một lúc lâu không có hồi âm, cậu gửi tin hỏi:

~ Bạn đi rồi hả?

Anh ta trả lời:

~ Không, đang lau nước trên máy tính.

Nước trên máy tính? Cậu nghĩ nghĩ, không cần đổi đề tài, vì vậy hỏi tiếp:

~ Vậy còn bạn? Lý tưởng của bạn là gì?

~ Hiện tại không có... Trước đây tôi luôn đề cao bản thân quá mức, bây giờ nhận ra mình chỉ là một kẻ tầm thường đến không thể tầm thường hơn được nữa, thứ tôi theo đuổi hoàn toàn vượt quá khả năng... Tất cả mọi người đều khuyên tôi từ bỏ, ngay cả giáo sư cũng khuyên tôi bỏ... Tôi đã lãng phí mất năm năm, cuối cùng thành công cốc.

Từng dòng chữ của anh ta toát lên vẻ thất vọng về bản thân, cảm giác chán nản cùng bi quan sa sút. Cậu hiểu những người như vậy, khi còn trẻ cứ tưởng rằng không có gì là không làm được, đến một ngày bỗng nhận ra bản thân nhỏ bé như một hạt bụi, để rồi đánh mất niềm tin, nhiệt huyết vào cuộc sống. Nhìn đồng hồ còn một tiếng nữa mới đến giờ đóng cửa ký túc xá, cậu quyết định khai sáng anh ta một chút:

~ Người ta càng coi thường bạn, bạn càng phải coi trọng chính mình.

~ Không ai xem thường tôi cả, là tôi tự coi thường mình.

Cậu nản chí nhìn lên avatar trên màn hình, ca này khó nha! Điển hình của hội chứng tự ti cực độ kết hợp với tự tin cực độ. Cậu suy nghĩ một hồi lâu, quyết định đổi phương thức an ủi:

~ Bạn cảm thấy thất bại, có người so với bạn còn thất bại hơn, không tin chúng ta so thử xem.

~ So thế nào?

~ Ai là người thương bạn nhất?

Anh ta suy nghĩ rất lâu:

~ Có lẽ là mẹ tôi.

~ Bạn có thể gặp bà không?

~ Bà thường xuyên đến thăm tôi.

~ Người thương mình nhất là ba, nhưng bốn năm nay mình không gặp ông ấy, ông bỏ đi với người phụ nữ khác rồi.

~ Thực xin lỗi.

~ Không sao. Bạn thương ai nhất?

~ Tôi khá là kính trọng ba mình.

~ Mình thương ông nội nhất. Mười năm rồi mình không gặp ông, ông đã qua đời vì bệnh...- Cậu nhìn chữ viết trên màn hình, bổ sung một câu - Mình rất nhớ ông.

~ Thực xin lỗi!

~ Bạn có thi đậu tiếng Anh cấp bốn không?

~ Cấp bốn? Tôi chưa từng thi.

~ Nhớ nhé, đây là chuyện măy mắn nhất đời bạn đó.

~ Vậy hả?! Cảm ơn bạn đã cho tôi biết.

~ Bạn có từng ngủ trong phòng lạnh muốn đóng băng chưa? Đầu gối đau nhức khiến bạn không thể chợp mắt. Bên giường bạn có con chuột nào chạy qua chạy lại không? Nó gặm sạch mì tôm của bạn xong lại quay qua cắn bạn?

~ Bạn là sinh viên hi vọng của gia đình à? Có cần tôi quyên góp giúp bạn ít tiền không?

~ Không cần, mẹ cho mình sinh hoạt phí tiêu không hết - Cậu gõ những lời này xong lại xóa đi. - Bạn không sợ mình lừa tiền à?

~ Có không? Bạn có vẻ là người trung thực.

~ Thời nay kẻ lừa đảo là trung thực nhất.

~ Thật tiếc, tôi không hay tiếp xúc với dân lừa đảo lắm nên không rành các tình huống.

~ Bạn lớn lên trong phòng thí nghiệm vô trùng à?

~ Cũng có thể nói như vậy, tôi lên năm tuổi bắt đầu thích đứng trong phòng thí nghiệm của ba, nhìn ông làm thí nghiệm, giúp ông sửa sang lại các ảnh chụp đủ mọi màu sắc từ kính hiển vi. Cho tới bây giờ, hơn phân nửa thời gian của tôi đều ở trong phòng thí nghiệm.

Trời đất! Lẽ nào đây chính là "nhà khoa học" trong truyền thuyết! Cậu phấn khích đến mức muốn tìm anh ta xin chữ ký. Tiếc là thời gian không cho phép, cậu phải tranh thủ về ký túc xá đúng giờ.

~ Mình không thể chat với bạn nữa, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.

~ Ngày mai bạn có online không?

~ Mình không hay vào chat room này, vậy đi, mình cho bạn số IOCQ của mình, 14833730, chỉ cần ava của bạn sáng, mình nhất định sẽ nói chuyện với bạn.

~ OK!

~ Mình phải đi đây. Trước khi chia tay mình gửi bạn một câu hát mình thích nhất nhé: "Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian!". Bạn đi ra ngoài tìm một tán cây rồi đứng dưới đó ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời... Bạn sẽ nhận ra ông Trời đã ban cho bạn rất nhiều thứ quý giá đó.

~ Tôi sẽ đi!

~ Tạm biệt!

~ Tạm biệt!

Lần sau ra hàng net, cậu mở SNS, phát hiện một dãy số lạ gửi tin nhắn xin kết bạn, nickname là Y.B. Còn để lại cho cô một lời nhắn:

~ Tôi ngẩng đầu nhìn trời xanh, mỉm cười đón ánh mặt trời, tôi phát hiện ông trời đã ban cho mình một thứ thật quý báu.

~ Là cái gì?

~ Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau!

"Khoa học gia" quả nhiên không giống người thường, năng lực tiếp thu cái mới lẫn khả năng lĩnh hội đều rất mạnh mẽ. Cậu bắt đầu hơi thích anh! Sau đó, mỗi lần cậu online đều chat với anh, không có mục đích gì khác, chủ yếu là do avatar SNS của anh lúc nào cũng sáng, dường như hai mươi bốn giờ đều lên mạng, một vài lần rất hiếm hoi không online, anh giải thích với cậu: Máy tính bị hư. Dù sao đi nữa, chat với ai thì cũng là chat, chat với anh còn thú vị hơn. Lâu dần, cậu thích cảm giác chat chit với anh, bởi vì cách anh nói chuyện không giống với người khác. Nếu cậu nói:

~ Thần tượng của em là Lỗ Tấn, em muốn học khoa Văn, nhưng mọi người đều nói nhà văn chuyên nghiệp đều không phải người bình thường.

Anh sẽ nói với cậu:

~ Thần tượng của anh là Albert Einstein, ông ấy là người bất bình thường nhất xưa giờ.

Cậu không nói gì... Nếu cậu nói:

~ Tương lai em phải trở thành người đàn ông xuất sắc, không dựa vào ai!

Anh sẽ nói với cậu:

~ Anh chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường, chăm sóc người phụ nữ của mình thật tốt!

Cậu càng không nói nên lời... Nếu cậu nói:

~ Em vừa so đáp án tiếng Anh cấp bốn, lần này lại trượt rồi.

Anh sẽ nói với cậu:

~ Ai ra đề tiếng Anh cấp bốn vậy? Quả thực quan niệm về tiếng Anh đã thay đổi triệt để! Anh vừa làm xong đề thi vừa rồi, được năm mươi điểm.

~ Hóa ra tiếng Anh của anh thua em, có khi em còn giỏi hơn anh.

~ Trước khi làm đề cấp bốn, anh cứ nghĩ tiếng Anh của mình không tệ lắm, giờ anh đã nhận ra - mình phải đi mua sách ngữ pháp về ôn lại.

Tâm trạng cậu cũng không tệ lắm, vừa cười vừa gõ:

~ Chấp nhận đi, anh cũng đừng tự ti quá!

Anh nói:

~ Anh không tự ti! Có điều anh đề nghị em nên thi TOEFL, tư duy của người Mỹ có vẻ logic hơn.

~ Anh thấy em bị tiếng Anh tra tấn chưa đủ thảm sao?

~ Tiếng Anh thực ra không khó, anh có thể bày em.

~ Thôi đi, đề cấp bốn anh mới có năm mươi điểm.

~ ...- Một lát sau, anh nói - Giờ thì anh bắt đầu tự ti rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro