55• Thánh Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Robbit cau mày.

"Tại sao?"

Cậu cất lời hỏi lý do của Kim Rok Soo trước tiên.

Khi trông thấy Kim Rok Soo ra hiệu cho mình lại gần giường, cậu muốn chế giễu, nhưng rồi quyết định làm theo vì anh đang là người bệnh.

Kim Rok Soo cúi thấp người về phía Thái Tử và thì thầm vào tai anh ta.

"Ngài Rex đã quyết định tham gia cùng chúng ta."

"Rex?"

Robbit thoáng không nhớ đó là ai nhưng rồi cậu chợt nhớ đến sự cố ngày hôm qua, có một người có mái tóc đỏ tên Rex đã tấn công Phó Tháp Chủ Rei Stecker

Robbit nhìn về phía Kim Rok Soo.

"Tên khùng."

Cậu ta không thể kìm lại tiếng chửi thề. Dark Elf Ben đứng bên cạnh anh trông có vẻ hơi sững sờ, nhưng đã nhanh chóng trở lại bình thường ngay sau khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt của các hiệp sĩ bảo vệ Kim Rok Soo.

"Tại sao?"

Kim Rok Soo trả lời ngay sau khi nghe Robbit hỏi.

"Tôi chắc chắn một số thông tin về Ngài Rex đã lan truyền đến ít nhất là giới quý tộc ở thủ đô."

Robbit gật đầu. Ngay cả một người ngoại quốc như cậu cũng đã nhận được thông tin về hiệp sĩ tên Rex. Robbit nhớ lại thông tin mà mình đã được cung cấp.

Một hiệp sĩ xuất thân từ khu ổ chuột.

"...Khu ổ chuột?"

Kim Rok Soo đáp lại mạch suy nghĩ đang dần hình thành của Robbit.

"Cậu ta là người đã trốn thoát khỏi Tháp Chuông của Nhà giả kim và biết sự thật."

"...Chúng ta cần cứu cậu ta."

Kim Rok Soo nhanh chóng bổ sung thêm.

"Tôi đã cứu cậu ta rồi."

Kim Rok Soo có thể thấy Robbit đang rơi vào trạng thái trầm tư.

Robbit không biết tí gì về những thánh vật.

Dù vậy, cậu ta lại biết rõ hầu hết những điều khác.

Thánh Nữ và Thánh Tử.

Nhà Giả Kim Thuật, người không thuộc Tháp chuông.

Kim Rok Soo đã biết về Tháp chuông của Nhà Giả Kim Thuật và kế hoạch của Caro thông qua họ. Đó là lý do Robbit ngay lập tức hiểu được giá trị của Ngài Rex.

Robbit lên tiếng.

"Người đó có liên quan gì đến việc anh trở thành anh hùng không? Không phải anh ghét bị chú ý sao?"

Kim Rok Soo mà Robbit biết là người không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Kim Rok Soo thừa nhận điều đó.

"Tôi rất ghét nó."

Có rất nhiều hạn chế sẽ được đặt ra nếu ngươi là trung tâm của sự chú ý. Ngươi cũng cần phải để ý đến cách mình hành xử với những người xung quanh. Vì vậy, ngay cả khi Kim Rok Soo là kiểu người không để tâm đến suy nghĩ của người khác, thì việc để bản thân không bị chú ý đến là cách tốt nhất để sống một cuộc sống lười biếng bình yên.

Thế nhưng, lần này thì ổn.

Kim Rok Soo đáp lại Robbit, người đang nhìn chằm chằm vào anh.

"Nhưng lần này thì không sao. Tôi dự định sẽ đưa những người hùng thực sự đến đây trong tương lai, và điều đó sẽ khiến mọi người quên mất tên tôi."

"Ha."

Robbit lấy tay vuốt mặt.

"Ta đoán anh cũng định biến Rex trở thành một anh hùng."

Kim Rok Soo mỉm cười.

"Chúng ta sẽ khiến người dân mất niềm tin vào Hoàng gia và các quý tộc. Chẳng phải chúng ta nên để ai đó thế chỗ họ sao?"

Robbit không nói gì. Cậu ta đồng ý với quan điểm của Kim Rok Soo.

"Một hiệp sĩ đến từ khu ổ chuột. Hơn nữa, cậu ta cũng là người đã tấn công Phó tháp chủ để tiết lộ sự thật được ẩn giấu bên trong bóng tối."

Ánh mắt của Robbit trở nên giống với ánh mắt của Cale.

"Tốt. Rất tốt."

Cậu ta hài lòng với tình hình hiện tại.

Họ sẽ thu được rất nhiều lợi ích miễn là Rex không bị bắt.

'Mình chắc chắn rằng tên điên này sẽ không để cậu ta ở nơi nào đó chỉ để bị bắt.'

Kim Rok Soo sẽ rất cẩn thận về địa điểm nơi anh đặt Rex. Robbit nói.

"Nó chỉ có lợi cho ta nếu anh nhận được huân chương và trở nên nổi tiếng."

Cách đối xử của Vương Quốc Caro với sứ giả Vương quốc Roan đã tốt hơn nhiều.

Đó là bởi vì sự cố đêm qua.

Caro đã tập trung vào các quý tộc cấp cao của họ và không thể lo cho các quý tộc cấp thấp hơn, bao gồm cả các thành viên sứ giả cấp thấp hơn.

Hơn nữa, họ cũng phải ngăn chặn tin tức về âm mưu ám sát Phó tháp chủ.

Đó là lý do tại sao họ không ngăn cản thông tin về Kim Rok Soo lọt ra ngoài.

Vì dù sao thì đó cũng là thứ sẽ thoát ra, nên họ không có vấn đề gì khi để hành động của một quý tộc ngoại quốc, thứ sẽ ít ảnh hưởng nhất đến Vương Quốc, trở thành tiêu điểm lớn nhất.

Nhờ đó, hành động của Kim Rok Soo được lan đi như cháy rừng.

Mặc dù anh ta là một thường dân ngoại quốc, nhưng việc anh đã ngăn chặn Cuộc Khủng Bố Bất ngờ ở Quảng trường của Vương quốc Roan và việc họ không có bất kỳ một tin tức tốt nào kể từ cuộc chiến với Vương quốc Whipper đã khiến đây trở thành một câu chuyện tuyệt vời đối với Vương Quốc Caro.

Robbit đứng dậy. Cậu ta có rất nhiều việc phải làm.

"Nghỉ ngơi chút đi."

"Vâng, thưa điện hạ."

Kim Rok Soo gật đầu và nằm xuống. Robbit tặc lưỡi trước hành động của Kim Rok Soo, nhưng khuôn mặt cậu ta lại lộ rõ vẻ lo lắng và phiền muộn khi mở cửa phòng ngủ.

"Anh ấy thế nào, thưa điện hạ?"

Robbit nhìn Huta và người quản lý của Caro bên cạnh khi lắc đầu. Tuy vậy, những lời thốt ra từ miệng cậu lại khác với hành động của mình.

"Cậu Kim Rok Soo vẫn ổn."

Song, việc lời nói không ăn khớp với hành động của anh càng tác động đến Huta hơn nữa. Ông tự hỏi liệu mình có nên vào trong và hỏi xem Kim Rok Soo thế nào.

Nhưng lời nói Robbit đã khiến ông thay đổi ý định.

"Anh ấy đã sử dụng sức mạnh của mình quá nhiều vào ngày hôm qua. Chúng ta nên để anh ấy được nghỉ ngơi."

"Vâng, thưa điện hạ."

"Ngoài ra thì chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm."

"...Thật vậy, thưa điện hạ."

Huta biết Robbit nói đúng.

Robbit dừng lại để gặp Kim Rok Soo trên đường đến gặp Hoàng Thái Tử, người nắm quyền quản lý sự việc này. Vậy nên Huta đã đi cùng cậu ta với tư cách là trưởng đoàn sứ giả.

"Đi nào."

Huta và những người còn lại đi khỏi phòng ngủ của Kim Rok Soo theo lệnh của Robbit.

______________________________

Vào lúc đó, Kim Rok Soo đang nằm trên giường và ăn chiếc bánh quy mà Dodori đã mang cho anh. Choi Han, người gần như thức trắng đêm, lại gần và thì thầm vào tai anh.

"Billos hỏi liệu anh ta có thể gặp anh không?"

"Đưa hắn đến đây."

Choi Han di chuyển lần nữa theo lệnh của Kim Rok Soo.

Vài giờ sau, Billos của Hiệp hội Thương nhân Flynn bước vào phòng ngủ của Kim Rok Soo và nói rằng hắn có một ít trà quý để giúp Kim Rok Soo thư giãn.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của Cale và liên tục lau mồ hôi trên trán.

Xém tí nữa Kim Rok Soo thực sự không nhận ra Billos vì hắn ta bây giờ đã gầy đi, trông cân đối hơn nhiều. Nhìn khuôn mặt có chút điển trai sau khi giảm cân của Billos lấm tấm mồ hôi mặc dù đang là giữa mùa đông. Kim Rok Soo nói với Billos.

"Cảm ơn."

"Cậu Kim Rok Soo-nim!"

Cuối cùng, Billos cũng lên tiếng gọi Kim Rok Soo.

"Gì?"

Phản ứng thờ ơ của Kim Rok Soo khiến Billos không thể thốt nên lời.

Billos đã nói cho Rex biết vị trí nơi ở bí mật của hắn. Không, hắn đã nhốt Rex trong dinh thự bí mật của mình.

Ánh mắt của Billos hướng về phía Choi Han khi hắn nghĩ về những khoảnh khắc hỗn loạn tối qua. Choi Han mỉm cười nhẹ với hắn khi ánh mắt họ gặp nhau.

Dù thế, tuyên bố mà Choi Han đưa ra sau khi lén lút sơ tán bạn bè và gia đình của Rex rồi nhốt Rex lại trong dinh thự bí mật vẫn còn trong tâm trí hắn.

Rex muốn được ở cùng với gia đình cậu ta và những thành viên khác của tổ chức.

Song, Billos đã xác định rằng điều này không thể thực hiện được. Những thành viên khác của tổ chức sẽ ổn trong các con đường bí mật và những hang động không được biết đến của khu ổ chuột vì Vương Quốc Caro không biết danh tính của họ, tuy nhiên một người có danh tính được biết đến hoàn toàn như Rex, cần phải ở một nơi nào đó mà cậu ta có thể an toàn khỏi ma thuật.

Dinh thự bí mật của Billos là nơi có tấm khiên vô hiệu hóa mọi ma thuật bởi đó là nơi mà Hugo - em trai của Billos, người cai trị thế giới ngầm phía Tây Bắc của Vương quốc Roan, đã tạo ra cho bất kỳ tình huống khẩn cấp nào khi anh ở Caro.

Billos nhớ lại những gì Choi Han đã nói với Rex khi đưa anh ta vào đó.

"Ngươi là một quả bom hẹn giờ. Nếu ngươi phát nổ, ngươi sẽ không chỉ giết chết chính bản thân mà còn giết tất cả những người liên quan đến vụ việc này. Vì vậy, hãy lặng lẽ ở lại đây như một con chuột chết."

Choi Han đã đe doạ Billos, cũng không quá ngạc nhiên vì Choi Han là kiểu người khá cục súc và dễ cáu. Nhưng nó vẫn khiến hắn rùng mình

"Ngươi có thể không sao kể cả khi người khác bị thương vì điều vĩ đại hơn, nhưng ta sẽ đặt gia đình của mình, thứ mà ta đã mất rất nhiều thời gian để có được, lên hàng đầu."

Billos cũng không ngờ Choi Han lại có suy nghĩ như vậy.

Theo hiểu biết của Billos thì Choi Han không có bất kỳ gia đình nào. Không, anh ta không có quan hệ huyết thống nào.

'Vậy nên gia đình của Choi Han phải là...'

Kim Rok Soo thẳng thừng hỏi Billos, người đã quay đầu khỏi Choi Han và đang nhìn anh chằm chằm.

"Ngươi đang nhìn cái quái gì vậy?"

"...Không có gì ạ."

Billos gạt những suy nghĩ trong đầu sang một bên và lấy ra một chiếc túi ma thuật.

"Đây là những vật cậu yêu cầu."

Kim Rok Soo chỉ vào bàn và Billos đặt cái túi lên trên đó. Kim Rok Soo hỏi hắn ngay lúc đó.

"Ngươi biết bao nhiêu về Đế Quốc Mogoru?"

"Vâng?"

"Tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến Đế Quốc Mogoru?"

Billos đã mong ​​sẽ nói với Kim Rok Soo về những thứ khác hôm nay. Dù gì thì hắn cũng là một thương gia. Hắn biết rất rõ về những gì Kim Rok Soo đã làm cho đến bây giờ, cũng như lý do đằng sau hành động đêm qua.

Chính vì vậy hắn muốn được hưởng lợi từ những hành động nguy hiểm vào đêm hôm trước.

"Xin lỗi, cậu Kim Rok Soo. Tôi nghĩ mình cần phải báo cáo với cậu về chuyện tối qua trước."

"Không cần."

"Vâng?"

"Ta chắc chắn rằng ngươi đã xử lý mọi chuyện."

Billos ngậm miệng lại.

Trước đó, khi hắn đang đến cung điện.
Billos đã thu thập thông tin mà hắn nghe được từ Choi Han, cũng như mọi tin tức mà hắn có thể thu thập khắp thủ đô, để xác nhận vài thứ.

Cung điện Mặt trời. Tuy chưa tận mắt nhìn thấy nhưng hắn nghe nói đây là một cung điện với đại sảnh sang trọng và rộng lớn. Một trong những tòa tháp của cung điện đó đã sụp đổ.

Người trước mặt hắn đã tự mình ngăn cản tất cả.

Sau đó ann ta ho ra máu và cần hỗ trợ để trở về phòng ngủ của mình.

Billos nghĩ rằng hôm nay Kim Rok Soo trông nhợt nhạt hơn bình thường. Đúng vào thời điểm đó, Kim Rok Soo hỏi hắn.

"Billos, ngươi nghĩ tại sao ta lại giao cho ngươi nhiệm vụ ấy?"

Hắn đã xác định được câu trả lời cho câu hỏi này.

Billos cất tiếng.

"Tôi đoán anh thấy tôi đáng tin cậy."

"Tất nhiên."

Billos kìm lại tiếng thở dài.

Hắn không còn đổ mồ hôi như heo nữa. Hắn cảm thấy thật nhẹ nhõm.

"Cậu Kim Rok Soo-nim, anh đang nói về nhà đấu giá ở Đế Quốc Mogoru ạ?"

Kim Rok Soo gật đầu với Billos, người nhanh chóng hiểu ra ý định của anh. Anh cũng đã bàn trước về nó với Thế Tử.

Trong số những món đồ họ tìm thấy trong căn phòng bí mật, có hai thứ cần được xử lý. Điều này là do Vương quốc Roan khó có thể công khai xử lý hai món đồ đó.

"Ta muốn tham gia cuộc đấu giá VIP của nhà đấu giá bí mật."

"...Lần tiếp theo là cuộc đấu giá mừng năm mới vào tháng Hai. Đó có phải là cái mà anh đang nói đến không?"

"Đúng."

Đế Quốc Mogoru.

Ở thế giới đảo ngược này thì họ nổi tiếng với nhà đấu giá.

Cuộc đấu giá VIP này là cuộc đấu giá bí mật nhưng công khai nhất ở Đế Quốc Caro phát triển một cách kỳ lạ.

[Sự ra đời của một anh hùng] đã thảo luận về cuộc đấu giá này khi nó mô tả về Vương quốc Caro của thế giới gốc.

"Billos, có thể không?"

Cuộc đấu giá VIP.

Có một lý do mà cả Kim Rok Soo và Thế Tử đều không tham gia với tư cách là chính họ.

Hai món đồ mà họ tìm thấy trong hang động bên dưới chiếc bàn bí mật ngay từ đầu đã có chủ. Ngay cả Kim Rok Soo cũng không thể hiểu bằng cách nào mà chúng lại nằm trong quan tài của Giáo hoàng.

Tuy nhiên, hai món đồ này được công khai là vẫn thuộc quyền sở hữu của chủ sở hữu ban đầu.

"Vâng cậu Kim Rok Soo gia, có thể. Anh đang định đấu giá một số thứ sao?"

"Không."

Billos cau mày.

Tại sao anh ta lại muốn đi nếu không có kế hoạch đấu giá gì cả?

Kim Rok Soo không trả lời câu hỏi của Billos và đưa ra một mệnh lệnh khác.

"Ngươi có thể gửi thư mời cho hai người không?"

"Thư mời?"

"Đúng. Một thư mời bảo họ tham gia vào cuộc đấu giá vào tháng Hai."

"...Tôi hiểu. Tôi chỉ cần lén lút làm vậy thôi ạ?"

"Đúng. Hãy làm thật cẩn trọng để họ không biết chúng ta là ai."

"Nghe thật tuyệt."

Kim Rok Soo nói một điều nữa với Billos.

"Ta sẽ thực hiện nó để ngươi nhận được phí giao dịch từ các giao dịch."

"...Nghe có vẻ như một giao dịch lớn."

"Đương nhiên."

Billos gật đầu và đứng dậy.

"Tôi sẽ gặp anh vào năm sau, cậu Kim Rok Soo. Tôi tin rằng mình nên đến lãnh thổ Henituse vào tháng Hai?"

"Không."

Kim Rok Soo nói với Billos địa điểm cuộc gặp tiếp theo của họ.

"Lãnh thổ Dubori."

"...Tôi hiểu. Anh sẽ ở đó bắt đầu từ năm mới chứ?"

Billos bình tĩnh hỏi ngay trước câu trả lời bất ngờ về Lãnh địa Dubori. Kim Rok Soo lắc đầu.

"Ta không thể chắc chắn. Có thể ta sẽ đi xuống từ phía Bắc đến lãnh địa Dubori."

"Phía Bắc?"

"Đúng."

Billos không hỏi gì nữa. Hắn hiểu điều đó rằng Kim Rok Soo dành một khoảng thời gian ở Tây Bắc hoặc Đông Bắc của Vương quốc Roan trước khi đến lãnh thổ Dubori vào tháng Hai.

Tuy nhiên phía Bắc mà Cale đang nói đến không phải là địa điểm nào trong số đó.

Kim Rok Soo đã nhờ một lính canh của Caro dẫn Billos ra ngoài. Từ sáng đến giờ Kim Rok Soo đã không thấy bóng dáng của Barrow đâu, không biết cậu ta đã đi tới phương trời nào rồi

Rầm--!!

Mới nhắc mà đã xuất hiện rồi.

"Ughhh!!"

Barrow thô bạo đẩy mạnh cửa rồi mệt mỏi ngã người xuống cái ghế sô pha. Thấy vậy Choi Han liền hỏi cậu.

"Sao vậy Barrow?"

"...Mới chạm mặt Valentino."

Nhắc đến cái tên của Hoàng Thái Tử. Sắc mắt của tất cả bọn họ có chút thay đổi

"Tên Valentino làm gì cậu sao?"

Kim Rok Soo cau mày hỏi cậu. Nhưng Barrow lắc đầu

"Không, không hề. Chỉ là khi nãy khi nói chuyện với nhau, tự dưng tôi lại cảm thấy đau đầu thôi"

Barrow vừa nói vừa đưa tay xoa thái dương của mình với vẻ mặt đau đớn. Nghe thấy vậy, Choi Han liền nói bằng chất giọng mỉa mai.

"Ùi giời, chắc tên hắn ta nói chuyện khó nghe quá nên cậu mới cảm thấy đau đầu đó"

"Choi Han nói đúng đó Barrow, tên Hoàng Tử xấu xa đó rất đáng ghét nên nó mới khiến cậu đau đầu như vậy"

Dodori ngay lập tức đồng tình với Choi Han, Oilenne nhìn mà thở dài ngao ngán. Nhưng Barrow không đáp lại bọn họ mà nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa cậu với Valentino

Hắn ta đã nói một cái gì đó, nhưng cậu không nghe rõ do cơn đau đầu ấy khiến tai cậu chỉ nghe những tiếng ù ù. Phải khi cậu đi xa khỏi Valentino nó mới đỡ hơn chút.

'Nghĩ lại thì nó kì lạ thật...'

Cậu hơi nhăn mặt lại khi đầu của cậu bất chợt đau hơn khi nãy. Oilenne thấy vậy liền lấy đá chườm lên đầu của Barrow

"...Cảm ơn"

Kim Rok Soo nhìn Barrow rồi nói chủ để khác

"Cùng gần đến năm mới rồi. Chúng ta cũng nên đón năm mới cùng gia đình."

Câu nói này khiến Barrow và Choi Han chú ý. Kim Rok Soo vuốt ve cái đầu tròn đột ngột xuất hiện của Dodori và tiếp tục nói

"Tôi đã nói rằng tôi sẽ ở nhà vào năm mới, vì vậy tôi phải trở về."

Anh đã nói với Lock rằng anh sẽ đón năm mới ở nhà. Anh phải giữ lời hứa của mình.

"Hai người đồng ý không?"

"Tất nhiên là đồng ý rồi."

"Đúng vậy. Rok Soo-nim, chắc chắn là đồng ý."

Choi Han và Barrow cùng nhau mỉm cười. Kim Rok Soo quan sát bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường trước khi nói với hai con Rồng và hai con người kế hoạch sắp tới của họ.

"Chúng ta sẽ dành năm mới ở nhà và sau đó đi lên phía bắc."

"Con người, chúng ta có đi xuống phía nam xem Nhân Ngư không?"

"Có."

Dylan thường xuyên nhắc đến hợp đồng về tuyến đường biển. Kim Rok Soo đang lên kế hoạch chuẩn bị nơi ở cho tộc Sư Tử và tộc Gấu trước khi đi xuống phía nam để gặp tộc Nhân Ngư.

'Nhưng đó không phải là tất cả.'

Anh nhặt chiếc túi ma thuật mà Billos mang đến và đưa nó cho Oilenne và Dodori. Oilenne nhìn Kim Rok Soo với ánh mắt nghi ngờ, rồi cầm chiếc túi lên và thắc mắc.

"Đây là các thành phần giả kim phải không?"

"Vâng thưa ngài."

Đôi mắt của Dodori mở to trước câu trả lời của Kim Rok Soo khi nó thét lên.

"Bây giờ chúng ta có thể làm một cột lửa rồi!"

Chiếc túi đựng đầy những nguyên liệu được dùng để tạo ra cột lửa của Vương Quốc Caro.

Oilenne cười nhếch mép khi ông trả lời.

"Tất nhiên. Ngài Rồng vĩ đại này có thể làm bất cứ điều gì miễn là ta có đủ nguyên liệu, nhóc ạ."

Kim Rok Soo quan sát Rồng trưởng thành, người có vẻ hơi mệt mỏi khi nghĩ về một nhiệm vụ khác được thêm vào danh sách những điều cần làm ở phương Bắc.

Dodori nhìn Oilenne với đôi mắt lấp lánh khi hỏi.

"Khi nào chúng ta sử dụng cái này?"

Rồng Xanh có vẻ lưỡng lự.

Cột lửa này sẽ là một phiên bản cải tiến của cột lửa mà Caro đã tạo ra. Mặc dù họ cần thực hiện một số thử nghiệm trong quá trình này, nhưng họ không thể sử dụng nó theo ý muốn.

Vậy nên ông không thể dễ dàng trả lời câu hỏi.

Rồng Hồng và Oilenne yên lặng nhìn nhau.

Tuy nhiên, ai đó đã tình cờ trả lời câu hỏi cho họ.

Đó là Kim Rok Soo.

"Chắc là đầu năm sau?"

"Hmm?"

"Hmm?"

Hai con Rồng quay về phía Kim Rok Soo, người ngẫu nhiên bổ sung thêm.

"Sẽ rất ấm áp nếu chúng ta đốt lửa ở một nơi nào đó lạnh giá."

Ánh mắt hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt Rồng Xanh Oilenne

"Ấm áp? Ta chắc chắn cậu ta biết sức mạnh không chỉ ở cấp độ đó?"

Ấm áp trong mùa đông thật tuyệt, và nằm dưới chiếc chăn được sưởi ấm là điều tuyệt vời nhất.

______________________________

Thế nhưng chỉ vài ngày sau đó, cậu đã phải đi lên một chiếc bục đầy gió.

Một trong những giọng nói của người điều hành vang lên trong khu vực thông qua thiết bị khuếch đại ma thuật.

"Bây giờ chúng tôi sẽ trao tặng huân chương cho anh hùng Kim Rok Soo dũng cảm, người đã thể hiện tinh thần hy sinh vì Vương Quốc Caro!"

'Mình thích những gì anh ta nói đấy.'

Kim Rok Soo nhìn về phía trước với suy nghĩ đó trong đầu.

Quốc Vương đang chào đón anh với một nụ cười ôn hoà.

Phía sau vị trí nơi anh đang đứng, ở quảng trường bên ngoài Cung điện Hoàng gia của Caro là một đám đông lớn đang ngước nhìn anh.

Kim Rok Soo không quan tâm đến những ánh mắt đang hướng về phía mình.

- Com người.

Tuy nhiên anh lại cảm thấy lo lắng về những lời nhận xét của Dodori.

- Ta tự hào về ngươi. Điều này thật tuyệt vời quá. Chúng ta làm được rồi.

Kim Rok Soo cố hết sức để phớt lờ con Rồng Hồng đang xúc động. Anh quay đầu về phía Quốc Vương, người đang đứng cao hơn anh một bậc. Quốc Vương là một nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trong những sự kiện trọng đại như thế này. Vậy nhưng suy nghĩ của Kim Rok Soo khi nhìn về phía Quốc Vương không phải là niềm vinh dự khi được gặp ông ta.

'Họ nói rằng cơ thể ông ta đã yếu đi sao?'

Kim Rok Soo nghe nói Quốc Vương Caro đã trở nên yếu đến mức gần như là một phép lạ khi mà ông ta vẫn còn sống. Cựu Quốc Vương ngày trước cũng thế.

'Chẳng trách họ quý trọng Hoàng thái tử như vậy.'

Hoàng thái tử được sinh ra với một cơ thể cường tráng và tài năng kiếm thuật. Valentino được sinh ra với những thứ mà Quốc Vương mong muốn, và hắn ta đã sử dụng lợi thế ấy để khiến Quốc Vương phụ thuộc vào hắn.

Hơn nữa, Valentino còn tiếp thu những môn võ đã bị suy thoái do hai thế hệ Hoàng đế yếu ớt.

"Kim Rok Soo."

Quốc Vương của Vương Quốc Caro gọi tên Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo trang trọng thể hiện sự tôn kính của mình. Quốc Vương nhìn anh khi ông tiếp tục nói.

"Hành động của cậu trong biến cố đánh bom Cung điện Mặt trời thật dũng cảm và đẹp đẽ."

Giọng ông ta được khuếch đại bằng thiết bị khuếch đại ma thuật.

"Một người người ngoại quốc như cậu đã làm được điều mà ngay cả một trong những công dân Vương Quốc Caro của chúng tôi cũng khó làm được. Cung điện Mặt trời đã không sụp đổ và nhiều người đã sống sót nhờ vào những hành động của cậu."

Kim Rok Soo quan sát khuôn mặt của Quốc Vương khi ông ta khen ngợi hành động của mình. Trông Quốc Vương thật sự yếu ớt.

'Nhưng họ vẫn là hai hạt đậu trong một cái vỏ.'

Mặc dù sức khỏe thể chất của họ khác nhau, nhưng cả Quốc Vương và Hoàng thái tử đều có lối suy nghĩ giống nhau.

Kim Rok Soo nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của mình và tiếp tục giả vờ làm một vị anh hùng đáng kính và nhìn lên Quốc Vương. Ông ta cao giọng.

"Ta ở đây để vinh danh một chàng trai dũng cảm với Huân chương Danh dự Caro hạng ba, cùng với một số bảo vật khác!"

Một huy chương bạc được đặt lên áo của Kim Rok Soo.

Woooooooooooooooo-

Tiếng hò reo tràn ngập quảng trường.

Quốc Vương vỗ vai Kim Rok Soo.

"Cậu làm tốt lắm."

Kim Rok Soo có thể nhìn thấy sự chân thành của ông ta. Dù sao thì họ cũng đã trao cho cậu một huân chương hạng ba.

Trong số rất nhiều huân chương hiện có, huân chương hạng ba mang tên Vương Quốc Caro là một vinh dự đáng kể.

Hạng nhất dành cho các quan chức đã phục vụ xuất sắc.

Hạng hai dành cho các anh hùng trong chiến tranh.

Hạng ba dành cho những cá nhân làm những việc gương mẫu cho vương quốc.

Hạng ba là vinh dự cao nhất mà một người nước ngoài có thể nhận được, và trong suốt quãng thời gian dài đã trôi qua, Kim Rok Soo là người duy nhất nhận được vinh hạnh này.

'Có thể là do Vương Quốc Caro không làm được gì tốt trong những năm này.'

Đế quốc trông như đang thất bại ê chề trong mắt các vương quốc khác.

Chúng đã mất Lâu đài Maple, cung điện của chúng bị phá hủy, và Phó Tháp chủ suýt bị ám sát ở Cung điện Mặt trời.

Và rồi một ngọn hải đăng sáng chói tên Kim Rok Soo đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

- Con người, ta rất tự hào về ngươi! Ngươi có thể kì lạ, nhưng trái tim ngươi rất thuần khiết!

Kim Rok Soo phớt lờ những lời của Dodori.

"Sao cậu không chia sẻ ngắn gọn cảm xúc của mình nhỉ."

Quốc Vương chỉ vào quảng trường phía sau Kim Rok Soo.

Đây là một phần của chương trình trước khi phần thưởng được trao cho anh.

Kim Rok Soo cúi đầu trước Quốc Vương rồi chậm rãi quay lại phía quảng trường.

Anh trông thấy quảng trường chật ních người.

- Com người! Billos đang ở hướng 3 giờ cạnh đài phun nước!

Ánh mắt của Kim Rok Soo hướng về phía đài phun nước. Anh đã dặn Billos rằng hãy đặc biệt đến vị trí đó.

'Tất cả đều ở đây.'

Billos, nhà Giả Kim, cả Choi Han, Barrow và con Mèo trong vòng tay cậu ta đều ở đó. Mặc dù Kim Rok Soo không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ vì họ ở quá xa, nhưng anh vẫn có thể nhận ra dáng người của họ.

Kim Rok Soo nhìn quanh quảng trường.

Mọi người đã reo hò và chờ đợi cảm nghĩ của anh.

Kim Rok Soo cất lời.

"Tôi đang rất hạnh phúc."

Người anh hùng kia thực sự có vẻ hạnh phúc.

Những người ở quảng trường cổ vũ cho người anh hùng ấy, người đang sung sướng sau khi nhận được huân chương của Vương Quốc Caro. Họ cảm thấy rất vui khi người nọ dường như đang coi đó là một niềm vinh dự.

Họ đã nghe về hành động của vị anh hùng đang đứng trên bục cao kia.

Họ đã rất sốc khi hay tin Cung điện Mặt trời gặp phải một vụ khủng bố. Thế nhưng không ai bị thương và Cung điện Mặt trời cũng không bị sụp đổ.

Và đương nhiên điều này không liên quan nhiều đến họ. Phần lớn những người được cứu là quý tộc.

Vậy nên việc duy nhất họ làm là reo hò.

Kim Rok Soo đương nhiên biết điều này.

"Tôi rất vui vì mình đã có thể cứu được những người khác. Tôi rất vui vì mình đã có thể chu toàn trách nhiệm của bản thân."

Những lời nói liên tiếp của Kim Rok Soo khiến nét mặt của mọi người thay đổi một chút.

Anh ta không vui khi nhận được huy chương.

Và chỉ có vậy.

Kim Rok Soo nhìn về phía Quốc Vương đế trong khi cảm giác thất vọng tràn ngập khắp quảng trường vì một bài phát biểu quá ngắn ngủi.

"...Ta cho rằng đã đến lúc nhận phần thưởng."

Quốc Vương ra hiệu và một người bước tới với một chiếc hộp dài.

Quốc Vương cảm thấy có điều gì đó không ổn khi quan sát Kim Rok Soo khi anh ta nhìn vào chiếc hộp được bọc trong nhung.

Ông ta cảm nhận được một sự do dự.

Vị anh hùng vừa nói rằng cậu ta hạnh phúc lại mang biểu cảm cứng đờ trên mặt.

Ông lại thấy anh ta đang nhìn trộm mình.

Quốc Vương đã quen với cảnh tượng như vậy. Là hành động của một người muốn nói điều gì đó nhưng lại đang lưỡng lự vì đang ở trước mặt Quốc Vương

"Cậu có muốn nói điều gì không?"

Quốc Vương kìm lại cơn ho do gió lạnh khi ông hỏi.

"... Không có gì đâu, thưa bệ hạ."

"Ta sẽ hỏi cậu lần thứ hai. Cứ thoải mái nói đi."

'Ta sẽ hỏi cậu lần thứ hai.'

Điều đó khiến nét mặt của Kim Rok Soo thay đổi như thể cậu đã hạ quyết tâm và anh bắt đầu nói.

"Thưa bệ hạ, thần không biết phần thường là gì."

"Ra là vậy."

Ông trông thấy một biểu hiện dũng cảm mà ông thường thấy ở các vị quý tộc trẻ tuổi.

"Bệ hạ, tôi có thể đổi phần thưởng này lấy thứ khác không?"

"Ồ."

Quốc Vương đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của ông ta hướng về Hoàng thái tử đang ở ngay bên dưới lễ đài.

"Phụ hoàng, anh ta được xem là một vị anh hùng đầy công bằng."

"Được xem?"

"Theo ý kiến của người nước khác ạ."

Quốc Vương mỉm cười hỏi Kim Rok Soo

"Cậu muốn đổi nó để lấy cái gì?"

Quốc Vương nhận thấy biểu cảm của Kim Rok Soo trở nên tươi vui hơn ngay sau khi nghe câu hỏi của ông. Kim Rok Soo nở một nụ cười rạng rỡ.

- Con người, nụ cười đó trông mờ ám quá!

Kim Rok Soo phớt lờ Dodori và trả lời. Cuộc trò chuyện giữa hai người họ đang được khuếch đại để toàn bộ quảng trường có thể nghe thấy.

"Bạn của tôi đã nói với tôi điều này."

'Bạn?'

Lời nói bất ngờ khiến dân chúng hoang mang.

Điều này cũng tương tự đối với Quốc Vương. Kim Rok Soo tiếp tục nói.

"Cô ấy nói rằng ánh sáng khiến cho bóng tối sáng lên."

Biểu cảm của mọi người đã thay đổi.

Đa số họ đang cùng nghĩ về một câu nói cụ thể.

Mặt trời tìm kiếm bóng tối và chiếu rọi ánh sáng vào nó.

Câu nói nổi tiếng vì đã trở thành nền móng cho việc xây dựng Giáo đoàn Thần Mặt trời.

Tuy được nói theo một cách khác, nhưng vẫn khiến họ phải liên tưởng đến nó.

"Bạn của tôi cũng nói rằng."

Người bạn mà Kim Rok Soo đang nói đến chỉ có thể là một người.

Đó là Thánh Nữ, Mary.

"Ánh sáng sẽ không yếu đi nếu bạn chia sẻ nó."

Mặt trời tuyệt diệu đến mức có thể bao phủ ánh sáng lên tất cả các sinh vật.

Nó khiến họ nhớ đến những lời dạy của điện thờ một cách kỳ lạ. Tuy rằng không giống nhau, nhưng những người theo Thần Mặt Trời không khỏi nhớ lại những lời họ đã được dạy.

Ngay cả khi Giáo đoàn của Thần Mặt trời đã thực hiện những hành vi tàn bạo như vậy, họ vẫn có rất nhiều tín đồ trong Đế quốc.

Những người đứng đầu điện thờ đã có những hành động đi ngược lại với giáo lý của điện. Và bây giờ, một người không liên quan đến Giáo đoàn Thần Mặt trời, lại đang khiến họ nhớ lại những lời răn của mình.

Giọng của Kim Rok Soo vang vọng trong quảng trường.

"Chính vì vậy nên tôi muốn chia sẻ."

Anh trông có vẻ vui mừng và thích thú.

"Vì ánh sáng sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi làm điều đó."

Các tín đồ của Giáo đoàn thần Mặt trời lại tiếp nhận những lời của Kim Rok Soo theo một cách khác.

Mặt trời vẫn sẽ không thay đổi.

Một trong những người dân nhìn lên bục cao, lẩm bẩm một mình.

"Đã lâu rồi."

Đã lâu rồi anh không cảm nhận được những lời dạy trong trái tim mình.

Tuy nhiên có những người cũng đang nghĩ về những lời dạy trong đầu.

Quốc Vương là một trong số họ.

Ánh mắt ông trở nên sắc bén trong giây lát trước khi trở lại bình thường.

Vị anh hùng đã can đảm đặt câu hỏi và có vẻ đang chờ đợi câu trả lời của ông ta dường như chỉ là một vị anh hùng hồn nhiên bình thường, người tin rằng bản thân có thể tạo ra một thế giới tươi đẹp.

'Cậu ta dường như không cố ý làm điều đó.'

Quốc Vương nghĩ rằng Kim Rok Soo đã không cố ý lan truyền những lời dạy của Giáo đoàn thần Mặt trời.

'Nhưng lúc này đó không phải là điều quan trọng.'

Quốc Vương không bỏ lỡ cơ hội nâng tầm giá trị của bản thân. Ông ta nói.

"Cậu muốn không sử dụng phần thưởng này và thay vào đó chia sẻ nó với những người khác sao?"

"Tôi muốn làm vậy nếu có thể, thưa bệ hạ."

Quốc Vương bật cười thành tiếng trước khi nói đủ lớn để người dân có thể nghe thấy.

"Ta sẽ chấp nhận yêu cầu của Kim Rok Soo! Ta sẽ mở kho thóc và chia sẻ nhiều thực phẩm hơn giá trị của kho báu này cho những người dân đang cần sự giúp đỡ!"

Biểu cảm của các công dân sáng rỡ. Hoàng đế tiếp tục nói trước khi họ có thể hét lên vì sung sướng.

"Ta cũng sẽ trao cho Kim Rok Soo phần thưởng này như đã định!"

Quốc Vương giả vờ là một người cai trị nhân từ và người dân đã cổ vũ ông.

Woooooooooo-

Họ còn cổ vũ cuồng nhiệt hơn trước.

Người dân nhiệt liệt hoan hô Quốc Vương và vị anh hùng trẻ nước ngoài. Quảng trường đã trở nên yên tĩnh kể từ khi Điện thờ sụp đổ và thất bại trước Vương quốc Whipper.

Một trong những người dân lên tiếng khi anh ta tiếp tục vỗ tay.

"Sẽ tuyệt hơn nếu vị anh hùng đó là một phần của Vương Quốc Caro chúng ta phải không?"

"Đúng ha? Nhưng hãy nhìn xem! Quốc Vương của chúng ta cũng rất hào phóng!"

"Tôi đoán vậy. Dù sao thì, vị anh hùng đó cũng khá đàng hoàng đấy!"

Có rất nhiều tiếng nói khen ngợi Kim Rok Soo.

"Anh ta tên gì ấy nhỉ?"

"Kim Rok Soo."

"Hô. Một cái tên khá lạ. Anh ta là một phần của Giáo đoàn Thần Mặt trời sao?"

"...Tôi không biết. Nhưng anh ấy có vẻ là một người tốt. Và cũng thật can đảm nữa. Một người như anh ấy thật hiếm có khó tìm."

"Đúng vậy!"

Nhà giả kim nghiện rượu Daltaro nhìn quanh quảng trường ồn ào. Sau đó anh ta nhìn về phía Kim Rok Soo với đôi mắt hỗn loạn.

Daltaro nghe nói rằng Kim Rok Soo là linh mục tóc trắng. Anh ta cũng đã nghe nói về Ngài Rex.

Rex cũng đang hướng ánh mắt về phía Kim Rok Soo, người đang ở trên lễ đài.

Biểu cảm trên gương mặt của anh ta trở nên phức tạp.

Cùng lúc đó, hai người họ nghe thấy giọng nói của Billos.

"Cậu Kim Rok Soo-nim đã làm điều tương tự ở Vương quốc Roan. Anh ấy không hề thay đổi."

"Ở Vương quốc Roan sao?"

Billos gật đầu trước câu hỏi của Daltaro và cố ý cao giọng.

"Anh ấy cũng tự mình ngăn chặn vụ Khủng bố ở quảng trường của vương quốc Roan nhưng không muốn có vinh dự nào hơn niềm vui khi cứu được người khác. Anh ấy chỉ lo lắng cho những người có thể vẫn đang chịu đau khổ thôi."

Những người dân nghe thấy giọng nói của hắn đã bị sốc. Cái nhìn của họ đối với Kim Rok Soo bắt đầu thay đổi. Thời điểm đó, những thuộc hạ mà Billos đã gài khắp quảng trường đang kể lại những câu chuyện về Kim Rok Soo.

Vị anh hùng ấy cũng đã ném mình vào vòng nguy hiểm trong vụ Khủng bố ở quảng trường của Vương quốc Roan.

Và là một người đã đến tham gia điều tra vụ khủng bố tại Vatican.

Những câu chuyện đó tiếp tục lan truyền khắp quảng trường.

Nhà Giả Kim Thuật nghiện rượu Daltaro gần như há hốc mồm sau khi nghe chúng từ Billos.

"...Thật là một người tuyệt vời."

Choi Han, người đã đứng đó một cách nghiêm túc, lên tiếng.

"Rok Soo-nim luôn như vậy."

"Chính xác"

Barrow đồng tình với Choi Han, hai người họ có vẻ tự hào khi nói điều đó. Daltaro và Rex không thể không nhìn Kim Rok Soo với một biểu cảm kỳ ​​quặc sau khi nhận thấy một niềm tin mạnh mẽ trong lời nói của Choi Han và Barrow.

Kim Rok Soo đi xuống từ lễ đài khi Quốc Vương bắt đầu một bài phát biểu ngắn.

Anh nhìn thấy Hoàng thái tử Valentino ở phía dưới.

Hắn không có vẻ gì là quá hạnh phúc, mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì nụ cười của mình. Đó là vì hành động bất ngờ của Kim Rok Soo. Valentino tiến đến gần Kim Rok Soo, có lẽ là để nói về điều đó, trước khi đột ngột dừng lại.

Là bởi Robbit.

"Tại sao anh không nói với tôi rằng anh sẽ làm điều gì đó như vậy?"

"Tôi xin lỗi, thưa điện hạ. Ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi khi đang ở trên đấy."

Giọng điệu khiển trách của Robbit khiến Kim Rok Soo cúi đầu về phía Robbit và Valentino.

Điều đó khiến Valentino mỉm cười và vỗ vai Kim Rok Soo.

"Không cần xin lỗi. Ta cảm ơn các anh đã nghĩ đến công dân của chúng ta."

"Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã thông cảm."

Valentino quan sát Kim Rok Soo, hiện trông có vẻ nhẹ nhõm hơn, và nghe thấy tiếng Robbit.

"Anh đã làm điều tương tự ở vụ khủng bố trước. Anh luôn đặt người khác lên trên chính mình."

Biểu cảm của Valentino hơi thay đổi sau khi nghe rằng lần trước Kim Rok Soo đã làm một điều giống vậy.

Kim Rok Soo mỉm cười đáp lại Robbit trước khi lặng lẽ quay trở về vị trí của mình.

Mặc dù chưa thông báo cho Quốc Vương và Hoàng thái tử về hành động đó, nhưng quả thực anh đã nói trước với Robbit.

Huta vỗ vai Kim Rok Soo khi Kim Rok Soo trở về với các sứ giả còn lại.

"Làm tốt lắm. Anh đã rất ngầu."

Huta đang nhìn Kim Rok Soo với vẻ hài lòng và trìu mến.

"Hãy nghỉ ngơi thật nhiều cho đến khi chúng ta rời đi vào ngày mai."

Đoàn sứ giả sẽ xuất phát vào ngày mai như Huta vừa đề cập.

Họ sẽ chỉ đi qua lãnh thổ Dubori để đến vòng tròn ma thuật dịch chuyển của họ vì họ đã bất ngờ ở lại đây lâu hơn dự định.

Kim Rok Soo đáp lại bằng một nụ cười và chạm vào chiếc hộp châu báu trên tay.

Giọng nói của Dodori vang vọng trong đầu.

-...Ta cảm thấy một luồng khí xấu xa phát ra từ chiếc hộp! Hãy hỏi ông Rồng Xanh ấy! Không, hãy hỏi Hannah!

Đá Đẫm Máu cũng tham gia.

- Cậu định hy sinh bản thân sao ?

'Mình biết mà.'

Kim Rok Soo biết rằng kho báu mà Valentino đưa cho mình sẽ không phải là một thứ gì đó tốt đẹp.

Anh nhìn vào chiếc hộp và chỉ thấy một thanh kiếm ánh sáng dùng để tự vệ với một viên ngọc ở phần chuôi.

'... Mình không thích nó.'

Kim Rok Soo hạ quyết tâm khi thấy Valentino tặng một thứ vô dụng sau khi tuyên bố sẽ đưa cho anh một kho báu.

Anh đã trình bày kế hoạch của mình với cả nhóm tại dinh thự bí mật của Billos vào cuối đêm hôm đó.

"Tôi chắc chắn sẽ phá hủy Tháp chuông của Nhà Giả Kim Thuật."

Billos nao núng.

"...Phá hủy?"

"Đúng. Billos, không phải ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu chúng ta phá hủy nó và ngươi tìm nguồn nguyên liệu cần thiết để xây dựng một cái mới à?"

"Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của anh."

Billos nhanh chóng tán thành quyết định của Kim Rok Soo sau khi nghe về những lợi ích trong tương lai.

Nhà Giả Kim Thuật Daltaro và Hiệp sĩ mèo Rex nhìn Kim Rok Soo với vẻ lo lắng. Ngay cả Choi Han với Barrow, người đứng cạnh Kim Rok Soo, cũng đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ do dự.

Daltaro nói.

"... Thưa ngài, tôi không biết ngài là một anh hùng."

"Đó có phải là vấn đề không?"

Daltaro vội vã lắc đầu trước câu hỏi của Kim Rok Soo.

Anh chỉ ngạc nhiên rằng Kim Rok Soo sẵn sàng chống lại lực lượng mạnh mẽ của Tháp giả kim và Vương Quốc Caro để vạch trần sự thật với các công dân của Caro trong khi anh có thể không quan tâm tất cả những điều này và sống một cách yên bình.

"Tôi sẽ đi vào ngày mai. Tôi đến để nói với anh một vài điều trước khi lên đường."

Daltaro lại tập trung vào Kim Rok Soo sau khi nghe những gì anh nói.

Rex, người vẫn còn trong hình dạng mèo, tiếp tục im lặng quan sát Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo nhanh chóng vào chuyện chính.

Sẽ rất khó để di chuyển Rex và những người khác trong tổ chức của cậu ta vì Caro đang điên cuồng tìm kiếm họ. Daltaro cũng cần thời gian để tập hợp các Nhà giả kim khác không thuộc Tháp Chuông. Họ cần phải tiết kiệm thời gian.

Đó là lý do mà Kim Rok Soo đã lên kế hoạch giữ im lặng như một con chuột chết cho đến khi Vương Quốc Caro mất cảnh giác trước khi Liên minh phương Bắc tấn công.

Thời điểm tốt nhất để tấn công chúng không phải là lúc chúng khó khăn nhất sao?

Anh cần một cái gì đó để tập hợp chúng lại khi điều đó xảy ra.

"Thánh Nữ và Thánh Tử vẫn còn sống."

"A."

Daltaro há hốc mồm.

Anh đã hiểu hai ý nghĩa đằng sau câu nói của Kim Rok Soo.

Họ vẫn còn sống.

Hơn nữa, tôi biết họ đang ở đâu.

Đó là ý nghĩa ẩn đằng sau câu nói đó.

Daltaro và Rex đã nghe Barrow nói rằng Giáo đoàn Thần Mặt trời đã bị trúng bom ma thuật vì họ cố gắng tiết lộ bí mật của Tháp chuông của Nhà Giả Kim Thuật. Cậu ta cũng đã nói với họ rằng Caro đã cố giết Thánh Nữ và Thánh Tử sau khi dàn xếp họ vào vụ việc đó.

Kim Rok Soo nhận thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình khi anh nói.

"Tôi sẽ trở lại trong vòng một năm."

Sau đó anh ra lệnh.

"Hãy kiên nhẫn cho đến lúc đó."

Kim Rok Soo theo đuổi phần thưởng mà họ sẽ nhận được nếu thành công.

"Tới lúc ấy, tôi sẽ mang đến cho mọi người những thứ mà mọi người mong muốn."

Những thứ mà mọi người muốn.

Cụm từ đó khiến biểu cảm của Daltaro và Rex thay đổi.

Nhà Giả Kim Thuật nghiện rượu của khu ổ chuột và Hiệp sĩ mèo đang trên đường chạy trốn khỏi âm mưu ám sát.

Chàng trai trước mặt đây sẽ đem đến cho họ những thứ họ muốn nhưng khó mà đạt được.

Điều duy nhất còn lại đối với hai người họ dù sao cũng là cái chết hay cuộc sống phải ẩn mình.

"Tôi sẽ kiên nhẫn."

Daltaro đáp lời không chút do dự. Anh thấy được nụ cười trên khuôn mặt Kim Rok Soo khi nhìn anh.

"Thật tuyệt khi anh không còn mùi rượu nữa."

Daltaro cũng mỉm cười.

Daltaro đã cạo râu, chải đầu và ăn mặc đẹp đẽ, mặc dù đang trong bộ quần áo tồi tàn, nhưng anh trông giống một nhà khoa học hơn là một kẻ nghiện rượu.

"Tôi cũng sẽ chịu đựng."

Rex cũng rất nhanh trả lời. Sau đó, cậu ta quay sang trao đổi ánh mắt với Kim Rok Soo.

Tất cả những gì còn lại cho cậu là mãi mãi chạy trốn hoặc đối diện với cái chết. Nếu đúng như vậy, cậu ta thà chịu đựng và tìm kiếm thêm một cơ hội để làm điều mình muốn.

Kim Rok Soo đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Rex cứng người sau khi nhìn thấy Kim Rok Soo đến gần cậu ta, nhưng cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường.

"Ngài Rex."

Rex trở nên lo lắng sau khi nghe giọng nói trầm thấp của Kim Rok Soo.

Khoảnh khắc đó, Kim Rok Soo lấy ra nhiều món đồ từ chiếc túi ma thuật của mình và chất thành đống trước mặt Rex.

Bộp. Bộp. Bộp.

Những món đồ nặng nề chất đống trước mắt Rex.

"Đọc tất cả những cuốn sách này."

Mắt của Rex mở to.

Tất cả đều là sách.

Trước mặt là một chồng sách dày cao ngất ngưởng.

Cậu ta có thể nhìn thấy tiêu đề của những cuốn sách.

'...Khả năng lãnh đạo? Chính trị? Khoa học quân sự?'

"...Tại sao tôi cần đọc những thứ này thế?"

Mèo bối rối nhìn lên Kim Rok Soo. Tuy nhiên, Kim Rok Soo không trả lời câu hỏi của cậu.

"Tôi bảo ngài đọc thì ngài cứ đọc đi. Sẽ tốt hơn nữa nếu ngài nghiên cứu thật kỹ về chúng."

Rex chậm rãi gật đầu sau khi nhìn thấy ánh mắt của Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo sau đó nở một nụ cười hài lòng.

Ai sẽ lấp vào chỗ trống mà Hoàng Thái Tử để lại chứ?

Mặc dù lúc này đây chỉ là suy nghĩ của Kim Rok Soo, anh vuốt ve bộ lông màu đỏ của con Mèo với vẻ mặt thỏa mãn. Rex lưỡng lự, nhưng vẫn đứng yên.

Giọng nói của Dodori vang vọng trong tâm trí Kim Rok Soo.

- Con người, sao ngươi lại cười như vậy? Chẳng phải mọi thứ đã xong rồi sao?

'Xong cái gì? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.'

Ngày mà Kim Rok Soo quay trở lại với Thánh Nữ, Thánh Tử, và thánh vật.

Ngày đó sẽ là ngày tất cả bắt đầu.

______________________________

"Con người, hiện tại ta sáu tuổi rồi! Ta cũng đã lớn hơn nữa!"

"Ừ, ừ."

Dodori chỉ về phía Kim Rok Soo bằng chân trước ngắn ngủn của mình.

"Con người, hiện tại ngươi ba mươi tám tuổi!"

"Ừ, ừ."

Kim Rok Soo gật đầu liên tục và hỏi người lái xe.

"Choi Han, chúng ta sắp đến rồi phải không?"

"Vâng, Rok Soo-nim. Chúng ta sắp đến Làng Harris."

Bây giờ đã là năm mới.

Kim Rok Soo đã nghỉ ngơi trong dinh thự Henituse kể từ khi anh trở về từ Vương Quốc Caro và đã xuất hiện lần đầu tiên kể từ khi trở lại.

Đây sẽ là một chuyến đi khá dài qua Làng Sư Tử và làng Gấu, Làng Nhân Ngư và Vương quốc Paerun ở phía Bắc.

Cạch.

Có thứ còn gây bất ngờ hơn cả luồng không khí lạnh lẽo vừa chào đón Kim Rok Soo khi anh mở cửa xe ngựa.

"C, cậu Kim Rok Soo-nim!"

Người nọ dường như rất vui mừng khi nhìn thấy cậu, hắn chạy về phía cậu với vòng tay rộng mở.

Đó là Dawrf lai Thỏ - Zald. Hắn thậm chí còn không thèm mặc áo choàng đàng hoàng, cứ thế chạy về phía Kim Rok Soo trong khi trông như thể sắp khóc đến nơi.

"...Hắn bị sao vậy?"

Kim Rok Soo nhìn về phía Choi Han và Barrow. Tuy nhiên, bộ đôi Hắc Bạch Vô Thường chỉ nhún vai, bởi họ cũng chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra. Zald chạy đến trước mặt Kim Rok Soo và thở dốc.

"C, cậu Kim Rok Soo-nim."

"Gì?"

Zald đột nhiên nắm lấy một bên quần của Kim Rok Soo.

'...Chuyện gì đang xảy ra vậy?'

Vẻ mặt tuyệt vọng của Zald khiến Kim Rok Soo bối rối, nên anh đã đẩy Zald ra trước khi hỏi.

'Có gì đó thật kỳ quặc.'

Giá trị của Zald hiện đang tăng dần lên sau khi thiết kế các bức tường thành và Con tàu Rùa Vàng. Vậy tại sao hắn phải tỏ vẻ sợ hãi đến thế, khi đáng lẽ ra hắn có thể đi xung quanh với cái đầu ngẩng cao?

"Tôi thà theo chân cậu còn hơn! Việc, việc này thật là!"

Kim Rok Soo ra hiệu cho Choi Han hãy chăm sóc Zald từ giờ và tiến vào Làng Harris.

Hiện tại, không có lính canh gác ở Làng Harris.

Những người lính và hiệp sĩ đã ở đây trước đó đều đã quay trở về Dinh thự Henituse.

Một phần cũng bởi việc Kim Rok Soo di dời tộc Gấu và tộc Sư Tử đến làng Harris là bí mật, nhưng bên cạnh đó, hai bộ tộc đó vốn chẳng cần binh lính bảo vệ họ.

Hơn nữa, những binh lính và hiệp sĩ ấy hiện đang được huấn luyện dưới sự chỉ huy của Đội trưởng đội Hiệp sĩ, người thay thế vị trí của Beacrox tại Dinh thự.

Kim Rok Soo nhìn vào hàng rào bằng gỗ, nó trông như kiểu đồ được Zald thiết kế.

Anh bước vào ngôi làng đang bị tuyết bao phủ.

- Trông thật thú vị!

Dodori đánh giá

Vẻ mặt của Kim Rok Soo bắt đầu trở nên kỳ quặc.

"Ừm."

Anh có thể thấy những chú Sư Tử và Gấu con và con sói nhỏ đang lăn lộn trên tuyết.

- Ta cũng sẽ đi chơi!

"Cứ làm bất cứ điều gì nhóc muốn."

Dodori xuất hiện trên không trung và lao về phía những đứa trẻ đang chơi đùa trên nền tuyết.

"Hộc!"

Kim Rok Soo nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau cậu. Đó là Zald. Dawrf lai dường như đã khá sốc sau khi nhìn thấy Dodori, hắn lại gần Kim Rok Soo một lần nữa và nắm chặt quần của anh.

Lần này Kim Rok Soo đã không đẩy hắn sang một bên. Anh nhìn về phía người đàn ông ba mươi tuổi, hắn trông như một đứa trẻ.

Kim Rok Soo để Zald nấp sau lưng mình. Bởi có con Sói đang chạy về phía họ.

"Wow! Đã lâu quá rồi!"

"Cuối cùng thì anh cũng đến đây!"

Lock là những người đầu tiên đến chỗ Kim Rok Soo. Choi Han và Barrow, người đang đứng cạnh anh, hai người họ đều bật cười khúc khích. Đó là bởi vì họ có thể thấy khóe môi của Kim Rok Soo khẽ giật giật.

"Em nhớ anh!"

Chú sói nhỏ Lock với bộ lông màu xanh lam, người mặc quần áo dày, dụi đầu vào chân Kim Rok Soo. Zald nhanh chóng lủi ra phía sau Barrow.

"Em nghe nói anh bị thương."

Lock ngước đầu lên nhìn anh, cậu nhóc đã lớn hơn một chút sau khi bước sang tuổi 9, đi vòng quanh Kim Rok Soo. Tuy nhiên, 9 tuổi vẫn còn khá nhỏ, vì vậy anh đã đáp lời đứa trẻ có vẻ lo lắng nọ.

"Đúng, ta đã ho ra máu."

Lock, cũng như toàn bộ Sư Tử và Gấu con xung quanh họ, tất cả đều bắt đầu cau mày. Dodori cũng cau mày theo.

Kim Rok Soo không quan tâm lắm và hít sâu sau khi nhìn thấy có ai đó đang tiến lại gần từ xa.

"Chào mừng, cậu Kim Rok Soo-nim."

"Vâng, lâu rồi không gặp."

So với Kim Rok Soo được bọc chặt chẽ, Vua Gấu Sayeru và Vua Sư Tử chỉ mặc một lớp quần áo mỏng trên người. Sayeru mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền.

"Barrow đã cho chúng tôi biết những gì cậu đã làm ở Caro."

<Những gì cậu đã làm ở Đế quốc.>

Kim Rok Soo đã được nhiều nơi liên lạc chỉ vì điều này. Tất cả các quý tộc ở vùng Đông Bắc, cũng như các quý tộc trên khắp Vương quốc, đã mời cậu đến những bữa tiệc khác nhau. Ngoại lệ duy nhất là gia đình Henituse cùng ba quý tộc Eric, Gilbert và Amiru gửi một bức thư quan tâm và kiểm tra tình trạng của Kim Rok Soo.

Kim Rok Soo đáp lại một cách thản nhiên vì anh đã nghe đến quen tai với chủ đề này.

"Là vậy sao? Chẳng lẽ thiên nhiên không nói gì khác với ông à?"

"Huuu."

Kim Rok Soo chợt nao núng sau khi nghe thấy tiếng động phát ra từ miệng Sayeru.

Anh hối hận khi hỏi về thiên nhiên.

Anh ngây người nhìn Sayeru, người được Dorph vỗ vai an ủi. Ngay lúc ấy, Sayeru nghiêng đầu một chút.

"Thiên nhiên đã nói rằng... không khí tại chốn miền Bắc sẽ nồng đượm ấm áp vào mùa đông này."

'Ồ.'

Kim Rok Soo rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, vẻ mặt hững hờ của anh khiến Sayeru tiếp tục nói mà không chút nghi ngờ.

"Không phải Liên minh phương Bắc là kẻ thù của chúng ta sao? Tôi lo lắng rằng không khí ấm áp tại miền Bắc đồng nghĩa với việc sẽ có những điều tốt đẹp sẽ xảy đến với chúng."

"Không cần phải lo lắng."

Giọng nói đầy tự tin của Kim Rok Soo khiến những chiến binh đi cùng Sayeru và Dorph phải nhìn anh.

Kim Rok Soo mỉm cười nhẹ nhàng với họ.

"Chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta cần làm. Rồi mọi thứ sẽ diễn ra đúng như chúng ta mong muốn."

"...Tôi hiểu rồi. Không cần phải quá lo lắng về những điều xa vời trong tương lai."

Sayeru gật đầu trong khi Kim Rok Soo đang nghĩ thầm.

'Thiên nhiên thực sự huyền bí.'

"Lâu rồi không gặp nhỉ, cậu Barrow"

"Đúng vậy nhỉ"

Barrow gật đầu trước lời nói của Sayeru. Không giống như Kim Rok Soo và những người khác ở Dinh Thự Henituae thì Barrow hay ra ngoài đến làng Harris để gặp Vua Gấu và Vua Sư Tử

Một phần vì cậu muốn tìm hiểu kĩ số phận nghiệt ngã mà Sayeru nói là có ý gì. Nhưng rồi dần dần cậu thân thiết với Sayeru và Dorph hơn.

Nhưng Choi Han lại không thích điều đó.

Choi Han cứ lườm Sayeru và Dorph liên tục khiến hai người họ phải đổ mồ hôi hột dù bây giờ thời tiết rất lạnh

Bộp. Bộp.

Kim Rok Soo quay đầu lại, cậu thấy một chú Rồng hồng đang kinh ngạc vỗ nhẹ vào vai mình. Đứa trẻ sáu tuổi hết sức ngạc nhiên nhìn về phía Sayeru.

Kim Rok Soo nghe thấy giọng nói của Dodori vang lên trong đầu.

- Con người! Thật đáng kinh ngạc! Ta chắc rằng Gấu Sayeru không biết gì về 'Long Nộ!'

Long Nộ.

Đó là tên của cột lửa mà Oilenne đã tạo ra.

Kim Rok Soo chỉ mỉm cười và nhìn Dodori.

'Lại là nụ cười đó!'

Dodori lắc đầu và bay về phía Lock. Hai đứa trẻ đang thì thầm với nhau khi Kim Rok Soo phớt lờ chúng và bắt đầu bước đi.

"Về nhà thôi."

"Vâng thưa ngài."

Nhà.

Choi Han, Barrow, Dorph và Sayeru đều theo sau Cale. Zald cũng lẽo đẽo phía sau, nhưng hắn tự đảm bảo cho bản thân đứng càng xa Lock càng tốt trong khi vẫn nắm chặt quần Kim Rok Soo.

______________________________

Ngôi nhà mà Kim Rok Soo đang nói đến đương nhiên là Biệt thự Đẫm Máu.

Có một số người đã đứng chờ tại lối vào của Biệt thự Đẫm Máu để chào đón cậu. Kim Rok Soo mỉm cười ngay khi nhìn thấy họ.

"Anh cảm thấy như anh ấy lại đang âm mưu điều gì đó!"

"Ngươi nói đúng! Lại là nụ cười đó!"

Lock và Dodori. Những lời bình luận từ hai đứa nhóc đã nhanh chóng bị Kim Rok Soo bỏ qua, anh nhìn về phía những người đang đứng ở cửa hang.

Thông thường, On và Hong, Hans và Jopis sẽ là bốn người chào đón anh ở cửa ra vào. Đó là lý do tại sao hiện tại anh cho rằng họ cũng sẽ có mặt ở đây.

Tuy nhiên, những người ở cửa hang lại là những người mà cậu hoàn toàn không ngờ tới.

"Anh về rồi?"

Đó là Bậc Thầy Kiếm Sĩ Jack. Hắn đang dựa vào một bên cửa hang và khoanh tay. Kim Rok Soo không chú ý lắm đến lời chào ngắn ngủi của hắn ta và thay vào đó chỉ nhìn về phía hai người đã lôi kéo cô từ trong biệt thự ra đây.

Giáo Hoàng của điện thờ Thần Chết Cage. Cô ấy đang cắn móng tay của mình trong khi đứng bằng một chân và chân còn lại thì liên tục dậm xuống nền đất. Cô chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân đến nỗi thậm chí không nhận ra rằng Kim Rok Soo đã đến.

"Tên thần điên rồ. Tại sao ông cứ phải xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi la hét oang oang lên vậy chứ?! Bám chặt quần của cậu Kim Rok Soo? Ông đang cố nói cái quái gì vậy?!"

Cage đã không thể ngủ yên trong vài tuần qua.

Cô nghe thấy giọng nói của Thần Chết trong giấc mơ của mình hàng đêm. Ông ta cứ sụt sịt và rên rỉ liên tục.

Làm thế nào mà một vị thần có thể cư xử theo kiểu đó được chứ?

Ông ta cũng luôn lầm bầm điều tương tự.

'Cuối cùng, cuối cùng thì! Kim Rok Soo, con người đó thực sự rất tài giỏi. Rốt cuộc giờ đây ta đã có thể sẻ chia một cái chết thực sự đẹp đẽ đến với thế giới này.'

Đi kèm với cơn đau đầu dữ dội khi cô hét toáng lên như thế vào sáng sớm nay, giọng nói của Thần Chết chỉ nhẹ nhàng vang đến bên tai cô.

'Cứ làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Đó là con đường ngươi nên đi. '

Ông ta đang bảo cô hãy làm bất cứ điều gì cô muốn làm.

Câu nói đó khiến cô càng thêm ngờ vực.

Chính vì thế mà mấy ngày nay cô đã qua bên Biệt Thự Đẫm Máu này của cậu Kim Rok Soo đã chờ đợi coi rốt cuộc nó là có ý gì

"Ca, Cage-nim."

Cô có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của Thánh Nữ Mary.

Thánh Nữ Mary. Cô ấy đã phàn nàn về chứng mất ngủ, cơn đau đầu và tâm trạng lo lắng trong vài ngày qua. Cô ấy nói rằng cô không thể nghe thấy giọng nói của vị thần quen thuộc, và nó khiến cô thấp thỏm, mỗi ngày đều cảm thấy quái lạ.

Cage nhìn về phía Mary khi cô nàng gọi tên cô, rồi toàn bộ cơ thể cô đột ngột run rẩy.

Một cảm giác đáng quan ngại bất chợt bao trùm lấy cô.

"Thằng chó đ-!"

Bật thốt lên câu chửi thề, cô quay đầu về hướng đã đem lại cảm giác đáng quan ngại đó.

Thật quen thuộc, Cage đã từng trải nghiệm cảm giác này trước đây.

Đó cũng chính là thứ cảm giác mà cô đã nhận thức được khi đang tuyên thệ trước Thần Chết để trở thành một nữ tu sĩ.

Không, nó thậm chí còn mãnh liệt hơn lần đó.

Trong thực tế, chỉ mình cô cảm nhận thấy khi đang tuyên thệ lời thề sẽ giữ bí mật, không một ai khác cảm nhận được nó.

"Chửi thề ngay khi cô nhìn thấy tôi? Tính ra tôi lại khá thích kiểu chào hỏi này đấy."

Vừa quay đầu lại, ánh mắt của Cage đã khóa chặt vào Kim Rok Soo.

Cô hít một hơi thật sâu. Cô đã nghe về những hành động tuyệt vời mà Cale đã làm ở Vương Quốc Caro. Cô thậm chí còn cân nhắc liệu có nên mở đầu cuộc trò chuyện bằng chủ đề vẻ vang đó hay không, tuy nhiên, những gì phát ra từ miệng cô sau đây hoàn toàn khác, đến chính cô cũng không ngờ tới.

"Cậu Kim Rok Soo-nim, anh mang theo thứ gì bên mình thế?"

Tâm trí của Cage chợt sáng tỏ ngay khi cô cất câu hỏi.

"Anh đã mang theo thứ khủng khiếp gì vậy?"

Cảm giác đáng quan ngại này.

Mặc dù Giáo hội của Thần Chết luôn cố gắng bao bọc, biến cái chết trở thành một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng, nhưng Cage biết quá rõ sự thật.

Không có gì tàn nhẫn hơn cái chết, một thứ công bằng nửa vời.

Thần chết ghé thăm tất cả mọi người, bất kể ngươi giàu hay nghèo, mạnh hay yếu.

Đó là lý do tại sao nó công bằng.

Tuy nhiên, Thần chết cũng sẽ tước lấy mạng sống của một đứa trẻ ngoan thay vì một tên khốn nạn độc ác nào đó, rồi cứ thế để hắn sống nhăn nhở đến già, đó là lý do tại sao cái chết bất công.

Cage biết chắc rằng Kim Rok Soo đã mang theo một thứ gì đó bên mình. Ngay lúc ấy, cô nghe thấy giọng nói của Maru.

"...Huh?"

Thánh Nữ Mary nhìn Kim Rok Soo với vẻ bối rối. Cô vỗ ngực, vẻ hoang mang như chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Kim Rok Soo bắt đầu cười tươi hơn sau khi thấy phản ứng của Mary.

'Như mong đợi.'

Giáo Hoàng Cage là người tuyệt vời như anh đã mong đợi.

Cô thực sự hơn hẳn một Thánh Nữ - Mary.

Nó vốn là một cuộc hành trình dài, di chuyển từ Vương Quốc Caro đến Biệt Thự Đẫm Máu.

Dù vậy, trên đường trở về, Kim Rok Soo chẳng bị chặn lại bởi bất kỳ linh mục nào từ Nhà thờ Mặt trời cũng như Nhà thờ Thần chết.

Tuy nhiên, Thánh Nữ Mary giờ đây lại khá do dự khi tiếp cận anh, còn Cage thì nhanh chóng bước tới.

Cô ấy bắt đầu hỏi.

"Cậu Kim Rok Soo, tại sao trên người cậu lại có loại aura nguy hiểm như vậy? Nó không tốt cho sức khỏe của anh đâu!"

Kim Rok Soo quan sát biểu hiện của Cage khi cô nói ra nỗi lòng lo lắng của mình với anh.

"Cô Cage và Mary-nim."

Kim Rok Soo thong thả chỉ vào cửa hang.

"Hãy đi vào trong trước rồi trò chuyện."

Kim Rok Soo dẫn đầu, cả ba tiến vào biệt thự dưới lòng đất.

Lúc sau, một tách trà được đặt trước mặt Kim Rok Soo. Đầu bếp Hans cũng đã nấu một ít đồ ăn nhẹ và đặt trước mặt anh trước khi lặng lẽ đi ra khỏi phòng Kim Rok Soo cùng Beacrox.

Lần đầu tiên sau quãng thời gian thật lâu, Kim Rok Soo được dựa vào chiếc ghế dài nằm trong căn phòng của anh trên tầng năm biệt thự, anh chậm rãi nói.

"Cơ thể chúng ta ai cũng đang lạnh, hai người cứ uống chút trà ấm đi đã."

Cage và Mary quan sát Kim Rok Soo một lúc trước khi từ từ nhấc tách trà lên rồi nhấp ngụm. Sau khi có nước trà ấm áp dịu dàng trôi vào thanh quản, Cage từ từ bình tĩnh lại.

Ngay lúc đó, hai món đồ được đặt lên bàn.

Một chiếc gương nhỏ gọn cũ.

Và.

"Phụt!"

Cage phun trà trong miệng ra.

Một quyển sách.

Tác giả: Một cái chết chân thành.

Lách tách.

Ngụm trà cô vừa phun ra chảy dọc theo sườn má, nhỏ giọt xuống sàn. Tuy nhiên, cả Cage và Kim Rok Soo đều không chú ý đến điều đó.

Kim Rok Soo giấu vẻ lo lắng.

Một món đồ thần thánh.

Kim Rok Soo không biết nhiều về những món đồ thần thánh.

Anh tỏ vẻ thản nhiên rồi cất tiếng.

"Cô nghĩ sao?"

Tuy nhiên, Giáo Hoàng điện thờ Thần Chết Cage nhìn cuốn sách mà không có phản ứng. Kim Rok Soo nói khi thấy Cage do dự.

"Xin vui lòng xem qua."

Cô lập tức cầm cuốn sách lên ngay khi anh dứt lời.

Ngay vào thời điểm đó.

Shhhhhhh-

Cuốn sách trắng bỗng chuyển thành màu đen.

Bang Bang.

Kim Rok Soo quay đầu lại sau khi nghe thấy ai đó đập cửa sổ.

"Con người! Ngươi đang làm gì thế? Ta cảm nhận được một loại aura rất đáng sợ! "

Phía sau cửa sổ, anh có thể thấy Dodori hét lên với khuôn mặt dẹt lét tròn trịa vì dán vào tấm kính như cái bánh kếp. Nó đã đột ngột bay thẳng đến đây từ lúc nào, sau khi chơi với Lock bên ngoài.

Tốc độ nhanh chóng của nó khiến Kim Rok Soo bị sốc, rồi anh nghe thấy giọng nói của Cage.

"...Cái này......"

Kim Rok Soo quay đầu lại về phía cô.

Trái tim của Kim Rok Soo bắt đầu đập nhanh.

'Để xem món đồ thần thánh này sẽ tuyệt vời đến mức nào?'

Anh có thể thấy Cage hít sâu.

Sau đó cô ấy bắt đầu nói.

"...Đây, đây là đồ dùng một lần."

'Hửmm?'

Kim Rok Soo bị sốc. Một lần nữa.

"Xin lỗi? Cô Cage, cô vừa nói gì cơ? "

'Mình có nghe nhầm không?'

Kim Rok Soo lại nhìn về phía Cage.

Còn Cage thì cố nhớ lại những gì Thần Chết đã nói với cô trong giấc mơ và chậm rãi mở miệng.

Kim Rok Soo bắt đầu tràn đầy mong đợi một lần nữa, anh bình tĩnh trông chờ ở những gì cô sắp nói.

Rồi cô tiếp lời.

"Bản thân tôi cũng không chắc lắm."

"...Xin lỗi?"

Cái quyển sách này thực sự là mặt hàng sử dụng một lần.

Ngay cả Cage cũng không biết bất cứ điều gì khác.

Sau đó, cô ấy giải thích cho Kim Rok Soo về những gì cô ấy nhìn thấy.

"Tôi chỉ đọc được từ cuốn sách này một câu duy nhất."

Kim Rok Soo chợt nhớ lại những gì cậu đã đọc được sau khi nghe những lời cô nói.

<Tất cả các dạng sự sống trên thế giới đều trở nên tuyệt mỹ nhất một khi chúng chết.>

<Ngươi có muốn chết không?>

<Đến với ta!>

<Hãy đến đây, cùng tìm hiểu về cách dễ nhất để chết!>

Đó là những gì anh đã đọc.

Nhưng đối với Cage, lại chỉ có một câu?

Kim Rok Soo bèn quan sát cô ấy với một cách nhìn khác. Còn cô, cũng nhìn lại cậu và nhớ đến điều Thần Chết đã nói với cô đêm qua, sau nhiều tuần ông ta không ngừng lải nhải trong thổn thức và cằn nhằn.

'Anh hùng là sự tồn tại mà ngay cả những vị thần cũng không thể dự đoán từ trước. Và bây giờ, đã đến thời điểm thích hợp để anh hùng xuất hiện.'

Sự ra đời của một anh hùng.

Nhưng Giáo Hoàng Cage bèn gạt suy nghĩ đó đi, cô ấy tập trung giải thích câu cô ấy đã đọc được trong cuốn sách.

"Ngươi có tò mò về phương pháp giết chết cái chết không?"

Cuốn sách hàng trăm trang được rút gọn chỉ trong một câu nói.

Kỳ lạ thật.

Đó là suy nghĩ của Kim Rok Soo ngay khi anh nghe thấy câu văn đó.

Soạt.

Vị Giáo Hoàng nhanh tay lật từng trang giấy. Sau khi đọc lướt qua hầu như cả quyển sách, cô tiếp tục cất lời.

"Tất cả chúng. Tất cả các trang đều viết y hệt nhau."

"...Nhưng đối với tôi và những người khác, nó lại trông khá giống một bài luận văn thông thường."

Tất nhiên, nội dung ban đầu không 'bình thường' mấy, nhưng bản thân quyển sách trước đây sẽ không tỏa ra một loại aura bất thường như vậy.

Rầm. Rầm.

Kim Rok Soo - người vẫn đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra, thở dài sau khi nhìn thấy Dodori liên tục đập vào cửa sổ, cậu bất đắc dĩ phải tiến lại gần mở cánh cửa kính. Dodori vội vàng bay vào và thét lớn.

"Ta có dự cảm không lành về thứ này!"

Sau đó, nhóc con ngồi xuống ngay bên cạnh Kim Rok Soo và nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Cage. Cage bâng quơ theo dõi hành động của Dodori, rồi cô nhanh chóng tiếp lời sau khi trông thấy cái nhìn của Kim Rok Soo.

"Thành thật mà nói, tôi thật sự không thể đọc nổi những gì được viết ở đây. Những ký tự xa lạ này khiến tôi nghĩ đến lời sấm truyền trong tâm trí mình."

Thấy Cage đã nói xong điều muốn nói, Kim Rok Soo bèn hỏi.

"Giết chết cái chết có nghĩa là gì?"

Vị Giáo Hoàng lắc đầu.

"Tôi không rõ lắm. Thật là một quyển sách rắc rối. Tên của tác giả nghe cũng nhảm nhí nữa. Cái gì mà 'Một cái chết chân thành' cơ chứ."

Cage càng nói, từ ngữ của cô càng trở nên thô lỗ hơn. Cô chửi thề mấy câu, rồi im bặt; chốc sau lại giả vờ ho khan và nói tiếp.

"Có một quyển sách viết về lời nói của Tử Thần trong Điện thờ Thần Chết. Họ đã giải mã các từ ngữ trong quyển sách ấy và sử dụng chúng như lời dạy của Tử Thần."

"Quyển sách đó có câu văn nào tương tự không?"

Cage mỉm cười với Kim Rok Soo, anh luôn hiểu những gì cô muốn diễn đạt. Rồi cô tiếp tục.

"Không hẳn, quyển sách viết rằng Thần Chết đã nói như sau."

Cô nhớ lại thuở ấu thơ, nhớ lại những dòng văn cô đã bị ép phải học thuộc lòng trước khi đi ngủ. Cô phải thuộc hết thì các sơ mới cho đi ngủ.

"Cái chết không phải là sự kết thúc."

Đó là điều Thần Chết đã nói về sự sống.

"Chúng ta được trao cho hai lựa chọn sau khi chết. Con đường thẳng tắp và con đường ngoằn ngoèo."

Soạttttt-

Ánh sáng đen lại vây quanh lấy quyển sách.

Cả Kim Rok Soo và nữ Giáo Hoàng sĩ đều do dự, nhưng cô vẫn điềm tĩnh mà nói tiếp.

"Khoảnh khắc con chọn lối đi ngoằn ngoèo, con sẽ được trao cho một lựa chọn khác ở phía cuối con đường đó."

Soạt.

Quyển sách bắt đầu tự động lật, rồi dừng lại ở một trang. Kim Rok Soo định hỏi Cage rằng điều gì đang được viết trên trang giấy. Tuy nhiên, những từ ngữ thô thiển phát ra từ miệng của vị Giáo Hoàng Cage đã khiến cậu phải ngậm miệng lại.

"Đồ thần linh khùng điên này."

Kim Rok Soo nao núng trong khi Cage bắt đầu nói.

"Cậu có tò mò về cách giết cái chết không? Quyển sách muốn hỏi cậu thêm lần nữa. Cậu thực sự tò mò về cái chết sao?"

Kim Rok Soo đáp lời.

"Không hề."

Anh thật sự không tò mò chút nào.

Anh đã nghĩ quyển sách này sẽ là một báu vật, nhưng hóa ra nó chỉ là một thứ đồ tồi tệ.

"Đúng rồi, con người. Không cần phải giữ lại thứ nguy hiểm này đâu."

Dodori vỗ vỗ lên cánh tay của Kim Rok Soo bằng cái chi trước ngắn ngủn, và cười thầm như thể nó muốn nói với Kim Rok Soo rằng anh đã làm tốt. Kim Rok Soo nén lại tiếng thở dài trước hành động của Dodori.

Anh đã hỏi Oilenne về thánh phẩm trên đường họ trở về từ Caro. Lúc ấy, Oilenne đã lắc đầu và nói như thế này.

"Không thể nào giải mã được ngôn ngữ của các vị thần. Chỉ có những kẻ có tư cách mới có thể nghe hoặc đọc được nó."

Kim Rok Soo hỏi vị Giáo Hoàng

"Cô Cage, cô có hiếu kỳ không?"

"Không. Tôi cũng chẳng mấy tò mò."

'Biết mà.'

Sau khi nhìn thấy Cage có vẻ cũng có cùng suy nghĩ với cậu về những thứ như thế này, Kim Rok Soo chỉ tay vào quyển sách.

"Cô có thể giữ nó an toàn giúp tôi không?"

"Chắc chắn rồi. Tôi nghe rằng hầu hết các thánh phẩm của Thần Chết đều đã mất, huống hồ tôi còn là Giáo Hoàng của điện thờ Thần Chết. Tôi sẽ giữ nó an toàn và trao nó cho anh khi anh cần, thưa thiếu gia."

Cô bắt đầu gõ lên quyển sách.

Cái cách cô gõ lên nó, như thể cô chỉ coi nó như một vật phiền phức không hơn, chứ chưa nói đến là thứ vật phẩm quý giá gì.

"Tôi nghĩ người thường sẽ tranh giành nhau và gặp ác mộng vì quyển sách này, bởi nó chứa đầy aura bất thường."

"Đó hẳn là lý do vì sao ta gặp ác mộng!"

Dodori đột nhiên hét lên, rồi nhóc nhìn chằm chằm vào quyển sách một lần nữa.

Kim Rok Soo nghiêng đầu về một bên.

'Ác mộng? Tranh giành?'

Kim Rok Soo nhớ anh không gặp bất cứ vấn đề gì với giấc ngủ. Thành thật mà nói thì có vẻ như anh đã ngủ rất ngon là đằng khác.

'...Kỳ quái.'

Kim Rok Soo cảm thấy điều này thật kỳ lạ, nhưng anh nhanh chóng đổi ý sau khi nghe thấy tiếng ồn.

Lách cách.

Trà trong tách trông như sắp tràn ra ngoài, khi cái tách liên tục va loảng xoảng vào chiếc đĩa bên dưới.

"...Thánh Nữ?"

Cale gọi cô ấy, nhưng Mary cứ liên tục run lẩy bẩy mà chẳng thể đáp lời.

Tách trà trong tay cô ấy trông như thể sắp sửa rơi xuống bất cứ lúc nào.

'Sao cô ấy lại như vậy?'

Kim Rok Soo nhíu mày, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cuối cùng Mary cũng có thể trả lời anh.

"T- tôi chỉ đang cố uống một chút trà vì thấy tiết trời đột nhiên trở lạnh. Chẳng là t- tôi cố quá thôi."

'Lạnh sao?'

Ai đó đã lấy tách trà ra khỏi tay Mary trong khi Kim Rok Soo đang bận suy nghĩ.

Cạch!

Cage đã gần như làm vỡ cả tách trà khi đặt nó lên mặt bàn, cô lạnh lùng nói với Mary.

"Là thần."

'Thần sao?'

Kim Rok Soo thậm chí trở nên bối rối hơn.

"Cô Mary à, đó là aura của một vị thần."

Giáo Hoàng Cage đã phát hiện ra điều mà Mary cảm thấy. Một cảm giác lạnh cóng và sợ hãi không thể nào dịu đi chỉ với những thứ như trà nóng.

'...Cô ấy không thể nghe thấy lời của thần, nhưng mình đoán là cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nó.'

Cage nghĩ rằng việc Mary trở thành Thánh tử thật sự là định mệnh.

Dù không thể nghe những gì thần nói với cô, nhưng ít ra cô có thể cảm nhận được nó khi thần nhìn anh. Cage mở miệng nói.

"Aura của thần đáng sợ lắm luôn, ớn lạnh và băng giá."

Dù cô phàn nàn về việc Thần Chết cứ mãi tru tréo và luôn đáp lại bằng cách chửi thề, cô vẫn chưa từng từ bỏ thân phận của mình.

"...Cô Cage."

Mary đan hai bàn tay đang run lên của mình vào nhau và nhìn Cage. Cô đã bình tĩnh một chút sau khi vị Giáo Hoàng phục vụ Thần Chết nắm thóp cô.

"Mary, cô muốn làm gì?"

Mary đưa tay ra trước câu hỏi của cô.

Cô ấy có vẻ sẽ vươn tay đến chiếc gương hai mặt.

Gương hai mặt rất nhanh nằm trong tay cậu. Kim Rok Soo đã đưa nó cho cô.

"Hãy làm những gì cô muốn với nó."

Sau khi nghe thấy lời Kim Rok Soo nói, Mary từ từ mở chiếc gương ấy ra .

Cạch.

Cô có thể trông thấy cái gương cũ kĩ đã xuất hiện vết nứt bên trong.

"A."

Đôi mắt của Mary mở to. Cô kinh ngạc nhìn Kim Rok Soo.

"C, có chữ trên cái gươn... !"

'Cũng có chữ ở đây sao?'

Kim Rok Soo thư thái hỏi.

"Nó nói gì?"

Mary nhìn lại cái gương, liên tục run rẩy.

"Sự kết tội. Nó nói sự kết tội."

Cụm từ đó, ba chữ đó đã được khắc thật sâu vào trong tâm trí cô.

Và cũng đồng thời qua đó, nó giúp họ càng thêm chắc chắn, rằng chiếc gương hai mặt này là 'Sự kết tội của Mặt trời.'

Thần Mặt trời không phải là một vị thần nhân từ.

Ông ta là một vị thần công bằng, ông hành động dựa trên sự phán xét lý trí của chính mình.

Tuy nhiên, cũng chính vì vị thần Mặt trời ấy rất lý trí, điều đó khiến ông ta trở nên nhân từ.

Sức mạnh, tình cảm và lòng trắc ẩn. Khi một quyết định được đưa ra mà không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, đó sẽ là một quyết định nhân từ.

Mary nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy cụm từ trên cái gương.

Bởi vì từ 'sự kết tội' không chỉ đến cô.

Tuy nhiên, cô vẫn e sợ và cảm thấy áp lực.

Cô có thể cảm nhận thấy sự tức giận đến từ thánh phẩm đó.

"Thưa cậu Kim Rok Soo, tôi không đủ tự tin để có thể giữ được vật này."

Kim Rok Soo nhận lấy cái gương từ tay Mary. Cô không nhìn thấy thứ gì được viết trên cái gương. Và cô cũng chẳng cảm thấy luồng aura đáng sợ nào đang tỏa ra từ nó.

"Tôi sẽ giữ nó vậy."

Thánh Nữ mỉm cười nhẹ nhõm sau khi nghe lời đáp từ Kim Rok Soo. Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng biến mất ngay khi cô nghe thấy những gì Kim Rok Soo nói sau đó.

"Dẫu vậy, cô vẫn cần mang theo cái gương này khi chúng ta đến Caro, Mary."

Tiếp đó, Kim Rok Soo chia sẻ thông tin về Nhà Giả Kim Thuật Daltaro và Kỵ sĩ Mèo Rex.

Hơn nữa, anh tường tận giải thích hình ảnh của Vatican đã bị tàn phá và cuộc trò chuyện giữa các cư dân.

Mary chỉ có thể đờ đẫn nhìn Kim Rok Soo sau khi nghe mọi thứ. Kim Rok Soo bắt đầu nói với anh.

"Chúng ta cần cứu họ."

Những lời này khiến Mary định thần lại. Cô tập trung.

"...Đúng. Chúng ta cần cứu họ."

Mary gật đầu, nữ Giáo Hoàng vỗ vai cô. Mary mỉm cười với Cage.

"Thưa cậu Kim Rok Soo."

"Ừm?"

"Tôi tôn trọng anh."

Thấy Kim Rok Soo cứng họng, Mary bèn tiếp tục nói.

"Giống như những gì anh đang làm, tôi cũng muốn cứu người. Thưa cậu Kim Rok Soo, tôi muốn được như anh."

Trước biểu cảm thuần khiết của Mary, Kim Rok Soo chỉ biết gật đầu. Anh không thể nào gật đầu và bảo một Mary thiêng liêng, trong sáng như thế cứ việc trở thành người như anh.

"Vậy tôi nghĩ tôi nên rời đi rồi."

Kim Rok Soo uống hết phần trà còn lại và đứng lên khỏi ghế. Anh chào tạm biệt hai vị tu sĩ rồi mở cánh cửa của căn phòng.

"Chào cậu Kim Rok Soo."

"Cá-"

Kim Rok Soo kinh ngạc há hốc mồm.

Cậu có thể thấy một cặp mắt của thú rừng hoang dã.

Đó là Vua của tộc Gấu Sayeru.

"Cái, cái gì vậy?"

Kim Rok Soo ngạc nhiên, gần như lắp bắp nói. Thế nhưng, biểu cảm của Sayeru lại trông có hơi nghiêm trọng.

"Thiên nhiên bảo tôi rằng một sức mạnh kinh người đã đến. Chuyện gì đã xảy ra? Cậu ổn chứ, cậu Kim Rok Soo?"

'Ồ. Tâm linh thật đấy.'

Kim Rok Soo gật đầu để biểu thị với Sayeru rằng anh vẫn ổn.

"Vẫn ổn nên ông không cần lo-"

"Cái gì?"

"Hả-"

Kim Rok Soo lại há hốc mồm.

Dodori cao giọng.

"Ông già mày xanh kia! Ông không thấy nhân loại của bọn ta bị sốc sao? Ông có thể giết chết nhân loại kì lạ của bọn ta nếu ông cứ đột ngột xuất hiện như vậy đấy!"

'... Giết?'

Kim Rok Soo ngăn Dodori nói thêm bất cứ thứ gì đáng sợ hơn và ngượng ngùng cười với Oilenne.

Oilenne đã trở về hang ổ của mình ngay sau khi họ trở về từ Vương Quốc Caro.

Ông ấy chắc chỉ vừa mới quay lại, vì ông ta đang đứng ở lối vào tầng năm, nhìn về phía phòng.

"Trời ạ. Thật không thể tin nổi đứa nhóc ranh này thế mà lại là một con Rồng."

Oilenne lắc đầu và kinh ngạc nhìn Dodori, rồi sau đó ông mới xoay người về phía Kim Rok Soo.

"Của nhóc đây."

Ông đưa cho Kim Rok Soo một cái chai dung dịch màu tím. Đôi mắt của Dodori bắt đầu sáng lên khi nó thấy cái chai.

"Đây là Long Nộ sao?"

Sayeru ngập ngừng trước cái tên 'Long Nộ', tuy nhiên, Kim Rok Soo không quan tâm lắm, anh trả lời.

"Không, cái này từ Caro. Long Nộ là cái khác."

Chất lỏng màu tím là vật phẩm mà họ trộm được từ Thành Cây phong.

"Vì sao ngươi lại cần thứ này?"

Kim Rok Soo vừa bỏ chai vào túi ma thuật của mình, vừa trả lời câu hỏi của Dodori.

"Để châm ngòi gây chuyện giữa Đế quốc và Liên minh phía Bắc."

Sayeru lại ngây người trước lời nói thản nhiên của Kim Rok Soo. Ông có cảm giác như mình vừa nghe về một kế hoạch hoành tráng.

Sau đó, ông nghe thấy giọng của Dodori.

"À, ra là vậy!"

Cái giọng đó cũng rất bình thản và vui tươi.

Sayeru bắt đầu trở nên lo lắng.

'...Chúng ta đang phục vụ cho một người rất mạnh mà, phải không nhỉ?'

Tuy nhiên, đã quá muộn để tự hỏi điều đó.

Kim Rok Soo hỏi Sayeru.

"Gấu có giỏi leo trèo trên vách đá không nhỉ?"

"...Gì cơ? Vách đá sao?"

"Đúng. Một vách đá khá nguy hiểm."

Sayeru thành thật trả lời trong sự hoang mang.

"À, những chiến binh thì có thể."

Kim Rok Soo nhếch mép cười.

"Vậy sao?"

Sayeru vô thức siết lấy cây quyền trượng. Ông đang đợi thiên nhiên mách với ông rằng sắp có điều tồi tệ sẽ xảy đến, tuy nhiên, thiên nhiên chẳng nói gì cả. Đó là lý do vì sao ông chỉ có thể tập trung vào những điều Kim Rok Soo nói.

"Hãy đến Hẻm núi Chết khi thời tiết tốt hơn."

"...Vâng, thưa ngài- hả? Hẻm núi Chết sao?"

Đó là một trong Năm Dị Điểm - Hẻm núi Chết.

Hẻm núi, được biết đến với địa hình tồi tệ nhất; là nơi mà ngay cả quái vật, con người cũng như động vật rất khó để có thể sinh tồn. Hơn nữa, nơi này kinh khủng đến mức thậm chí cả thực vật cũng khó tồn tại. Thời tiết tại nơi đây tương đối khắc nghiệt, cũng chẳng tốt lành gì cho cam, vì nơi này cao hơn so với mực nước biển.

Sayeru nuốt nước bọt sau khi nghe Cale nói về việc đến đó. Kim Rok Soo thản nhiên nói thêm.

"Long Nộ sẽ rơi xuống hẻm núi đó."

"Hô."

Sayeru nghe âm thanh chế giễu của Rồng cổ đại.

"Tên nhóc xúi quẩy nhà ngươi liều lĩnh phết."

Oilenne có vẻ tự hào về Kim Rok Soo, ông tiếp tục nói.

"Rất tốt. Càng xui xẻo, ngươi càng cần phải liều lĩnh."

"Cảm ơn nhiều."

Giọng nói của Kim Rok Soo nghe khá bình tĩnh, khi anh nhận lấy lời khen với sự ngượng ngùng. Sayeru chỉ lặng im nhìn họ trò chuyện.

"Sayeru, giờ tôi có thể đi được chưa? Tôi có chút việc cần bàn với ngài Oilenne."

"A, được chứ, thưa ngài."

Sayeru vô cảm gật đầu khi ông nhìn theo Kim Rok Soo và Oilenne đi đến phòng nghiên cứu của Jopis. Ngay lúc đó, Dodori tiếp cận ông.

Sayeru thấy thật kỳ lạ vì Rồng hồng chưa từng chủ động tiếp cận ông trước đây. Dodori bắt đầu nói với ông.

"Cố lên!"

"Hả?"

Sayeru hỏi lại, nhưng Dodori mỉm cười với đôi má phúng phính khi nó nhanh nhẹn đi phía sau Kim Rok Soo.

Sayeru nhìn theo bóng lưng ba người họ rời đi một lát, trước khi ông hướng về phòng của Kim Rok Soo cùng với Cage và Mary.

______________________________

Kim Rok Soo đã cùng nhóm của mình đến lãnh địa Ubarr để chuẩn bị tàu khởi hành đến phía Nam, nơi tộc Nhân Ngư đang sinh sống để xem hải lộ theo lời của Dylan

Melody và Dylan đã hộ tống bọn họ trong suốt quảng thời gian đi đến phía Nam, nơi Nhân Ngư sống

Vài ngày sau. Con thuyền của họ đứng giữa biển

Kim Rok Soo nhìn xuống biển, anh có thể nhìn thấy một số đốm sáng ở bên dưới nhưng do nó quá sâu nên anh không nhìn thấy rõ. Ngay khi Kim Rok Soo chưa kịp mở miệng hỏi thì Dylan đã nói một câu khiến họ chấn động

"Bây giờ chúng ta xuống dưới tham quan đi"

". . ."

"Hả?"

Tất cả bọn họ đều nhìn Dylan với vẻ không tin nổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro