51• Đến Caro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-[Ta đoán lũ khốn của Carl đang nghĩ rằng ta thực sự phiền phức.]

Tại sao Hoàng Thái Tử lại đột nhiên tự mắng mình vậy?

Kim Rok Soo yên lặng chờ Hoàng Thái Tử nói tiếp. Vì cậu ta đang trông vô cùng hạnh phúc.

"Tôi chưa bao giờ thấy ngài như thế này."

Đột nhiên Kim Rok Soo cảm thấy buồn nôn.

-[Ta là Hoàng Thái Tử, người tìm kiếm công lý cho Vương Quốc của mình khi tìm kiếm tổ chức đã gây ra vụ nổ bom ma thuật ở Vương quốc Roan chúng ta.]

Biểu hiện của Kim Rok Soo thậm chí còn trở nên tệ hơn.

Mặt khác, khuôn mặt của Hoàng Thái Tử Robbit lại rạng rỡ như thể cậu đang vô cùng mãn nguyện.

-[Ta trông giống như một Hoàng Thái Tử đã đặt mục tiêu đuổi lũ khốn chết tiệt đó khỏi lục địa phía Tây hơn là chú ý đến những gì đang xảy ra. Ta đã thể hiện sự thông cảm với Caro vì đã phải chịu một sự cố tương tự và đã thúc giục họ làm việc cùng nhau để tìm ra thủ phạm.]

Kim Rok Soo cất lời.

"Caro hẳn đang rất đau đầu."

- [Đúng vậy. Ta thích điều đó.]

Đã được một thời gian kể từ lần cuối Robbit cười tươi trước mặt Kim Rok Soo như thế này. Kim Rok Soo tránh ánh mắt của cậu ta và bắt đầu nghĩ rằng Caro đã bị đặt vào một tình thế khó xử.

Vương quốc Roan.

Một vương quốc không mạnh cũng không yếu. Tuy nhiên nó là một vương quốc có lịch sử lâu đời ở Tây Đại Lục.

Nếu Hoàng Thái Tử của Vương Quốc đó tràn đầy tinh thần làm việc vì lẽ phải và gây ra khung cảnh ấy, thì Carl sẽ không thể bỏ qua cậu ta. Nhưng dù vậy, họ cũng không thể hét ‘công lý’ với cậu ta được.

"Vì chúng là đồng phạm."

Cả Kim Rok Soo và Robbit đều không thể xác nhận liệu Vương Quốc Caro có liên quan đến tổ chức bí ẩn Arm và vụ khủng bố Bom Ma Thuật của họ trên Vương quốc Roan hay không.

Thế nhưng, Kim Rok Soo chắc chắn có liên quan đến cuộc tấn công của tổ chức bí mật vào Giáo đoàn Thần Mặt trời và họ cũng đã cố gắng giết Thánh Nữ và Thánh Tử giả mạo.

Đó là lý do tại sao họ muốn gạt các vụ khủng bố sang một bên càng lặng lẽ càng tốt.

Vậy nên nếu vị Hoàng Thái Tử này tiếp tục mang chuyện này ra nói sẽ khiến họ vô cùng khó chịu. 

Nhưng Robbit đã phải hành động như vậy để che giấu mối liên minh của mình với các vương quốc khác.

"Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc làm một điều vĩ đại chứ?"

-[Ta đã giả vờ như thế thôi.]

Kim Rok Soo lắc đầu trước lời nói của Robbir.

"Giả vờ? Điện hạ luôn là một người như vậy mà. Ngài thật công bằng và minh bạch."

-[Đủ rồi.]

Robbit bắt đầu cau mày, nên Kim Rok Soo im lặng.

-[Dù sao đi nữa, ta đã yêu cầu ngày đêm điều tra địa điểm đánh bom.]

₫Một cuộc điều tra?"

-[Đúng. Ta nói ta muốn tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất, nói rằng ta muốn quan sát xung quanh Vatican của Giáo đoàn Thần Mặt trời và quảng trường phía trước nó. Ta liên tục hỏi ngay cả khi chúng đang có chiến tranh.]

"Caro không tức giận sao?"

-[Ta đã chầm chậm thúc chúng vài phát.]

Kim Rok Soo không tin cậu ta chút nào. Kim Rok Soo kìm lại sự chế giễu của mình và thắc mắc.

"Thưa điện hạ, dựa trên hiện thực là ngài đã liên lạc với tôi, tôi đoán rằng Caro đã đồng ý cuộc điều tra của ngài?"

-[Đã một năm kể từ khi sự việc xảy ra. Họ đã đồng ý khi nghĩ rằng ta sẽ không thực sự đến để tìm bất cứ điều gì.]

Robbit gõ vào bàn và nói tiếp.

-[Sẽ rất tuyệt vời khi xem Thuật giả kim trong khi chúng ta đang quan sát xung quanh, phải không?]

Nó không tuyệt chút nào.

Anh đã có cảm giác xấu kể từ khi lưng mình bắt đầu ngứa ngáy.

"Không phải Caero đang có tâm trạng tồi tệ vì họ mất một lâu đài vào tay Vương quốc Whipper sao?"

-[Đúng vậy đấy. Vậy nên ta nghĩ rằng họ đang cố gắng thay đổi sự chú ý của người dân bằng cách đánh sang chuyện họ đang hợp tác với chúng ta để điều tra vụ khủng bố.]

Robbit nhìn thẳng vào mắt Kim Rok Soo khi cậu nói.

-[Caro có lẽ đã nhân danh điều tra để lấy mọi thứ có lợi. Đúng không?]

"...Tôi cho là vậy?"

-[Thánh Tử và Thánh Nữ vẫn khỏe chứ?]

"Họ đều-"

Kim Rok Soo đột nhiên có một suy nghĩ và ngừng trả lời. Sau đó ah mỉm cười.

"Điện hạ."

-[Sao?]

Robbit nhìn Kim Rok Soo, người không còn vẻ bực bội, và giục anh tiếp tục.

"Ngài đang nghĩ rằng có thể có kho báu ở trong nhà thờ?"

-[Cậu không nghĩ vậy à?]

Tuyệt đối không.

Kim Rok Soo gần như chắc chắn rằng sẽ có điều gì đó mà.

Đây là trực giác của anh với tư cách là một người đã đọc tiểu thuyết giả tưởng trong nhiều năm.

Giáo đoàn Thần Mặt trời đã tồn tại như một tôn giáo chính thức của Đế quốc xuyên suốt hàng trăm năm.

Nhất định họ đã cất giấu một số kho báu quý giá của mình ở đâu đó. Đế quốc vẫn chưa phá hủy các tòa nhà và nhà thờ không bị ảnh hưởng bởi vụ đánh bom.

Dodori yên lặng lắng nghe trong góc từ nãy giờ, bắt đầu nói trong tâm trí Kim Rok Soo.

-[Con người, con người! Chúng ta sẽ đi tìm kho báu sao? Ta rất giỏi trong việc săn tìm kho báu đấy!]

Kim Rok Soo cười lớn hơn.

Ngay cả khi Thánh Nữ không biết gì và Thánh Tử chán ghét giáo đường...

'Nhưng chẳng lẽ họ không biết về bất kỳ vị trí bí mật nào?'

Kim Rok Soo nghe thấy giọng của Robbit cất lên khi cậu đang sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.

-[5:5. Ta sẽ lấy một nửa.]

Ánh mắt của Kim Rok Soo hướng về phía Robbit.

-[Ta rất hào phóng.]

"Ngài sẽ không chuyển kho báu tới cung điện?"

-[Ta sẽ bán lại và lấy ít tiền. Tài chính cá nhân của ta bị thiếu hụt sau khi chi trả hết cho tất cả mấy lọ thuốc đó.]

Giọng nói của Dodori tiếp tục vang lên trong tâm trí Kim Rok Soo.

-[Nhân loại, ngươi và Hoàng Thái Tư toàn cười như vậy! Ngươi lại đang cười như thế lần nữa!]

Kim Rok Soo ngồi thẳng dậy và hỏi thế tử một câu.

"Khi nào ạ?"

-[Tháng mười hai. Họ nói rằng chúng ta nên đến ăn mừng cuối năm với họ. Ta đoán họ muốn thể hiện sự giàu có của mình.]

"Sự giàu có? Không phải Caro hiện đang che giấu sức mạnh của họ sao?"

Caro đã che giấu sức mạnh nòng cốt của họ, bao gồm cả Thuật giả kim, ngay cả trong cuộc chiến của họ với Harold. Điều này thậm chí còn chẳng thú vị tí nào.

-[Dù sao thì chúng ta cũng sẽ hướng tới Đế quốc vào đầu tháng 12.]

Hiện tại đã là giữa tháng mười một và đầu mùa đông.

Kim Rok Soo chuẩn bị để tắt thiết bị liên lạc hình ảnh và nói lời tạm biệt với Robbit.

"Tôi sẽ gặp ngài tại thủ đô, thưa—"

Đúng như dự đoán, Robbit cúp máy trước khi kịp nghe câu trả lời của Kim Rok Soo. Vị Hoàng Thái Tử này dường như không bao giờ thay đổi.

______________________________

Kim Rok Soo di chuyển nhanh hơn những người khác khi có Dodori, Barrow và Choi Han đi cùng.

Anh hiện đang gặp Bá Tước Jour mình trong văn phòng của cô ấu ở dinh thự Henituse.

"Thưa ngài Bá Tước"

"Ừm."

Bá tước Jour mỉm cười khi nhìn thấy anh, đã một thời gian dài rồi cô không gặp anh

Bá tước tin rằng Kim Rok Soo đã sống ẩn thân tại biệt thự ở Làng Harris cho đến khi anh đi đến một vương quốc khác để thực hiện nhiệm vụ của Hoàng Thái Tủa

"Ngài Bá Tước thấy đấy, tôi-"

"Cậu cứ nói chuyện một cách thoải mái đi."

Có một lý do khiến Kim Rok Soo về đây trước những người khác.

"Tôi muốn hỏi cô về việc có thể đưa một số người mà tôi biết đến lãnh thổ của Henituse không?"

Những người tôi biết.

Tất nhiên anh đang nói về tộc Sư Tử và tộc Gấu. Sẽ rất khó khăn và rắc rối khi giấu họ đi vì số lượng và kích thước của họ. Với cả đây là lãnh thổ của Jour, không hỏi ý kiến cô ấy thì đúng là bất lịch sự

Bá tước Jour nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của anh và hỏi.

"Bao nhiêu người?"

"Khoảng 34. Họ đã mất đi nhà cửa, rất tội nghiệp và đáng thương ạ."

"Họ có phải là một gia đình không?"

"Vâng thưa ngài Bá Tước."

"Hừm."

Bá tước Jour bắt đầu suy nghĩ.

Đầu mùa đông. Những người lang thang khắp nơi mà không có nhà. Cô chắc chắn rằng những người này đã đi mà không thu hoạch được gì vào mùa thu.

"Có vài người lớn, còn cả trẻ em và người già nữa."

Bá tước Jour cau mày sâu hơn sau khi nghe những lời của Kim Rok Soo.

Cô đang nghĩ đến những con người đáng thương này đã khốn khổ như thế nào khi đi tìm nhà mới.

Bá tước Jour nhấp một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh. Cô hướng mắt về phía anh sau khi trà đã làm ấm cô ấy một chút.

Cô hiểu tại sao anh lại muốn đưa họ đến đây. Bởi vì anh thực sự là một người đàn ông có tấm lòng bao dung.

Kim Rok Soo quan sát phản ứng của Jour và nói với giọng đáng thương nhất có thể.

"Thưa ngài Bá Tước, đó là lý do tại sao tôi mong rằng họ được phép nhập cư vào Làng Harris. Sẽ ổn chứ ạ?"

Lãnh chúa của vùng là người quyết định liệu những cư dân mới có thể di chuyển vào lãnh thổ hay không. Kim Rok Soo tỏ ra thận trọng bởi vì anh không chỉ mang theo một vài vị khách, mà anh còn cho họ cư trú trong lãnh thổ của mình.

'Nhưng mình chắc chắn ông ấy sẽ cho phép.'

Dựa trên tính cách của ông, cậu nghĩ rằng Jour sẽ không phản đối. Bá tước chậm rãi cất lời.

"Có một chút khó khăn."

Kim Rok Soo nao núng.

"Sao cơ ạ?"

Anh không ngờ rằng Jour sẽ nói không.

Anh không mong đợi điều đó chút nào. Bá tước Jour tiếp tục nói vào lúc đó.

"Làng Harris là phần gần với phía Bắc nhất của lãnh thổ chúng ta. Và Liên minh phương Bắc dự kiến sẽ tấn công vào mùa xuân."

Bá tước Jour tự nhận mình là một người ích kỷ, tuy nhiên, col vẫn thể hiện sự ấm áp với người dân trong lãnh thổ của mình.

"Chính vì vậy, ta cũng có kế hoạch di dời những người dân hiện đang ở phía Bắc trước mùa xuân. Chúng ta không thể để họ ở một nơi nguy hiểm như vậy."

Cạch.

Jour đặt tách trà xuống bàn và tiếp tục nói.

"Hãy mang những người đó đến dinh thự. Ta sẽ cho họ chỗ để ở."

Kim Rok Soo quan sát Bá tước Jour mà không thể nói được gì. Bá tước bắt đầu nói tiếp sau khi nhìn thấy phản ứng của Kim Rok Soo.

"Cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Lãnh thổ của chúng ta có rất nhiều mỏ, nghệ thuật cũng phát triển nên chúng ta chưa bao giờ phải cảnh giác với người ngoài. Dinh thự cũng trở nên lớn hơn vì ta đã gia cố lại các bức tường. Ta thậm chí có thể hỗ trợ nhu cầu tiền bạc cho những người đó.”

"Cô Jour"

Kim Rok Soo thận trọng cắt lời Bá tước Jour, người có vẻ sẽ tiếp tục nói, và đáp lại.

"Họ là tộc Sư Tử và tộc Gấu."

"Hửm?"

"Họ là những người thú tộc Sư Tử và tộc Gấu."

Bá tước Jour chuyển tầm mắt về phía Kim Rok Soo trong khi tự hỏi tại sao anh đột nhiên nói về tộc Sư Tử và tộc Gấu.

"Thưa cô Jour, những người tôi mang theo đến từ tộc Sư Tử và tộc Gấu."

Kim Rok Soo giải thích cho Bá tước Jour, người có vẻ đang bối rối.

"Họ rất mạnh. Họ là một sự trợ giúp tuyệt vời khi chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh. Tôi nghĩ đến việc đưa họ đến vì họ đang lang thang không nhà cửa."

Bá tước Joir thốt lên sau một lúc lâu.

"Cậu đã làm tốt."

"Vâng."

Kim Rok Soo vui vẻ nhận lời khen ngợi của Bá tước.

"Cô Jour. Việc khôi phục Làng Harris đã hoàn thành, nhưng chúng ta không có bất kỳ cư dân nào sinh sống ở đó."

'Tộc Sư Tử và tộc Gấu cũng muốn ở nơi được rừng bao quanh.'

"Tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chúng ta cho họ ngôi làng như một căn nhà mới."

"Cậu nói đúng."

Bá tước gật đầu đáp.

Có một nét cười khác đang hiện hữu trên khuôn mặt ông lúc này. Dodori theo dõi hai người họ trò chuyện trong khi vẫn ở trạng thái tàng hình và nói trong tâm trí Kim Rok Soo.

-[Nhân loại, bá tước đang cười giống những lúc ngươi đi lừa gạt! Kinh ngạc thật đấy! Rất giống ngươi! ]

Kim Rok Soo không chú ý đến lời của Dodori và hành xử như thể đó chỉ là nhạc nền. Bá tước ban cho anh một mệnh lệnh với tư cách chủ nhân của lãnh thổ.

"Ta sẽ giao việc đó cho cậu."

"Vâng thưa ngài."

Kim Rok Soo trò chuyện với Bá tước một lúc nữa trước khi đứng dậy. Bá tước Jour nói tiếp khi Kim Rok Soo tiến đến cửa.

"À còn nữa, dù tôi biết cậu rất bận rộn nhưng chồng tôi hai đứa của con rồi rất muốn gặp lại cậu đó"

"Vậy sao, tôi biết rồi. Tôi sẽ cố dành thời gian rảnh để gặp ba người họ."

"Thế thì tuyệt quá."

Kim Rok Soo bước ra khỏi văn phòng.

Dù tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng Jour cứ đối xử với anh như thể anh là gia đình của cô ấy vậy, điều khiến anh có đôi chút khí xử

Tuy nhiên, anh không có thời gian để tiếp tục cảm nhận loại khó xử này.

Sau một khoảng thời gian khá lâu, Kim Rok Soo ghé thăm quán trà trong thành phố.

<Hương trà chất thơ>

Đó là quán trà do Billos của Hiệp hội Thương nhân Flynn điều hành. Một công nhân đã điều hành nó kể từ khi Billos đến thủ đô, nhưng nó vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Và hôm nay, chủ của nó đã quay trở về.

"Lâu rồi không gặp."

"Cậu vẫn khỏe chứ, cậu Kim Rok Soo?"

Kim Rok Soo gần như giật mình khi nhìn thấy Billos, hắn ta ốm đi rất nhiều so với lần cuối anh nhìn thấy hắn.

Billos hiện đang sử dụng các thiết bị ma thuật mà Kim Rok Soo đã giao cho, cũng như những lợi ích mà hắn nhận được từ Nội chiến Vương quốc Whipper, để tăng ảnh hưởng của mình trong Hiệp hội Thương nhân Flynn.

"Tàm tạm. Ta không nghĩ ngươi sẽ đến ngay sau khi ta liên lạc."

"Tôi tình cờ đến khu vực này. Dù sao thì tôi cũng nên đến ngay khi cậu gọi cho tôi,câujy Kim Rok Soo."

Billos đã nói lên cảm xúc thật sự của mình. Lý do hắn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến là vì Kim Rok Soo không bao giờ lãng phí thời gian của anh.

Linh tính của một thương gia đang mách bảo hắn.

Nó nói với hắn rằng sẽ luôn có điều gì đó xảy ra mỗi khi nào Kim Rok Soo gọi cho hắn ta.

Billos đã vội vã chạy đến ngay lập tức vì hắn tò mò không biết lần này sẽ thế nào.

Kim Rok Soo chậm rãi mở lời.

"Hãy đến Caro."

"…Đế quốc?"

Billos không bị sốc. Bởi vì hắn đã chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì Kim Rok Soo sẽ nói.

Kim Rok Soo thêm vào.

"Ừ. Nhưng ngươi có biết nhà Giả Kim Thuật nào không?"

"...Vâng?"

Cộp. Cộp.

Kim Rok Soo vừa gõ lên bàn vừa nói tiếp với giọng suy ngẫm.

"Ta chắc chắn có một số nhà Giả Kim Thuật đã bị Caro gạt sang một bên vì đã không thể trở thành một phần của Tháp chuông của Giả Kim Thuật. Cũng giống như ở Vương quốc Whipper."

Mặc dù Tháp Chuông của Giả Kim Thuật lúc này khá yên tĩnh, nhưng họ cũng đang tiến hành những thí nghiệm tàn nhẫn.

Chắc chắn có những người không thể chịu đựng được những thí nghiệm như vậy và đã tự ý hành động hoặc bỏ đi.

Kim Rok Soo nhìn Billos từ từ mở miệng. Billos nói tiếp.

"Mặc dù tôi không biết bất kỳ ai nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm thấy một ai đó."

"Tốt. Đó là kiểu trả lời mà ta thích."

Thật dễ dàng để nói chuyện với Billos. Billos thận trọng hỏi Kim Rok Soo đang có biểu cảm hài lòng.

"Nhưng cậu định làm gì nếu tìm thấy một Nhà Giả Kim Thuật?"

"Để họ làm việc."

"...Sao?"

Kim Rok Slol phớt lờ câu hỏi của Billos và chỉ nói những gì cậu cần nói.

"Ngươi có biết nơi để mua các nguyên liệu cho Giả Kim Thuật không?"

"...Ở Caro có rất nhiều."

"Vậy thì hãy mua thật nhiều những thứ mà ta bảo."

"...Ờ, ừm. Được ạ."

Dodori bắt đầu nói trong đầu Kim Rok Soo.

- Con người! Chúng ta cũng sẽ tạo ra cột lửa đó sao?

Rồng trưởng thành được cả trăm tuổi cũng có một lượng kiến thức đáng kể về Thuật Giả Kim. Oilenne nhìn chất lỏng tạo ra cột lửa và nói.

"Hô, con người đã tạo ra thứ gì đó khá thú vị."

Oilenne hiện đang nghiên cứu trong Tổ Rồng của mình ở Đông Đại Lục sau khi bị thứ đó thu hút.

Kim Rok Soo đã lập kế hoạch để có được mọi thứ cậu ấy cần khi ở Caro.

- Con người, điều này nghe có vẻ vui Không lý nào mà họ không thể làm được trong khi Caro thì có thể.

"Vậy thì tôi có nên đến Caro trước không ạ?"

"Nên. Các kế hoạch của ta sẽ giống với điện hạ, vì vậy ngươi cũng nên theo đó mà hành động."

Hoàng Thái Tử đang thông báo chuyến thăm Carl của mình cho mọi người. Không có lý do gì để che giấu điều đó vì hành động của anh sẽ khiến các công dân của Vương quốc Roan tin rằng cậu ta là một hoàng tử công bằng và chính trực.

"Tôi hiểu rồi."

Kim Rok Soo kết thúc cuộc họp ngắn này sau khi thấy Billos gật đầu mà không hỏi thêm điều gì.

Cả hai dự định sẽ dùng đồ uống và trò chuyện với nhau thật lâu tại thủ đô của Caro.

Bởi vì mỗi người đều có rất nhiều việc phải làm.

Kim Rok Soo nhanh chóng di chuyển.

Trước hết,anhn cần phải lo liệu tất cả các tài liệu liên quan đến Làng Harris trước khi tộc Hổ đến.

"Thiếu gia Alan, lâu rồi không gặp."

"Đúng vậy, cậu Kim Rok Soo"

Thiếu gia Alan, người mà anh đã không gặp trong một thời gian, hiện đang tham gia rất nhiều vào việc quản lý lãnh thổ.

Vẻ mặt của Kim Rok Soo rất bình tĩnh khi anh đưa tài liệu cho Alan.

"Đây là những tài liệu tôi đã sắp xếp."

"Cảm ơn cậu."

Alan nhìn Kim Rok Soo thản nhiên uống trà sau khi đưa tài liệu cho anh, và lên tiếng.

"Cậu Kim Rok Soo."

"Sao thế?"

Alan chạm vào những giấy tờ mà Kim Rok Soo đã chuẩn bị.

Những người đã mất đi nhà cửa. Hơn nữa, họ còn là tộc Sư Tử và tộc Gấu mạnh mẽ. Kim Rok Soo đã đưa họ đến lãnh thổ này.

Alan rất ngạc nhiên trước lòng cảm thông và sự tháo vát của anh.

"Cậu Kim Rok Soo, hiện tôi đang làm việc chăm chỉ để tìm hiểu về các hoạt động của lãnh thổ. Ta tin rằng lãnh thổ của chúng ta có thể cung cấp được nhiều thứ hơn chỉ là đá cẩm thạch, vì vậy ta dự định làm cho lãnh thổ trở nên giàu có và vững mạnh hơn.”


Kim Rok Soo thích suy nghĩ trở thành lãnh chúa và kiếm thật nhiều tiền của Alan

"Tuyệt đấy. Tôi sẽ tiếp tục cổ vũ ngài."

"Cảm ơn cậu! Ta thực sự hy vọng sẽ thể hiện điều đó với cậu trong tương lai."

Khuôn mặt thường nghiêm túc của Basen giờ đây trông có vẻ tràn đầy nhiệt huyết.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Kim Rok Soo lại khá kì lạ. Anh sao? Nhưng anh và Alan cũng không phải dạng thân thiết gì đâu?

Kim Rok Soo chậm rãi nói với Alan

"Ngài không cần phải cho tôi xem đâu."

"Không, ta cần phải làm như vậy. Cậu, ta cần cho cậu thấy rằng ta là một người có ích với lãnh thổ.”

Kim Rok Soo nhìn Aln với vẻ kinh ngạc. Alan ngừng nói sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Kim Rok Soo.

'...Có lẽ mình khá thiếu sót so với những người xung quanh cậu ta.'

Ý nghĩ đó khiến vẻ mặt của Alan cứng đờ. Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo.

"Ngài nói cái gì vậy? Ngài là Alan Henituse, ngài đã là một phần quan trọng của lãnh thổ rồi. Đừng có suy nghĩ như thế."

Kim Rok Soo đã rất ngạc nhiên.

Không chỉ vì cách Alan quan tâm một thường dân như mà còn vì Alan thực sự làm rất tốt với vai trò là một vị Lãnh Cháu tương lai. Kim Rok Soo vẫy tay với Alan để nói rằng anh không muốn nghe bất cứ điều gì khác trong khi Alan đang nắm chặt giấy tờ trong tay.

"Cậu nói đúng, Kim Rok Soo, tôi có lẽ sẽ phải làm việc chăm chỉ!"

Cậu ta đáp lại một cách đầy năng lượng trước khi rời khỏi thư phòng. Kim Rok Soo hài lòng nhìn Alan trước khi đứng dậy và đến gặp Nam Bá Tước Alger

Dodori đanh tàng hình liền hỏi Kim Rok Soo một câu hỏi

- Con người, Lãnh Chúa của một lãnh thổ thì làm gì vậy? Ngươi có thể đi du lịch nhiều không?

'Tại sao nó lại như thế nhỉ?'

Kim Rok Soo phớt lờ Dodori và hướng mắt về phía Bá Tước Alger. Ông ta nói với Kim Rok Soo.

"Lâu rồi không gặp, trông mặt cậu gầy quá. Cậu đang định tới Caro cùng với điện hạ sao?”

"Vâng. Dường như ngài ấy cần sự giúp đỡ của tôi cho cuộc điều tra về vụ bom ma thuật."

Kim Rok Soo hơi do dự trước ánh mắt của Alger đang nhìn thẳng vào anh. Ông ta thản nhiên hỏi.

"Điện hạ có thường giao cho cậu những nhiệm vụ khó khăn không?"

"Ừm, chúng không quá khó ạ."

"Vậy sao?"

Kim Rok Soo cảm thấy kì lạ. Họ không quá thân thiết, vậy tại sao Alger lại hoie thăm anh như vậy

Anh gác lại suy nghĩ của mình vì nghĩ đó đơn giản chỉ là phép lịch sự thì Bá Tước Alger mỉm cười.

"Vậy thì ta yên tâm rồi."

'Gì?'

Kim Rok Soo không hiểu tại sao anh lại có cảm giác ớn lạnh khi nhìn Bá Tước. Anh che giấu sự bối rối trước khi hỏi.

"Ngài Bá Tước, Zald hiện đang nghỉ ngơi ạ?"

Zald, con lai của tộc Dawrf và Thỏ.

Kim Rok Soo đã nghe nói rằng hắn ta đang nghỉ ngơi trong lâu đài sau khi hoàn thành con tàu. Bá Tước Alger, người chịu trách nhiệm về các tác phẩm điêu khắc và xây dựng trong lãnh thổ, nhìn vào khuôn mặt của anh và trả lời.

"Ta sẽ gửi cậu ta đến Làng Harris."

Ông dễ dàng hiểu được ý định của anh.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

"Chắc chắn rồi."

Kim Rok Soo kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi và tính quay về nhà thì gặp Helga. Tiểu thư Helga đang đứng cửa dinh thự

- Con người! Cô bé Helga đã mạnh hơn rồi!


'Đúng vậy. Con bé có vẻ mạnh hơn trước.'

Thanh kiếm trên lưng Helga giờ còn lớn hơn. Cô bé đeo một thanh kiếm dài trung bình ở thắt lưng và một thanh kiếm khác trên lưng. Cô trông khá đáng sợ.

"Cậu Kim Rok Soo"

Kim Rok Soo xoa đầu Helga khi cô bé đến gần anh. Mặc dù nó khá bất kính khi một thường dân như anh lại làm thế với một quý tộc, nhưng Helga không quan tâm

"Tiểu thư đã mạnh lên khá nhiều."

Helga gãi má như thể cô ấy xấu hổ về lời khen. Kim Rok Soo thực sự ấn tượng.

"Tiểu thư Helga, có vẻ như cô sẽ trở thành người mạnh nhất trong số nhà Henituse.”

So với Alan sở hữu làn da trắng, thì Helga đen và rám nắng như thể cô đã rèn luyện rất nhiều dưới ánh nắng mặt trời. Cô nhóc cũng cao so với tuổi của mình. Anh có thể cảm nhận được nỗ lực mà cô đã bỏ ra.

Helga mạnh mẽ gật đầu.

"Ta sẽ trở nên mạnh hơn và bảo vệ lãnh thổ!"

"Thật tuyệt."

Kim Rok Soo chia sẻ cảm xúc thật của mình.

"Tôi biết rằng ngài sẽ làm tốt. Tôi nghĩ hai thanh kiếm phù hợp với ngài đấy."

"Vâng. Sư phụ nói với ta rằng phòng thủ khó hơn tấn công. Ta sẽ trở thành một hiệp sĩ biết cách bảo vệ.”

Helga còn trẻ nhưng đã nghe kể về mọi thứ mà anh đã làm. Sư phụ của cô đã nói với cô như thế này khi cô kể những câu chuyện đó với ông.

"Tiểu thư Helga, khi ta là Đội trưởng Đội Hiệp sĩ của một lãnh thổ nhỏ, ta đã học được một điều quan trọng."

"Sư phụ, điều gì vậy ạ?"

"Cánh cửa cần phải thật chắc chắn."

"Cánh cửa?"

"Đúng, cánh cửa. Nếu có một cánh cửa vững chắc bảo vệ lối vào của lãnh thổ mà không ai có thể làm nó lung lay, thì những người bên trong sẽ không sợ hãi."

"...Vì vậy, con nên trở thành một hiệp sĩ giống như cánh cửa đó ạ?"

"Đúng vậy. Con phải trở thành một cánh cửa thậm chí còn vững chắc hơn cả bức tường thành."

Helga nói điều đó với anh.

"Ta sẽ trở thành một hiệp sĩ giống như một cánh cửa!"

Kim Rok Soo bối rối trong khi tự hỏi con bé đang nói về điều gì, nhưng vẫn gật đầu vì nghĩ rằng một đứa trẻ thì nên có trí tưởng tượng bay bổng.

"Được rồi, làm việc chăm chỉ nhé. Chỉ là đừng vội vàng quá."

"Ừm!"

Kim Rok Soo nhìn Helga quay lại tập luyện với vẻ phấn khích trên khuôn mặt trước khi rời khỏi dinh thự và về lại nhà


______________________________


Kim Rok Soo đã chuẩn bị xong và chỉ đưa những người mình cần đi cùng. Không cần phải nói về Dodori, người luôn đi theo anh trong phép tàng hình, cũng như những người khác.

"Được rồi, vệ sĩ của ta. Mọi người đã sẵn sàng chưa?”

Choi Han cười đáp lại vẻ mặt tươi tắn của Cale.

"Vâng, Rok Soo-nim."

"Vâng, thưa Kim Rok Soo."

Giọng điệu của Barrow khi đáp lại anh có chứa một chút mỉa mai trong đó. Cuối cùng, người..., à đâu, Rồng trưởng thành dưới dạng người, chỉ biết thở dài.

"...Haaaa."

Choi Han, Barrow và Eruhaben. Ba người này đã trở thành vệ sĩ của Cale.

Họ tiến vào vòng tròn ma thuật dịch chuyển của lãnh thổ Henituse và ngay lập tức tiến về thủ đô.

Kim Rok Soo nhìn thấy Robbit và một nhà ngoại giao đang đợi cậu. Hoàng Thái Tử mở rộng vòng tay và chào đón Kim Rok Soo.

"Cậu Kim Rok Soo, cảm ơn vì đã đến. Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ là sự lựa chọn tốt nhất để cùng ta tới Caro.”

Kim Rok Soo ôm nhẹ Robbit như thể anh rất vinh dự và đáp.

"Thưa điện hạ, mặc dù tôi có thể còn thiếu sót, nhưng tôi rất vui vì tôi sẽ có thể giúp đỡ cho vương quốc ạ."

Nhà ngoại giao trung niên đi cùng với Robbit nói với vẻ hài lòng sau khi nghe câu trả lời của Kim Rok Soo.

"Chẳng trách điện hạ rất coi trọng ngươi. Suy nghĩ của ngươi dành cho vương quốc rất sâu sắc."

"Cảm ơn vì đã nghĩ về tôi như thế. Là một thần dân của Vương Quốc việc nghĩ về vương quốc là điều hiển nhiên."

Nhà ngoại giao là trưởng đoàn sứ giả, hài lòng với phản ứng của Kim Rok Soo. Nhà ngoại giao nói.

"Ta đến để xem người điện hạ muốn ở bên cạnh là người như thế nào, nhưng có vẻ như không cần thiết rồi."

Robbit đã đích thân giới thiệu Kim Rok Soo cho sứ giả này. Vì Kim Rok Soo chỉ là một thường dân, nên nhà ngoại giao đã đến để kiểm tra Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo và Robbit đã chạm mắt với nhau ngay lúc đó. Thế tử tự tin đáp lại.

"Cậu ấy là Anh Hùng Khiên Bạc. Ta đã nói với ngài rằng cậu ấy là một con người cao quý và không cần phải lo lắng."

Anh Hùng Khiên Bạc.

Kim Rok Soo bắt đầu cau mày.

“Điều đó đúng thật! Tôi đã tận mắt nhìn thấy chiếc khiên bạc đó! Nó thực sự tuyệt vời, cậu Kim Rok Soo.”

"Không có gì đâu. Tôi chỉ sử dụng một vài sức mạnh vô giá trị của mình."

"Sai rồi! Làm thế nào cậu có thể gọi nó là vô giá trị! Tôi hy vọng sẽ có cơ hội nhìn thấy chiếc khiên đó xuất hiện lần nữa trong tương lai! Hahahaha."

Trong ánh mắt của nhà ngoại giao ánh lên những tia ấm áp, như thể ông ta đang nhìn về tương lai của vương quốc. kim Rok Soo cũng mỉm cười và chạm vào gáy của mình.

'Kỳ quặc. Sao mình lại thấy lạnh gáy khi nghe lời nói của một nhà ngoại giao vậy?'

Kim Rok Soo tiếp tục cảm thấy ớn lạnh mặc dù anh đang nghĩ rằng sẽ không có lý do gì để anh sử dụng lại tấm khiên lần nữa.

Tuy nhiên, mọi thứ vẫn tiến triển tốt đẹp mặc dù Kim Rok Soo đang cảm thấy ớn lạnh.

- Con người, đứng yên cũng vui thật.

Kim Rok Soo khẽ gật đầu trước nhận xét của Dodori.

'Dĩ nhiên rồi. Ở yên là tuyệt nhất.'

Núi là núi và sông là sông. Kim Rok Soo cùng với sứ giả đi hai bên Hoàng Thái Tử như nước sông chảy dọc con đường.

Đương nhiên, những người đảm nhận vai trò vệ sĩ của Hoàng Thái Tử di chuyển xung quanh cậu ta.

Đúng lúc đó, một quan chức cấp thấp đến gần họ.

"Cậu Kim Rok Soo, chúng ta sẽ sớm đi đến ma trận dịch chuyển."

'Sao anh ta đến đây chỉ để nói với mình như vậy?'

Kim Rok Soo thấy thật kỳ lạ khi vị quan chức này đến đây để thông báo cho cậu, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn anh ta vì sự quan tâm ấy.

"Ừ, cảm ơn vì đã cho ta biết."

"Vâng. Đó là lý do tại sao điện hạ bảo anh đi lên phía trước."

"...Gì?"

"...Vâng?"

Kim Rok Soo hỏi và viên chức đó hỏi ngược lại. Viên chức nhìn Kim Rok Soo, người đang chớp mắt bối rối, và nói tiếp.

"Ừm, anh không nghe điện hạ nói về việc này sao?"

"...Tôi không chắc anh đang nói về cái gì."

Viên chức hơi lúng túng nhìn về phía trước và ánh mắt của Kim Rok Soo cũng hướng về nơi đó.

Đội Hiệp sĩ đang bảo vệ sứ giả, và nhân vật chính Hoàng Thái Tử, đang đứng đằng sau họ. Kim Rok Soo và Robbit chạm mắt.

Robbir cười rạng rỡ.

Kim Rok Soo nao núng.

"Cậu Kim Rok Soo, nhanh đến đây nào!"

Robbit ra hiệu cho anh nhanh lên, và vị viên chức vừa thở phào nhẹ nhõm rằng mình không làm gì sai vừa nhìn về phía Kim Rok Soo.

"...Hãy lên đó ngay bây giờ."

Kim Rok Soo cùng các hộ vệ của mình từ từ tiến về phía Robbit.

Robbit mỉm cười khi nhìn Kim Rok Soo thản nhiên bước tới chỗ cậu ta mặc dù chính Hoàng Thái Tử đã gọi anh trong khi được bao quanh bởi các quan chức cấp cao.

"...Điện hạ, ngài gọi tôi ạ?"

"Đúng. Cậu sẽ vào ma trận dịch chuyển cùng ta."

Kim Rok Soo kìm lại sự lo lắng của mình khi thấy Robbit giả vờ tốt bụng và hỏi.

"Đến ma trận dịch chuyển của cung điện?"

"Không. Lần này chúng ta sẽ đến ma trận dịch chuyển bên bức tường lâu đài. Ta định cho người dân xem lễ diễu hành sứ giả của chúng ta."

'Haa, thật sao?'

Suy nghĩ của Robbit hiện rõ trong đầu Kim Rok Soo.

Robbit hiện đang được biết đến là một vị Hoàng Thái Tử sẽ không từ bỏ cuộc điều tra vụ khủng bố. Hơn nữa, mọi công việc của đất nước mà cậu ta tham gia đều đem lại kết quả khả quan. Một người tài năng như vậy đang tập trung vào việc thực thi công lý.

Vị Hoàng Thái Tử chính trực này đang rời đi theo lời mời của Caro.

Cậu đang rời đi để tìm ra sự thật.

Bên cạnh ngài là Kim Rok Soo, người hùng của vụ khủng bố. Không có chuyện cậu ta để họ đi trong lén lút.

Kim Rok Soo bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Vậy nhưng Robbit lại giả vờ không biết Kim Rok Soo đang nghĩ gì và tiếp lời.

"Ta sẽ có thể lại được thấy hình ảnh các công dân mong ngóng Anh Hùng Khiên Bạc một lần nữa! Hahahaha!"

Anh Hùng Ngân Quang. Anh Hùng Khiên Bạc.

Kim Rok Soo ghét những biệt danh đó.

Nhưng Kim Rok Soo đồng ý rằng đây là bước đi đúng đắn của Thế tử. Anh đáp lại Robbit.

"Tôi không thể so sánh với ngài, thưa điện hạ, vì tinh tú của vương quốc chúng ta. Không phải vậy sao ạ?"

Kim Rok Soo kính cẩn hỏi trong khi nhìn các quan chức khác gật đầu.

"Tất nhiên. Điện hạ là vì tinh tú của vương quốc như ngài đã nói, cậu Kim Rok Soo!"

"Vì tinh tú! Ta thực sự thích cụm từ đó đấy!"

Một nửa trong số các sứ giả là các quý tộc đi theo Robbit. Trong khi nửa còn lại là các quý tộc thấp kém hơn. Họ là những người từng đi theo các hoàng tử và quan chức khác vốn xuất thân từ các gia đình quý tộc trung lập.

Các quý tộc cấp thấp và quý tộc trung lập không thể không cảnh giác với Robbit khi quyền lực của cậu ta tiếp tục phát triển, vì vậy mỗi người đều thêm vào ít nhất một lời tâng bốc dành cho anh ta.

Kim Rok Soo nở một nụ cười hài lòng khi cậu thấy nét cười trên mặt của Robbit bắt đầu co giật. Đúng lúc đó, giọng nói của một quan chức truyền đến tai anh.

"Cậu Kim Rok Soo, có vẻ điện hạ rất yêu quý cậu."

Nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía anh sau khi nghe bình luận đó.

Kim Rok Soo, người mà Hoàng Thái Tử đang nắm quyền đích thân gọi đến. Mọi người hiện đang vô vùng hiếu kỳ về người này.

Mỗi ánh mắt của các quan chức đều có những ý nghĩa khác nhau khi họ nhìn vào một thường dân mà họ không biết sẽ phải tiếp chuyện như thế nào trong tương lai.

Kim Rok Soo chỉ cười và nghĩ.

'Họ nói có cái gì ngon ở thủ đô Đế quốc ấy nhỉ?'

Mặc dù họ sắp làm một điều gì đó lớn lao, nhưng anh không định làm quá nhiều việc.

Hoàng Thái Tử ra lệnh cho sứ giả.

"Đi nào."

Và họ bắt đầu di chuyển.

______________________________

"Phụt, a hèm, a hèm."

Anh phớt lờ Robbit đang cố gắng nhịn cười ở phía bên kia. Giọng nói của Dodori vang vọng trong đầu Kim Rok Sôl.

- Con  người, đứa trẻ có tấm khiên mô phỏng của ngươi chắc chắn sẽ lớn lên thật tốt! Nó sẽ thành công!

Kim Rok Soo cau mày trước khi nhanh chóng mỉm cười trở lại.

Sự cổ vũ dành cho sứ giả và Hoàng Thái Tử thật tuyệt vời. Tuy nhiên, trong đó cũng có những giọng nói hét lên hướng đến Anh Hùng Khiên Bạc.

'Họ không quên đi sao?'

Phần tồi tệ nhất là khi một đứa trẻ hét lên, ‘Em muốn trở thành một người tuyệt vời như ngài vậy!’

Mẹ cậu bé đã nâng cậu lên cao để cậu có thể nhìn rõ hơn.

Á

nh mắt của hai người họ chạm nhau và Kim Rok Soo vô thức thốt lên.

"Giống ta không ngầu chút nào đâu."

Đồng tử của đứa trẻ rung lên, Kim Rok Soo nhận ra những gì mình đã nói, và Robbit nín cười. Cha của đứa trẻ cũng trở nên lo lắng.

Kim Rok Soo nhìn về phía người cha và nói bừa điều vừa nhảy ra trong đầu mình.

"Thay vào đó hãy trở thành một người giống như cha của mình nhé. Chỉ có cha mẹ em mới đủ ngầu để ôm và nâng em lên như thế này."


Người mẹ đã xúc động còn đứa trẻ thì trở nên phấn khích sau khi nghe rằng cha mình tuyệt như thế nào.

Huta, nhà ngoại giao phụ trách các sứ giả, rất hài lòng với câu trả lời của Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo im lặng và đi theo đoàn diễu hành vào ma trận dịch chuyển.

'...Khó khăn thật đấy.'

Diễn kịch không mục đích không phải là sở thích của Kim Rok Soo.

Nhưng mà, bây giờ đã có một mục đích rồi.

Biểu hiện của Kim Rok Soo hướng về một vị thiếu gia quý tộc.

Có một nhóm đang cúi đầu trước các sứ giả của Hoàng Thái Tử.

"Thật vinh dự khi được gặp người, Hoàng Thái Tử điện hạ."

Có một người đàn ông lớn tuổi đứng phía trước nhóm người.


Đó là Kalos Dubori, là lãnh chúa hiện tại của lãnh địa Dubori.

"Đã lâu không gặp, Công tước Dubori.”

"Thưa điện hạ, tôi tin rằng chúng ta đã không gặp nhau kể từ khi ngài đến thăm Caro vào năm ngoái."

Robbit gật đầu trước những lời của Kalos.


'Hử?'

Anh chạm mắt với Kalos.

'Tại sao ông ta lại nhìn mình chứ?'

Kim Rok Soo không biết lý do. Dù vậy, Kim Rok Soo vẫn nhìn Kalos với một nụ cười đầy hiếu kỳ. Kalos cũng nở một cười đáp lại. Nhưng đôi mắt ông ta lại dò xét từ trên xuống

- Con người, sao ngươi lại cười như thế?

'Tại sao nó cứ luôn hỏi điều mà nó đã biết câu trả lời vậy?'

Kim Rok Soo phớt lờ câu hỏi của Dodori và chuyển tầm nhìn về phía Robbit, người đang bước đi theo sự dẫn đường của Công Tước Kalos.

kim Rok Soo từ từ rời khỏi ma trận dịch chuyển và chuẩn bị đi tới Dinh thự Dubori.

Ngoài Hoàng Thái Tử, người đang được Công Tước hộ tống, thì quản gia của dinh thự Dubori chịu trách nhiệm về các sứ giả còn lại.

Nhân lúc không ai để ý, Công Tước Dubori khẽ thì thầm với Kim Rok Soo

"Cậu Kim Rok Soo"

"Vâng thưa ngài Công Tước"

"Cậu có rảnh không? Nếu có thì có thể dành một chút thời gian để nói chuyện với ta không?"

Khoé môi của Kim Rok Soo cong lên một nụ cười, anh đáp lại Công Tước Dubori bằng chất giọng kính cẩn

"Dạ vâng tất nhiên rồi"

Công Tước Dubori mỉm cười ngay khi nghe câu trả lời của anh rồi quay lưng bỏ đi

Trong lúc đi thì ông không khỏi nghĩ về người tên Kim Rok Soo

'Cậu ta là người mà đích thân Hoàng Thái Tử đã tin tưởng. Chắc chắn sẽ có cái gì đó thú vị với cậu ta'


Ông mỉm cười trước chính suy nghĩ của mình trong khi đi


______________________________

Vài ngày sau khi Kim Rok Soo đến thủ đô của Vương Quốc Caro.

Trái với mong đợi của Robbit, Hoàng thái Tử không hề đối xử tốt nhất với Kim Rok Soo. Mà Robbit là người hắn quan tâm nhất.

Vậy nhưng Kim Rok Soo chỉ đứng thứ hai sau Alberu.

"Ồ! Ta đã nghe những câu chuyện về cậu! Họ nói rằng cậu là người hùng đã ngăn chặn vụ khủng bố ở Vương quốc Roan!"

Hoàng Thái Tử nói chuyện với Kim Rok Soo và Robbit một cách niềm nở và hoạt bát

Đó là Valentino, Hoàng Thái Tử của Vương Quốc Caro.

Nói thật nếu không phải họ biết những chuyện mà hắn ta đã gây ra thì bọn họ thật sự sẽ bị vẻ bề ngoài giả tạo của Valentino lừa

"Thật vinh dự khi được gặp ngài, thưa điện hạ."

"Ta cũng thế. Ta rất vui khi biết rằng có một anh hùng như cậu trên thế giới!"

'Mừng cái khỉ ấy.'

Bây giờ Kim Rok Soo đã chắc chắn.

Tên khốn trước mặt cậu đã coi cậu là kẻ thù lớn nhất của hắn sau Robbit. anh có thể khẳng định điều đó.

- Con người, hắn ta đang vừa cười vừa tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo.

'Chính xác.'

Kim Rok Soo đồng ý với đánh giá của Dodori. Nhưng Kim Rok Soo chỉ đáp lại như thể đang xấu hổ nhưng vẫn giữ được vẻ đứng đắn.

"Không có gì đâu ạ. Tôi không phải là một anh hùng. Tôi chỉ làm những gì mọi người sẽ làm thôi."

Kim Rok Soo, chàng trai đang hành động như thể là một công dân chính trực, lần đầu tiên đặt chân tới thủ đô của Caro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro