|5|. Đẹp trai không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Junkyu và Haruto quen nhau trong khu phố, cùng lớn lên một chỗ, nhưng chắc chắn sẽ có những thứ phải phân chia lớn nhỏ. Trong mắt bố mẹ, bé con lớn hơn năm tháng tuổi thì cũng là lớn hơn.

Từ nhỏ, bố mẹ hai bên đã thích để Kim Junkyu gọi Haruto là anh, thế nhưng thời kỳ phản nghịch của Kim Junkyu đến tương đối sớm, cậu không muốn gọi Haruto là anh. Bởi vì trên cậu có một chị gái, chị gái luôn bị bố mẹ đánh, đôi khi chị gái cũng sẽ đến đánh cậu. Cậu cảm thấy anh trai cũng sẽ đánh mình, thế nên sống chết không chịu gọi Haruto là anh.

Sau này lớn lên, cậu bỗng hiểu được, khi mình muốn một thứ gì đó, chỉ cần gọi Haruto là anh thì có thể được thỏa mãn, thế là cậu lại càng keo kiệt không muốn mở miệng, bởi vì tiếng "anh" này chỉ có tác dụng lớn trong một vài thời điểm nhất định.

Haruto bị tiếng gọi "anh" này làm cho sững sờ, nhịp tim bỗng nhiên có chút khác thường. Không biết có phải do cửa hàng canh quân đội này đông người nên nhiệt độ không khí tăng cao hay không, thế mà người hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Lý trí của hắn vẫn còn, trò chơi sẽ ảnh hưởng học tập, kỳ thi cấp ba của Kim Junkyu cũng là do hắn kèm cặp suốt một thời gian mới bù lại được.

Khó trách khi hắn rời đi, thành tích của Kim Junkyu bỗng nhiên tụt xuống, hóa ra nguyên nhân là thế này. Kim Junkyu trước nay không biết hạn chế chơi đùa, tính tự chủ cũng quá kém.

Haruto kiên trì nói: "Giảm một nửa."

Kim Junkyu không chịu, nói: "Không phải chứ, tôi đã gọi ông là anh rồi còn gì, từ khi nào ông đã trở nên khó nói chuyện thế này."

Yoshinori thì thào: "Tao còn gọi mày là bố cơ, thế mà thẻ trò chơi còn không cho tao mượn chơi một chút."

Yoshinori lại bị Kim Junkyu đạp cho một cái, cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Haruto: "Ba tấm."

Kim Junkyu giơ hai tay cầm thìa và đũa lên đầu hàng: "Được rồi." Thẻ trò chơi chính là sinh mệnh của cậu.

Park Hanbin hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt. Haruto trước kia chính là một chiếc máy chỉ biết học, cho tới nay cậu ta chưa từng được thấy vẻ mặt sinh động thú vị này của hắn bao giờ, thậm chí lúc chơi thể thao hắn cũng chẳng mấy khi tỏ thái độ, gần như không giống một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Thế nhưng từ khi lên cấp ba, trong vòng mấy ngày hôm nay, lần đầu Park Hanbin thấy được một mặt khác của Haruto.

Cậu ta cười nói: "Này, chút nữa chơi bóng không."

Yoshinori gật đầu: "Được, Kim Junkyu, tham gia không?"

Haruto nhìn Kim Junkyu ăn đến toát mồ hôi, đưa cho cậu tờ khăn giấy, nói: "Cùng chơi chứ?"

Số mệnh của Kim Junkyu còn đang nằm trong tay người ta: "Cũng được."

Park Hanbin: "Vậy chúng ta gọi thêm hai người, ba đối ba."

Yoshinori hơi ngạc nhiên: "Junkyu, không phải mày không chơi bóng vào buổi trưa à?"

Kim Junkyu nhìn sắc trời bên ngoài, bất đắc dĩ: "Chỉ đánh mười phút thôi."

Haruto biết mười phút chính là cực hạn vận động ngoài trời của Kim Junkyu.

Bốn người ăn cơm trưa xong, chậm rãi đi đến sân bóng, sân bóng trong nhà đều đã bị lớp trên chiếm hết, họ chỉ có thể chơi bóng ở sân ngoài trời. Khoảng thời gian từ khi khai giảng này, Haruto nhờ bóng rổ quen biết được không ít bạn học mới, thấy bọn họ đi tới, lập tức có người chào hỏi.

Mắt thấy Kim Junkyu sắp lùi về dưới bóng cây, Haruto nhanh tay kéo cậu lại: "Mười phút."

Trong mắt Kim Junkyu tràn đầy kháng cự với ánh nắng gay gắt ngoài kia: "Nhưng nóng lắm".

Haruto bình tĩnh nhìn cậu, Kim Junkyu cũng nhìn lại hắn ba giây, mắt Haruto rất đẹp, trong mắt lấp lánh bóng hình của Kim Junkyu, lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy bức bối, chắc là do nóng quá.

Kim Junkyu thay đổi trạng thái uể oải: "Tôi sẽ chơi mà."

Lúc này Haruto mới hài lòng. Từ nhỏ Kim Junkyu đã không thích vận động, lúc tiểu học vì thể lực quá kém nên mỗi lần chạy bộ đều thở dồn dập. Haruto cảm thấy không ổn, thường xuyên kéo cậu chơi các môn thể thao khác nhau. Có thứ mới mẻ thú vị, thế nào Kim Junkyu cũng bị hấp dẫn, mà chuyện này cũng đạt đến mục đích rèn luyện thân thể cho Kim Junkyu của Haruto, dần dần, thể chất của Kim Junkyu cũng tiến bộ thêm.

Park Hanbin ném một quả bóng rổ về phía họ, Haruto buông bàn tay đang kéo Kim Junkyu ra, vươn tay bắt lấy quả bóng, giục Kim Junkyu: "Đi thôi".

Kim Junkyu cùng hắn tiến vào sân bóng, hai bạn học lớp bên cũng tham gia cùng họ, một Alpha và một Beta.

Bên cạnh sân bóng có không ít bạn học mới ăn cơm trưa xong đi ngang qua, mà lúc này, hoa khôi lớp 9 không biết tinh mắt thế nào, liếc nhìn một cái đã trông thấy Haruto. Thế là cô cùng cô bạn thân Omega ngồi thẳng xuống hàng ghế dài dưới bóng cây bên cạnh đó nghỉ ngơi.

Tin đồn là thứ không bao giờ có hạn sử dụng.

Bạn học lớp tám và lớp chín lập tức xôn xao.

Kích động nhất vẫn phải nhắc đến nhóm chat "4O và 1B".

[Kim Sunwoo: Kim Junkyu dẫn Yoshinori khiêu chiến với Haruto và Park Hanbin?]

Moon Hyungseo hóng hớt không chê chuyện lớn: [Hay chúng ta cũng đi xem xem sao? Dù sao vừa ăn no xong, coi như đi tiêu cơm.]

[Choi Chanhee: Đồng ý.]

[Ji Changmin: Đi đi đi!]

[Moon Hyungseo: Mọi người đoán ai sẽ thắng?]

[Kim Sunwoo: Đương nhiên là lớp trưởng thân yêu của tớ rồi! Cậu ấy chơi bóng siêu ngầu, cú ném ba điểm, úp rổ, Slam Dunk cũng không bằng!]

[Kim Sunwoo: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] Đây là ảnh tớ chụp mấy hôm trước đấy, đẹp trai lắm phải không.]

[Choi Chanhee: Chụp lén thế này hơi biến thái nha~~ Nhưng sao tớ lại thích thế chứ?]

[Ji Changmin: Tớ đột nhiên nhớ đến chuyện Kim Junkyu hỏi mượn bút Haruto lúc sáng nay. Xem ra hai người họ đã quen nhau từ lâu rồi, sao có thể khiêu khích Haruto được chứ. Sức hút của hoa khôi lớn thế sao?]

[Kim Sunwoo: Hoa khôi có sức hút không thì tớ không biết, nhưng tớ biết Haruto rất có sức hút đó, hoa khôi với bạn học đang ngồi ngay cạnh sân bóng nè.]

Một đám người hóng hớt tụ tập lại với nhau, không định quay về ngủ trưa nữa.

Mà trên sân bóng lúc này, Kim Junkyu bắt đầu chạy. Lúc dùng "bề trắng ra bề đen" chia đội, cậu được chia cùng đội với Yoshinori và một Alpha khác. Vừa vặn mỗi bên có một Beta, cuộc tranh tài trở nên khá công bằng.

Ba người bên Kim Junkyu phát bóng trước, cậu nhanh chóng chuyền bóng cho Yoshinori, Yoshinori có sức mạnh, là thành viên đội bóng rổ trường cấp hai, cậu ta cũng khá ăn ý với Kim Junkyu, nhưng sự ăn ý này nhanh chóng bị Haruto phá vỡ.

Khi Yoshinori cho rằng mình tìm được cơ hội ném rổ, Haruto lại nhẹ nhàng nhảy lên đập bóng, tuy nhiên bóng lại rơi vào tay của Kim Junkyu ở phía sau. Haruto đứng trước mặt cậu, chuẩn bị cướp bóng.

Kim Junkyu thoải mái dẫn bóng, trái bóng như có dây buộc, mặc cho cậu khống chế. Mà Haruto dường như cũng không có ý định nhường cậu, cánh tay di chuyển, chuẩn bị đoạt bóng!

Kim Junkyu hơi thấp hơn hắn một chút, thân hình cũng gầy nhỏ hơn, hiện giờ nhìn qua như bị Haruto bao trùm, cũng cảm nhận được hơi thở nóng bừng của Haruto truyền đến. Có thể là do hơi thở hắn quá nóng quá nồng, cậu giơ cùi chỏ ngăn trước ngực Haruto.

Cậu biết Haruto lợi hại, nhưng Kim Junkyu cậu cũng không kém cạnh gì, bóng rổ của hai người do cùng một thầy dạy, cùng nhau tiến bộ dưới sự đả kích của chị gái cậu, kỹ thuật cũng từng bước mà tăng lên.

Kim Junkyu lắc lư trái phải, làm một động tác giả, vượt qua Haruto!

Nhóm Kim Sunwoo vốn chỉ định đến xem Haruto bỗng nhiên bị Kim Junkyu hấp dẫn!

Kim Sunwoo: "Không ngờ Kim Junkyu chơi bóng rổ tốt đến vậy, ngay cả Haruto mà cũng có thể vượt qua, sao mà đột nhiên tớ thấy cậu ta ngầu thế nhỉ?"

Choi Chanhee cũng cùng trọng điểm với cậu ta: "Đúng thế, mà cậu không thấy dáng của Kim Junkyu cũng rất đẹp sao? Không phải loại xinh đẹp mềm yếu kia đâu, mà là vẻ đẹp hoang dã như sói ấy!"

Moon Hyungseo: ". . . Suy nghĩ của hai người phong phú ghê."

Còn Kim Sunwoo lúc này đã bắt đầu dùng điện thoại di động điên cuồng chụp ảnh cho Haruto và Kim Junkyu, mỗi tấm ảnh chụp được đều vô cùng hài lòng, đặc biệt là lúc chụp được tấm ảnh có cả Kim Junkyu và Haruto.

Bangggg, Kim Junkyu ném vào một trái, các thành viên đội của cậu đều vỗ tay.

Park Hanbin nhỏ giọng hỏi Haruto: "Ông nhường à? Dùng kỹ thuật của ông thì phải vượt qua được Kim Junkyu mới đúng."

Haruto lắc đầu: "Tôi không nhường, Kim Junkyu cũng không cần tôi nhường, cậu ấy chơi bóng rổ tốt hơn tôi."

Kim Junkyu chỉ lười thôi, chứ cậu có sức quan sát rất mạnh mẽ, hai người họ lại quen biết nhiều năm, vốn đã quen thuộc lẫn nhau, Kim Junkyu hiểu từng cử động của hắn, cho nên có thể sớm đoán trước được vị trí của hắn.

Park Hanbin không hiểu nguyên nhân sâu xa, Haruto cũng không định giải thích thêm, trong lòng hắn có một suy nghĩ, hắn không hy vọng mọi người hiểu nhiều về Kim Junkyu. Ký ức của hai người giống như bảo bối quý giá nhất hắn cất giữ sâu trong lòng mình, nếu lấy ra cho người lạ nhìn thấy, trong lòng hắn sẽ khó chịu. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Haruto vốn không thích nói quá nhiều về mối quan hệ của mình và Kim Junkyu, chỉ cho rằng đây là chuyện riêng của hai người họ, không muốn cho người khác biết.

Thể dục thể thao khiến người ta sinh ra Dopamine, khiến họ trở nên vui sướng, Kim Junkyu tập trung tinh thần, nghiêm túc chơi một trận bóng cùng Haruto, Haruto cũng chơi rất vui vẻ.

(*) Dopamine: một loại hormone quan trọng của não bộ mang đến các cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung.

Haruto dẫn bóng, Kim Junkyu chặn hắn, Haruto tay dài chân dài, cao hơn cậu, cậu chặn đường không thành công. Đương nhiên, Haruto cũng không cướp được bóng của Kim Junkyu, những người khác cũng thế, ngay cả Yoshinori cũng phát hiện ra, người bạn học thân thiết ba năm của mình vậy mà lại là một cao thủ bóng rổ giấu nghề, lần này cậu ta phối hợp với Kim Junkyu khá là thoải mái.

Bang - lại thêm một quả bóng rơi vào rổ, Haruto ghi bàn!

Bên cạnh sân bóng truyền đến tiếng hoan hô to hơn.

Quả bóng rơi xuống tay của Kim Junkyu, cậu không động đậy, ngoài miệng đếm đếm: "Năm, bốn, ba, hai, một, mười phút hết rồi, mọi người chơi đi, thời gian của tôi hết rồi, tôi đi nghỉ đây."

Hai bạn học kia ngẩn ngơ không hiểu, chỉ có Park Hanbin và Yoshinori mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Haruto giải thích thay cậu: "Cậu ấy không đánh nữa, chúng ta tiếp tục."

Yoshinori cảm thấy mình chơi với Kim Junkyu ba năm, nhưng từ hôm qua đến giờ bắt đầu như lạc vào sương mù, toàn bị Haruto dắt mũi đi. Không được, hôm nay tan học cậu ta nhất định phải thẩm vấn Kim Junkyu, rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện cậu ta chưa biết đây.

Mà Kim Junkyu lúc này đã dùng tốc độ nhanh nhất chui vào dưới bóng cây.

Thế nhưng, ghế dài bên cạnh đều đã bị nhóm Omega vây xem chiếm đóng, cậu đành phải chọn một mặt cỏ dưới gốc cây ngồi xuống, chờ nhóm Haruto đánh xong thì cùng nhau lên lớp.

Không khí mùa thu dần đậm, làn gió thu thoảng qua rất mát mẻ, Kim Junkyu dựa vào gốc cây, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, vừa vận động xong, cơn buồn ngủ kéo đến, âm thanh trên sân bóng và tạp âm xung quanh dường như biến thành âm nhạc thôi miên cậu.

Âm thanh xung quanh dần dần biến mất, Kim Junkyu che mu bàn tay lên mặt, chìm vào giấc ngủ.

Đúng vậy, cậu đã ngủ quên.

Haruto vừa chơi bóng vừa nhìn về phía Kim Junkyu, nhóm bọn họ chơi thêm gần nửa tiếng nữa thì dừng, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi.

Haruto kéo vạt áo đồng phục lên lau mồ hôi nhỏ xuống mắt, đi về phía Kim Junkyu, lộ ra đường cong cơ bụng rắn chắc.

Nhóm người bên cạnh oa một tiếng, Haruto bỏ vạt áo xuống, liếc nhìn về phía đám đông, đang định đi tiếp về phía Kim Junkyu thì bị người khác chặn lại.

Yoo Joo là một nữ Omega xinh đẹp, thân hình thiếu nữ đã nảy nở, cho dù mặc đồng phục cũng lộ ra dáng người mỹ lệ. Trên mặt thiếu nữ thẹn thùng, liếc mắt đưa tình, chỉ cần là Alpha thì đều sẽ động lòng.

Cô nở nụ cười ngọt ngào, cầm trong tay một bình nước, hơi cúi đầu, gương mặt ửng hồng, không biết vì xấu hổ hay do thời tiết quá nóng.

Cô đem nước đưa tới trước mặt hắn, hai mắt không dám nhìn lên: "Cho cậu nè."

Haruto còn chưa kịp đồng ý hay từ chối thì đám Alpha sau hắn đã ồn ào.

"Anh Ruto, trâu bò!"

"Anh Ruto, trâu bò!"

"Anh Ruto, nhận đi!"

Trước mặt mọi người nếu hắn không nhận nước thì Yoo Joo sẽ mất hết mặt mũi.

Vẻ mặt của Haruto không lộ ra biểu cảm gì, nhận nước: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền thế."

Yoo Joo lắc đầu: "Không cần đâu, tớ mời cậu."

Haruto từ nhỏ đến lớn đã gặp nhiều chuyện tương tự, hắn sớm đã quen được người khác lấy lòng. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, thản nhiên đáp lại: "Mở Kakao của cậu ra đi, tôi trả tiền cho cậu".

Yoo Joo tưởng Haruto sẽ thêm Kakao Talk của mình vào nên mở mã ra.

Ting!

TK 9180xxxx1010 +5.000 won...

Là thông báo từ Kakao Pay.

*Kakao Pay: 1 dạng app chuyển tiền của Hàn Quốc.

5.000 won không hơn không kém được chuyển sang tài khoản của Yoo Joo, đám Alpha đau lòng ôm ngực, đây chính là nước mà nữ thần mua đó.

Haruto quay đầu, đưa chai nước cầm trong tay cho người vừa lúc đứng cạnh hắn là Yoshinori.

Yoshinori: ". . ." Vậy mà người không tốn chút công sức nào như tôi lại có được chai nước của nữ thần.

Haruto quay đầu mới phát hiện Kim Junkyu đã đi về hướng cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng đuổi theo cậu.

Kim Junkyu đi đến cửa hàng tiện lợi, vừa quay đầu đã trông thấy Haruto: "Không phải đó là bạn gái của ông sao?"

Haruto liếc cậu, bước qua cậu đến trước cửa tủ lạnh.

Kim Junkyu dùng đầu vai đụng hắn một cái: "Sao không trả lời?"

Haruto cầm hai chai nước đi ra trả tiền: "Biết rõ rồi còn cố hỏi."

Tâm trạng Kim Junkyu rất tốt, muốn vuốt kiểu tóc đẹp trai của mình một cái, nhưng cậu quên mất mình mới cắt tóc không lâu, giơ tay lên chỉ còn chạm phải không khí, cuối cùng đành làm một động tác Respect.

Cậu tiến đến trước mặt Haruto, khóe môi luôn mím lại hơi cong lên: "Đẹp trai không?"

Haruto dán chai nước vào má Kim Junkyu, Kim Junkyu giật lấy chai nước từ tay hắn, nắp bình đã được vặn ra, cậu ngẩng đầu uống luôn.

Yết hầu không lộ rõ lắm của Kim Junkyu nhấp nhô, lông tơ nhỏ xíu phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời. Cuống họng Haruto hơi khô, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Hắn nghĩ, Kim Junkyu đâu chỉ có đẹp trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro