Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Yoseob, anh... anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!

Yoseob đã sớm đoán được sẽ có sự kiện chấn động xảy ra, nhưng thế này cũng quá sức nha... Sấm sét rung chuyển ầm ầm trong đầu Yoseob, đem mọi ký ức của cậu nổ tan tành thành mảnh vụn, phân tán đi từng góc. Cậu tận sức muốn tìm ra mối quan hệ logic nào đó từ trong đầu óc bị oanh tạc đến bấn loạn, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không lý giải nổi cái gì cả...

Không thể nào! Yoseob kiên định lắc đầu:

~ Anh gạt em! Làm sao anh có thể là anh ấy được...

Người kia ở bang Massachusetts của Mỹ, Junhyung ở Hàn Quốc, đương nhiên là trở về từ Massachusetts. Người kia là một "nhà khoa học", cả cuộc đời theo đuổi giải Nobel, Yong Junhyung, dĩ nhiên cũng coi như là một nửa rường cột quốc gia. Người kia mặt mũi giống Albert Einstein... Tất nhiên... Cậu chưa từng tận mắt thấy qua...

Junhyung cười khẽ, tay trái nghịch tóc của cậu, cuốn vào giữa các ngón tay.

~ Em biết không? Không phải anh nhớ nhầm, thiếu một ngày, không phải thời gian, mà là khoảng cách...

Cậu không quên:

Người kia từng nói: Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em.

Cậu nói với anh: Anh nhớ sai rồi, là ba trăm bốn mươi sáu ngày!

~ Với anh mà nói chúng ta xa nhau chính xác ba trăm bốn mươi lăm ngày, anh ít hơn em một ngày, bởi vì anh dùng ngày đó để vượt qua khoảng cách giữa anh và em. Ẩn ý của anh, em không nghe ra...

Đầu ngón tay ấm áp chần chừ dừng trên mặt cậu, muôn vàn quyến luyến...

Đây không phải thật, đây nhất định không phải thật. Người đàn ông cậu mong đợi nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở cạnh cậu, chú ý đến cậu, chăm sóc cho cậu... Nhưng cậu lại không biết gì cả, còn ngốc nghếch khao khát muốn nhìn xem dáng vẻ của anh, nghe giọng nói của anh, thầm nghĩ cho dù dung mạo anh có lùn có xấu, hói đầu hoặc đeo cặp kính to bự dày cộp, cậu đều có thể chấp nhận. Chỉ cần có thể khiến cậu nhớ thật kỹ dáng vẻ anh lúc nói chuyện... Chứ không phải từng đoạn chữ viết trong trí trớ, vậy là đủ rồi!

Giờ đây, chân tướng lộ rõ, cậu làm sao có thể chấp nhận - người xa lạ quen thuộc nhất đang ở trước mắt này?!

Junhyung vươn tay ôm Yoseob đang ngẩn ngơ thành cục đá vào lòng

~ Anh nói rồi, anh sẽ làm em sợ mà...

Đúng vậy, anh có nói. Cậu cũng từng nói: Năng lực chịu đựng tâm lý của em rất mạnh. Nhưng năng lực chịu đựng tâm lý mạnh cũng không thể chịu nổi sự bắt nạt người ta đến thế!

~ Tại sao anh không nói sớm cho em biết? Nếu anh đã trở về, tại sao... - Cậu tức giận đẩy anh ra, thiếu chút nữa đánh vào mặt anh. - Tại sao phải gạt em? Anh nghĩ em ngớ ngẩn, là đồ ngốc hả?! Em...

~ Anh kể chuyện cười cho em nhé. - Anh thản nhiên cắt ngang lời trách mắng lộn xộn của cậu - Lần đầu tiên anh bắt gặp chuyện này, đã cười rất lâu...

~ ...

Cậu suýt quên mất, người đó thích nhất kể chuyện cười!

~ Rất lâu rất lâu trước kia, có một người đàn ông cố lấy dũng khí theo đuổi người con trai mình thương, anh ta bôn ba muôn trùng vạn dặm đi đến trước mặt cậu ấy, chàng trai rất thâm tình mà... ôm một người đàn ông khác đi lướt qua anh ta...- Anh cười cười, tiếp tục kể - Về sau, anh ta vẫn không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, anh ta hỏi chàng trai: Anh là gì đối với em? Chàng trai trả lời anh ta: Tránh xa một chút! Bổn công tử đây rất bận! Bận báo thù một "thằng cha biến thái" chỉ cần nhìn một phát đã muốn ói, cả tháng ăn không vô!

Chuyện cười anh kể từng câu đều rất nhạt, mà cái sự nhạt này đã muốn phá kỷ lục trước nay trong lịch sử!

Yoseob vài lần thử mỉm cười cổ vũ anh, nhưng nước mắt cứ tí tách rơi... Cậu không thể tưởng tượng nổi, lúc đó, anh ngồi trước máy tính chat với cậu, vẻ mặt anh ra sao. Khi thấy cậu cứ mở miệng ra là dùng hai chữ "biến thái" chửi mắng anh, liệu anh có như thế này, đem mọi nỗi buồn cất giấu bên dưới nụ cười thản nhiên...

Cậu yếu ớt nói:

~ Thực ra, anh cũng không phải đặc biệt biến thái.

~ Ừ! - Junhyung gật đầu. - Gần đây là: Rất độc ác! Rất mất nhân tính! Rất không có đạo lý! Liếc nhìn anh ta một cái cũng cảm thấy có lỗi với chính mình!

Ngay lập tức, cơn tức giận muốn sôi trào của cậu bị nỗi áy náy ngập tràn khỏa lấp! Báo ứng nha!

Yoseob rốt cuộc đã nhận được giáo huấn tơi tả. Cậu thề, từ nay về sau có đánh chết cũng không đi nói xấu người khác, trước mặt bạn bè tri âm dốc hết ruột gan cũng không thể nói! Bởi vì... bạn vĩnh viễn không bao giờ đoán trước được "bạn tri âm tri kỷ" cùng "kẻ thù không đội trời chung" của bạn có quan hệ gì với nhau...

~ Anh không gạt em, cho đến giờ ở trước mặt em anh đều không cố tình giấu diếm điều gì! - Anh nói.

Cậu lại nhớ tới rất nhiều điều anh đã nói. Đặc biệt trong đó có hai câu:

"Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là làm việc quá cố chấp, một khi tôi đã muốn làm chuyện gì, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ..."

"Tôi sẽ không đổi, bất kể cậu ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ thích một mình cậu ấy."

Những lời này của anh căn bản không phải ám chỉ, mà là thổ lộ rõ ràng! Cái đầu đất này của cậu, chẳng trách thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần mới đạt!

~ Yoseob... - Junhyung trịnh trọng cầm tay cậu - Em muốn biết vĩnh viễn có bao nhiêu xa sao? Rất gần, gần trong gang tấc.

Gần quá, thực ra cũng không tốt! Yoseob nhích người lui lại, chỉ cảm thấy phản ứng "điện sinh vật" giữa họ ngày càng rõ rệt, khi anh nói chuyện, hơi thở ra khiến tư duy của cậu bị chập mạch luôn...

Người ta đều nói người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, hóa ra là như vậy!

Anh nói:

~ Anh biết em không thể tiếp nhận "Yong Junhyung", vậy "Vĩnh viễn có xa không" thì sao... Năm năm, em không thể vì anh ta mà hạ thấp tiêu chuẩn kén chồng một chút sao?

Cậu từng nghĩ, bất kể người kia có xuất sắc đến đâu, cậu đều có thể chấp nhận, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại là Yong Junhyung... Một người đàn ông hoàn hảo, một mối tình thầy trò trái với luân thường, tình cảm của họ sẽ có kết quả thế nào đây? Nhớ lại vô số sinh viên nữ từng nói thích anh trước mặt cậu, nhớ lại anh dùng xe Mercedes chở ngôi sao nữ xuất hiện ở trung tâm mua sắm, cậu càng lạnh hơn. Loại cảm giác này, không rõ là vui vẻ, là âu lo, là nóng bỏng, hay lạnh lẽo...

Cũng giống như: Có người tặng cậu một căn nhà để ở, một căn hộ vừa túi tiền với một phòng khách một phòng ngủ và một căn biệt thự bên bờ biển trị giá năm triệu tệ, tùy cậu chọn lựa. Cậu đấu tranh hồi lâu giữa mơ ước và hiện thực, cuối cùng quyết định từ bỏ ngôi biệt thự thiên đường nhân gian, lựa chọn căn hộ tiết kiệm phù hợp nhất với mình. Ai ngờ, đến khi ký hợp đồng, đột nhiên bị thông báo rằng không có căn hộ vừa túi tiền nữa, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài ngôi biệt thự bên bờ biển. Khi không trúng mánh lớn như vậy, cảm giác vui sướng không cần nói cũng biết, nhưng vui sướng qua đi, cậu lại bắt đầu lo lắng, phí bất động sản và phí bảo dưỡng cao thấu trời căn bản không phải là thứ cậu đảm đương nổi.

Cần? Hay không cần?

...

~ Em từng nghĩ, bất kể dung mạo anh ấy ra sao, ưu tú đến mức nào, em đều nguyện ý tiếp nhận... Chỉ cần anh ấy có thể trở về... - Cậu ngẩng đầu, nhìn anh. - Nhưng mà...

Anh căng thẳng nắm chặt tay cậu:

~ Nhưng mà sao?

~ Thầy...- Cậu cứng nhắc nuốt ngược chữ tiếp theo trở lại. - Anh nói, tình yêu thầy trò có tính là loạn luân không?

~...

Junhyung bị cậu hỏi á khẩu luôn, cả buổi không nói nên lời. Cậu cào cào tóc, xem ra đề tài này rất có chiều sâu nha. Vậy thì đổi cái khác.

~ Nghe người ta nói yêu đương qua mạng đều "chết yểu", không biết có đúng không nhỉ?

~... - Đợt một lúc lâu, anh mới mở miệng - Việc gì cũng có ngoại lệ.

~ Anh nghĩ chúng ta sẽ là ngoại lệ sao?

~ Em cho rằng anh vì cái gì mà về nước? - Anh hỏi lại.

Ý tại ngôn ngoại: Nếu anh không tin tưởng vững chắc vào tình cảm này, không hề hối hận, thì việc gì phải về nước tìm em, việc gì biết rõ em đã có bạn trai mà vẫn muốn ở cạnh em ngóng chờ, đợi em hồi tâm chuyển ý.

Yoseob le lưỡi. Cùng một người đàn ông như Junhyung nói chuyện yêu đương còn lãng phí tế bào não hơn cả đi thi, rất thách thức chỉ số thông minh của con người. Đúng lúc này di động reo vang, ngay cả số điện thoại cậu cũng không thèm nhìn, bắt máy luôn:

~ Alô, xin chào!

~ Xin chào, cho hỏi có phải Yang Yoseob đấy không? - Giọng nói trong điện thoại vô cùng lịch sự.

~ Đúng rồi ạ.

~ Anh là Byun Baekhyun ở công ty điện DREAM.

Tư duy của Yoseob tăng tốc chuyển động, cố tìm tòi cái tên xa lạ này trong não bộ trống rỗng, nhất định là trưởng phòng Byun của công ty điện kia.

~ Em chào tiền bối ạ. - Cậu khách khí nói - Em đang định gọi điện cho anh, không ngờ anh lại gọi em trước.

~ Em suy nghĩ kỹ chưa? - Giọng điệu anh ta có đôi chút chờ mong.

~ Em mới nói chuyện với thầy hướng dẫn, thầy không đồng ý cho em đi làm. - Yoseob trộm liếc Junhyung một cái, thấy anh đang dán mắt nhìn mình với vẻ đăm chiêu, cậu chột dạ tránh cái nhìn chòng chọc của anh, tiếp tục nói - Thật xin lỗi anh, hơn hai năm nay thầy đã hết lòng dạy dỗ em... Hao tổn tâm tư, em nghĩ mình nên tôn trọng ý kiến của thầy.

Tâm tư Junhyung dĩ nhiên khá hao tổn, còn về phần dùng loại tâm tư gì, cứ để người ta tự biết đi. Trưởng phòng Byun nói:

~ Anh hiểu. Nếu đã vậy, anh sẽ không "đoạt nhân sở ái"* nữa.

*Lấy thứ mà người khác thích

Đoạt nhân sở ái? Anh này có thi đậu trường Ngữ văn không vậy?! Chậc! So sánh thôi, nhưng mà có chút không thích hợp cho lắm.

~ Tiền bối, dù sao đi nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của anh! - Cậu nói - Lần sau anh đến thành phố Seoul, em mời anh đi ăn bánh rán ạ.

~ Được!

Hàn huyên qua loa vài câu, cúp điện thoại. Yoseob để ý Junhyung nhìn thoáng qua đồng hồ, cậu xem đồng hồ trên màn hình di động, một giờ mười lăm. Không ai hiểu rõ tinh thần làm việc cùng ý thức giờ giấc của Junhyung băng cậu. Mặc dù còn vô số lời chưa kịp nói ra, nhưng Yoseob một phút cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên:

~ Anh có việc thì cứ làm đi, em về trước.

Anh đứng dậy đi theo:

~ Anh đưa em về.

Từ nhà anh đến khu nhà trọ nghiên cứu sinh chỉ mất ba phút, đưa cái gì chứ.

~ Không cần đâu, em biết đường mà.

Anh cầm áo khoác mặc lên người:

~ Anh đi dạy ở khu A, tiện đường cùng nhau đi đi.

Thì ra là vậy.

~ Vâng.

Ra khỏi khu nhà, Yoseob phát hiện, khu A và nhà trọ nghiên cứu sinh nằm ở hai hướng hoàn toàn khác nhau. Vậy cũng kêu tiện đường hả?

==========================

Đi trong sân trường, gió thu se lạnh không làm nguội đi tình cảm ấm nồng trong lòng. Mọi sinh viên đều rảo bước như bay về phía khu giảng đường, vội vàng lên lớp, nhưng hễ đi qua Junhyung thì mọi nữ sinh đều giảm tốc độ, nhìn anh vài lần. Có nữ sinh thì thầm nói nhỏ, có nữ sinh lại thoải mái chào hỏi:

~ Thầy Yong, chào thầy ạ!

Junhyung luôn mỉm cười khẽ nghiêng người, khiêm nhường lịch sự nhưng vẫn đúng chừng đúng mực. Ai nói sinh viên nữ đại học Seoul chảnh không ai bì nổi, rõ ràng là nữ sinh còn lễ phép hơn cả nam sinh. Trong vòng chưa tới mười phút, chín bạn nữ đã chào Junhyung, còn một bạn nam cũng không có! Đến khi một nhóm nữ sinh từ thứ mười đến thứ mười ba ở trước cửa nhà trọ cùng nhau chào Junhyung, Yoseobdù rộng lượng tới đâu cũng không chịu nổi nữa. Cậu cười cười, giọng điệu vô cùng chân thành:

~ Thầy Yong, nhân duyên của anh tốt ghê nha. Em học ở đại học Seoul học bảy năm trời cũng không biết nhiều bạn nữ đến thế.

~ Chuyện này cũng bình thường thôi. - Anh hơi ngớ ra, xong nhẹ nhàng nói bâng quơ - Số giáo viên nam em biết chắc chắn nhiều hơn anh!

Cậu cẩn thận tính tính, quả thực không ít, giáo viên nam khoa Điện, Tin học, và Vật liệu cộng lại, ít nhất cũng được một trăm tám chục người. Hơ! Vụ ghen tuông này của cậu hình như không có đạo lý.

~ Em tối qua nhất định ngủ không ngon, em về ngủ một giấc thật tốt đi. - Anh dịu dàng dặn dò, trên vầng trán hiện rõ nét ôn nhu. - Ngủ dậy gọi điện cho anh.

Cậu gật gật đầu, nhỏ giọng nói:

~ Anh cũng đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.

Nói xong, cậu không dám ở lại thêm một phút, chạy về nhà trọ, nhất thời hoảng hốt đi bừa, mém tí nữa đâm nát cửa kính mà dì quét dọn kỳ công lau chùi sạch bóng không một hạt bụi.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ.

Junhyung với phong thái luôn thong dong đứng trước cổng nhà trọ nghiên cứu sinh, cười đến mất cả hình tượng, tựa như một thiếu niên ngây thơ còn chưa lớn. Hơn nữa, anh đứng cười mất khoảng ba phút, mới sực nhớ ra mình bị muộn giờ rồi...

==========================

Cảm giác yêu đương...

Thật sự không biết miêu tả làm sao!

Luôn cảm thấy chính mình như đã đánh mất cái gì đó, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy. Yoseob về phòng ngủ, theo quán tính bật laptop mới sực nhớ Junhyung nói anh có lớp, không thể online, lại bực mình tắt máy. Cậu nằm trên giường định ngủ một lát thì nghe Kimwon phòng bên gọi ngoài cửa:

~ Hyukie, cậu nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn mất."

Lời này nếu người khác nói cậu sẽ không lấy gì làm lạ, nhưng với một người luôn tâm niệm phương châm: "Đi học, chỉ cần tới lớp trước khi hết giờ là được!" như Kimwon, tình huống tích cực lên lớp thế này thật hiếm thấy. Yoseob mở cửa gọi giật Kimwon đang định rời đi:

~ Wonie, cậu đi học lớp của sếp tớ hả?

~ Đúng vậy!

~ Chờ tớ chút, tớ cũng đi...

Cậu muốn ngắm anh lúc đứng trên bục giảng.

~ Cậu chắc chứ?

~ Tớ muốn luyện nghe...

Yoseob vớ lấy túi, sách cũng không đem, nhanh chóng khóa cửa phòng. Vừa mang giày, vừa đuổi theo các bạn. Trong giảng đường đầy nhóc người, đa số sinh viên cũng không thuộc khoa Vật liệu. Kimwon và Minhyuk không ngờ Yoseob sẽ đến nên không giúp cậu giành chỗ trước. Yoseob đi một vòng khắp phòng học vẫn không tìm được chỗ ngồi, may mắn là bạn nam bên cạnh Kimwon biết cậu, chủ động ngồi xuống bàn chót, nhường chỗ cho cậu. Yoseob cảm ơn rối rít xong, vừa ngồi xuống thì Junhyung cầm một chai nước khoáng bước vào phòng, anh không mặc áo khoác, chắc là để ở phòng nghỉ. Vừa thấy anh, tim Yoseob bỗng đập nhanh, bất giác nắm chặt tay, quên cả đau đớn. Anh nhìn quanh phòng học một lượt, khi tầm mắt quét đến chỗ cậu, rõ ràng khựng lại một nhịp, rồi lập tức nhanh chóng dời đi.

~ Chào buổi chiều các em!

Anh nói bằng tiếng Anh. Sau đó bắt đầu giảng bài. Không biết vì sao, Junhyung hôm nay không giống ngày thường. Nói chính xác, trên người anh thấp thoáng một nét gợi cảm, áo mở hai cúc, tay áo xắn lên một nửa, cùng với tiếng Anh giọng Mỹ tròn trịa lưu loát của anh... tất cả đều tràn ngập quyến rũ chết người! Những điều anh giảng dường như rất thú vị, sinh viên bên dưới thường xuyên cười ồ, còn Yoseob căn bản không có tâm trạng nghe anh nói cái gì, một tay chống cằm, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào đôi môi không ngừng mấp máy của anh, nhớ lại đôi môi mỏng kia từng hôn lên môi mình, toàn thân cậu đều phát sốt, đầu váng mắt hoa...

Kimwon lấy khuỷu tay huých huých cậu, thấp giọng nói:

~ Yoseob, cậu chảy nước miếng kìa.

~ Làm gì có!

Cậusờ sờ môi, trên đó vẫn còn ghi nhớ rõ rệt nhiệt độ của anh.

~ Cậu cứ nhìn thầy Yong chằm chằm chi vậy? Giống như muốn đem anh ta ăn luôn á.

~ Tớ... cảm thấy anh ta giảng bài cũng được. - Yoseob chột dạ nói.

~ Bình thường còn hay hơn hôm nay nhiều, hôm nay không biết vì sao, cứ giảng sai hoài.

~ Vậy hả? Anh ta có giảng sai sao?

~ Tớ nói Yang Yoseob à, cậu rốt cuộc có nghe giảng không đó? - Kimwon dùng ánh mắt xem quái vật nhìn cậu. - Không phải cậu đến luyện nghe sao?

~ Đúng vậy! Tớ đang nghe mà...

~ Anh ta không biết đã nói mười mấy lần sorry rồi...

~ Không phải chứ?! - Cậu ảo não che mặt. - Thực làm tớ mất mặt...

Một lát sau, Kimwon lại giật nhẹ cậu.

~ Yoseob, tớ định học tiến sĩ với sếp cậu, thấy thế nào?

~ Không phải chứ!

Cậu không cẩn thận nên giọng nói có hơi lớn. Bạn học chung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ trừng cậu, coi bộ ba ngày cậu không đi học, kỷ luật trong lớp của đại học Seoul đã tiến bộ đến cảnh giới không vắng mặt, không đi muộn, không chuồn sớm, không nói chuyện. Cậu len lén nhìn về phía Junhyung đằng trước, anh bất lực nhìn cậu, nhìn thật lâu thật lâu, nhìn đến mức cậu xấu hổ muốn chui xuống đất, bèn gục lên bàn, giấu mặt trong khuỷu tay. Tiếp theo, nếu anh dám nói: "Bạn sinh viên này, nếu em không muốn nghe giảng thì mời ra ngoài." Cậu nhất quyết sẽ tuyệt giao với anh. May mà anh không nói, anh chỉ hắng giọng, tiếp tục giảng bài. Kimwon ghé vào tai cậu, thì thầm:

~ Quên nói cậu, ngày đầu tiên đến lớp thầy Yong có nói: Giờ anh ta dạy không hay lắm, sinh viên nào cho rằng nghe anh ta giảng là lãng phí thời gian thì có thể không đến, anh ta sẽ không điểm danh. Hơn nữa, bình thường chỉ cần tự làm hết bài tập anh ta giao thì đều sẽ thi đậu... Nếu có sinh viên nào rảnh rỗi quá, muốn đến lớp anh ta ngủ, anh ta không có ý kiến, nhưng đừng có ngáy quá to. Muốn lên lớp tám chuyện cũng được, nhưng đừng nói lớn hơn anh ta, đừng ảnh hưởng tới các sinh viên khác nghe giảng là được.

~ Không điểm danh mà vẫn có nhiều sinh viên tới học vậy sao?

~ Tại sao không tới chứ? Đằng trước có trai đẹp giảng bài, đằng sau có một rừng mỹ nữ, không những có thể luyện nghe mà còn được mở mang kiến thức. So với tốn tiền đi học thêm tiếng Anh còn tốt hơn nhiều!

~ Nói cũng đúng.

...

Giữa giờ giải lao, có một bạn nữ hết sức xinh đẹp chạy đến chỗ Junhyung hỏi bài, còn dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau. Cũng không biết là hỏi bài, hay là muốn luyện tiếng? Hay lại...

Yoseob ngây người nhìn họ, nhìn vẻ suy nghĩ sâu xa của anh, lúc anh thảo luận vấn đề vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của anh... Càng nhìn càng thấy khó thở, trong lòng buồn bực.

~ Tớ ra ngoài hít thở không khí, trong phòng này không khí kém quá! - Cậu tức giận nói.

Ai ngờ, vừa đi tới cửa, Junhyung bỗng nhiên gọi tên cậu:

~ Yang Yoseob.

Cậu lập tức dừng lại, quay đầu lúng túng chào anh:

~ Chào thầy Yong ạ.

~ Em lại đây, tôi có lời muốn nói với em.

~ Dạ!

Yoseob không tình nguyện đi qua. Chờ anh đuổi bạn nữ kia đi xong, anh mới quay đầu nói với cậu:

~ Lát nữa tan lớp em có thời gian không?

~ Có... thời gian ạ!

Cậu liếc nhanh một lượt các bạn trong phòng, không ít sinh viên đều đang tò mò nhìn cậu. Rõ ràng anh đang hại cậu mà. Nếu để các bạn nữ/nam cùng ngành nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của cậu, trở về nhất định sẽ bị trêu chọc.

~ Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng xoay, tan lớp tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé.

Dưới cái nhìn chằm chặp của hơn một trăm cặp mắt sáng ngời mà hẹn cậu đi ăn, cũng chỉ có tên biến thái Junhyung này mới có thể nghĩ ra.

~ Em biết rồi ạ.

Nói xong cậu vội vàng chạy trối chết về chỗ ngồi, tim đập đến muốn mất cảm giác, toàn thân đều nóng ran. Anh vẫn mang vẻ mặt bình thản ung dung như trước, nói:

~ Bây giờ bắt đầu vào học.

Cậu tức muốn nghiến răng. Đây... rõ ràng là cố ý chỉnh cậu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro