|2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi học sắp kết thúc, Kim Doyoung liền gấp muốn chết muốn ra ngoài chơi bóng.

Cậu ngồi bàn đầu, đã vậy bên cạnh cũng chẳng có bạn cùng bàn. Với thành tích học tập cũng vừa tầm của cậu mà ngồi bàn đầu thì thật không phải cậu muốn hay gì.

Chỉ là Jang Ryul - chủ nhiệm lớp, kiêm luôn chức bạn nối khố với Kim Doyoung - một mực muốn lôi đầu cậu lên bàn đầu ngồi, với suy nghĩ, chỉ cần lên bàn đầu ngồi liền học giỏi.

Kim Doyoung không chịu, lại một mực muốn cùng cô đồng quy vô tận. Thế là Jang Ryul chỉ còn cách phân cậu lên ngồi bàn đầu gần cửa, có chuyện gì liền có thể chạy đi ngay lập tức, rất có ý nghĩa thoát hiểm, cộng thêm.... muốn trốn học thì cũng dễ dàng hơn.

Park Jeongwoo từ văn phòng giáo viên trở về, vừa bước vào lớp liền thấy gương mặt mong đợi của ai đó. Đôi mắt màu nâu nhạt sáng choang như đèn sợi đốt 75 oát, chiếu đến mức khiến anh nóng cả người.

"Lớp trưởng! Được nghỉ không?" - Kim Doyoung hỏi.

Tức thì, cả lớp ai cũng nhìn vào anh.

Phải biết Park Jeongwoo chính là học trò cưng của Jang Ryul, có chuyện gì cô cũng đều thông báo cho anh trước rồi mới đến mọi người sau.

Park Jeongwoo vẫn là gương mặt lạnh lùng, môi mỏng hé mở: "Cô Jang nói vẫn chưa được về, lần này thành tích lớp rất tệ, muốn xếp lại chỗ ngồi."

"Aaaaaaa!!!!"

"Cái đệt! Chúng ta phải xa nhau rồi sao?!!"

"Có thể không đổi hay không?"

Giữa sự là hét của mọi người đó, Kim Doyoung không biết mình có nhìn lầm không. Cậu có cảm giác như lớp trưởng mặt lạnh đang khá vui vẻ thì phải.

Đúng năm phút sau, Jang Ryul thong thả nện giày cao gót xuống sàn lớp. Cô mặc một bộ com-lê cách tân màu hồng nhạt, gương mặt vẫn còn nét trẻ đẹp, chỉ là khí thế xung quanh người quá uy nghiêm khiến người khác không dám đối diện.

Cô Jang vừa vào lớp liền liếc mắt qua cậu một cái, Kim Doyoung tức thì thấy lạnh cả lưng.

"Thành tích kì thi giữa kì đợt rồi rất tệ! Chiếm gần nửa số lớp là điểm miễn cưỡng nhìn được, còn những bạn còn lại chẳng được gì cả!"

Cả lớp bị bao trùm bởi một bầu không khí yên tĩnh lạ thường. Phải biết trường Daehwa trước giờ vẫn luôn có thành tích trung bình học sinh rất tốt, chưa bao giờ có chuyện mà điểm thấp đến như vậy.

Cô Jang nhíu mày lại, đôi mắt sắc bén quét hết một lần các thành viên cả lớp: "Đổi chỗ theo sơ đồ!!!"

Jang Ryul đem một tờ giấy dán lên bản, bên trên là sơ đồ lớp mới.

Kim Doyoung thấp thỏm nhìn vào, thấy vị trí của mình lại chẳng xê dịch đi đâu cả, cậu hơi thất vọng, tức thì nằm ườn ra bàn phơi thây.

Lớp vang lên tiếng soạn tập vở loạt soạt, tiếng ghế ma sát với mặt đất, cộng thêm tiếng xì xầm nói chuyện của các bạn học. Cậu hơi bực bội muốn lấy tay bị tai lại, chỉ là chưa kịp bịt, một giọng nói hơi trầm đã rót vào tai giống như nước đầu xuân.

"Kim Doyoung, cậu có thể ngồi vào một chút không?"

Kim Doyoung cũng chưa từng nghĩ đến tên của mình sẽ vang lên một cách vui tai đến thế.

Ngước lên, quả nhiên chính là gương mặt lạnh đó. Tóc mái của anh vuốt lên, chắc là để đừng chắn tầm nhìn, lộ ra vầng trán cao khí khái. Gương mặt giảm xuống muôn phần thành thục, nhìn lại giống một thiếu niên yêu đời hơn.

Kim Doyoung xích ghế qua một chút, đem tập sách dọn gọn gàng lại chỗ của mình.

Park Jeongwoo đem tập sách để xuống. Phải nói sách vở của anh quyển nào cũng được bọc nhựa lại kĩ càng, trông sạch sẽ và tươm tất.

So lại với đồ dùng học tập của mình, Kim Doyoung có hơi ngại, đành nằm ườn xuống mà che đi.

Tiếng xì xào trong lớp nhỏ lại, rồi biến mất hẳn. Tất cả học sinh đều đã chuẩn bị kĩ lưỡng tinh thần để hứng chịu sự thịnh nộ của cô chủ nhiệm.

Seol Jun rúc vào người Ji Hayong, mong rằng cô không thấy mình.

Jang Ryul có chữ vết hơi xấu nên bình thường cô rất ngại viết bảng, Tiết sinh hoạt lớp đều sẽ trao đổi bằng miệng cho nhanh, không viết kế hoạch lên bảng theo kiểu truyền thống.

"Năm ngày nữa sẽ là giáng sinh, giáo viên muốn khích lệ các em học tốt còn tổ chức một buổi tiệc ở hội trường ngoài trời, vậy mà cái thành tích này cũng dám đem ra hả cả lớp?"

Kế hoạch tổ chức giáng sinh được thông báo vào tuần trước, bất kể ai, chỉ cần là học sinh đều sẽ vui mừng.

Chỉ là, không biết lớp 11-5 có thể bình yên tham gia hay không thôi.

Cô Jang tia hết cả lớp, đôi mắt xinh đẹp dừng lại tại chỗ Seol Jun: "Seol Jun! Em đã hứa với cô như thế nào? Mấy em muốn chọc cô tức chết đúng không?!!"

Jang Ryul đã tức giận lên thì rất dữ, cả lớp không dám loạn chỉ có thể yên lặng nghe cô mắng.

Ngược lại, Kim Doyoung không phải là người như thế. Cậu không thể ngồi yên một chỗ mà nghe bị mắng được.

Cậu gấp muốn chết muốn ra ngoài chơi bóng, nếu như muộn một chút nữa thì sẽ đến giờ phải về nhà mất.

Cậu chán nản nằm ra bàn, gương mặt quay về phía bạn cùng bàn mới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro