|27|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Ahn ngạc nhiên không thôi: "Thằng bé Park Jeongwoo ấy à?"

Jang Ryul gật đầu.

Cô chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ:

Đó là khoảng gần hai năm trước, lúc đó Park Jeongwoo thi đầu vào trường Daehwa với số điểm tối đa, đồng nghĩa với việc anh là Thủ khoa đầu vào khối lớp Mười của trường Daehwa năm ấy.

Vốn dĩ anh sẽ được phân vào lớp mũi nhọn 10-1. Nhưng trước lúc đó, Park Jeongwoo đã đến thăm hiệu trưởng một lần, đúng lúc cô Jang cũng ở đó, cô đang đau đầu với Ban giám hiệu trường vì phải chủ nhiệm lớp "ngành" của khối.

Park Jeongwoo đến, anh chậm rãi đưa ra lời đề nghị muốn được chuyển xuống lớp 10-5 để học. Hiệu trưởng rõ ràng hơi do dự, nhưng lại cũng quý trọng anh.

Jang Ryul lúc đó tâm trạng không tốt, cô lỡ thốt lên: "Em suy nghĩ lại đi! Lớp 10-5 đó thì có gì ngon mà vào?"

Ngay lập tức Park Jeongwoo quay lại nhìn cô, anh nhìn đến mức khiến cô còn hoài nghi rằng mình có thật sự là một giáo viên chuẩn mực hay chưa.

Thầy hiệu trưởng khuyên đến rát cả họng anh vẫn không một chút lung lay nào, cuối cùng Park Jeongwoo thuận lợi vào được lớp 10-5.

Sau sự kiện ấy, cô Jang cũng tương đối để ý đến bạn học này.

Tuần học đầu tiên, anh vẫn rất bình thường, giao lưu với các bạn cũng có chuẩn mực và rất được lòng các giáo viên. Jang Ryul cực kỳ hài lòng khi sở hữu Học-Sinh-Ba-Tốt như Park Jeongwoo, khiến ai cũng ghen tỵ. Nhất là vị giáo viên chủ nhiệm lớp 10-1, người luôn có thành kiến vì để hụt mất học sinh ưu tú vào tay cô Jang.

Đến một ngày, chính là giữa học kì hai năm lớp mười, cô Jang bàng hoàng khi thấy điểm kiểm tra tiếng anh của Park Jeongwoo là 98 điểm.

Số điểm này cô biết là rất cao, nhưng thứ khiến cô để tâm chính là câu hỏi ngữ pháp chống liệt mà anh làm sai. Đã nói là chống liệt thì tất nhiên tất cả các bạn học lớp 10-5 dù có ngốc đến mấy cũng có thể làm được.

Ngoại trừ hai người...

Là Park Jeongwoo và Kim Doyoung.

Cô chắc chắn sự việc này không thể nào là trùng hợp được. Một học sinh xuất sắc như Park Jeongwoo sao có thể sai một câu chống liệt như thế?

Thế là cô bắt đầu quan tâm đến anh một cách "thái quá".

Dần dần cô chú ý đến ánh mắt, cử chỉ, hành vi mà Park Jeongwoo dành cho Kim Doyoung rất kỳ lạ.

Giống như những hành động của... chồng cô lúc yêu thầm cô vậy.

Jang Ryul tự cho là mình hoa mắt thôi, tuy nhiên cô không thể làm như mình bị mù trước sự thật bày ra như vậy.

Park Jeongwoo sau đó được gọi lên văn phòng của cô.

Điều làm cô bất ngờ chính là anh thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, em thích cậu ấy!"

Cô vẫn nhớ mãi lúc đó hàng vạn suy nghĩ nảy ra trong đầu cô.

Con trai với con trai thì làm sao có thể?

Không được! Không thể xảy ra được! Cô bắt buộc phải ngăn chặn sự việc lệch lạc này trước khi nó quá trễ!

Cô cố tách anh và cậu ra xa nhất có thể, nhiều lần còn khiếu nại với Ban giám hiệu về việc muốn đổi lớp cho Park Jeongwoo hoặc Kim Doyoung.

Nhưng lại hoàn toàn vô ích vì anh trai cậu - Park Jihoon, chính là nhà tài trợ lớn nhất cho Daehwa, vì thế cô không thể nhúng tay hay điều chỉnh suy nghĩ của Park Jeongwoo một chút nào.

Đương nhiên Park Jeongwoo rất cứng đầu. Anh đã quyết định điều gì thì không gì có thể khiến anh thay đổi quyết định của mình được.

Cô Jang Ryul bắt đầu gọi anh lên văn phòng nhiều hơn.

Cô bắt đầu với những từ ngữ uyển chuyển khuyên răn, nhưng Park Jeongwoo như đầu vịt, nước có đổ vào nhiêu cũng không thấm.

Càng ngày càng mất kiên nhẫn, cô Jang bắt đầu cáu gắt: "Con trai với con trai sao có thể yêu nhau hả? Em có bao giờ suy nghĩ về điều ấy chưa? Đó chỉ là vì em chưa trưởng thành, chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chưa hiểu được thôi!"

Park Jeongwoo cũng không có phản ứng gì. Anh ngồi bất động lắng nghe cô Jang nói.

Qua một lúc, anh lại đáp lời cô: "Con trai với con trai có cái gì không được ạ? Em chính là suy nghĩ rất nhiều nên mới đưa đến quyết định này, em cũng không cần nhìn thế giới, thế giới nếu có thể thay đổi em, đã không phải nhiều năm như vậy đều đợi chờ một người."

"Cô Jang, tất cả những gì cô nói em đều hiểu. Cho nên cô đừng nhọc lòng nữa."

Jang Ryul đơn giản nghĩ rằng anh chính là đến tuổi dậy thì, không cho là thật lòng, chỉ cho nó là một cảm giác "say nắng" thoáng qua giữa hai bạn học.

Đến bây giờ, nhìn thấy tất cả sự quan tâm của Park Jeongwoo dành cho Kim Doyoung từ cử chỉ, hành động nhỏ nhất như giúp lau bảng, đến cái lớn nhất như giúp cậu học tập - anh đều làm cả.

Vậy thì con trai với con trai có cái gì không được?

Jang Ryul ngày càng ngưỡng mộ hơn là muốn phản đối anh.

Có một lần, cô nói đùa: "Nếu em thích như vậy thì cũng đừng chọn Kim Doyoung chứ? Bạn nam khác không được sao? Thằng nhóc này rất dễ lệch lạc, dính vào yêu đương gì đó...chỉ sợ nó đi tong."

Park Jeongwoo cũng thong dong trả lời cô: "Không thể là bạn nam khác, em căn bản không thích con trai. Chỉ là người em thích vô tình là con trai thôi. Nếu cậu ấy lệch lạc, không phải còn có em sao?"

Jang Ryul ngạc nhiên, chưa bao giờ cô gặp một học sinh mười sáu, mười bảy tuổi nào có thể nói ra những lời này cả.

Nếu nói được những lời này cũng gần như anh đã thật sự muốn ở cùng cậu.

Chính là muốn ở với nhau suốt đời.

*

Kim Doyoung muốn chết tới nơi rồi...

Ba ngày nay cậu đều bị "giam giữ" ở nhà của Park Jeongwoo.

Còn tệ hơn nữa, trong ba ngày, mặc dù cậu không cần đi học nhưng lại bị anh bắt ép phải giải không biết bao nhiêu là cái đề, học lại không biết bao nhiêu là chương trình bị hỏng kiến thức.

Giật giật lỗ tai thỏ, cậu cố gắng tiếp thu những gì anh đang nói: "Ở khoảng này, cậu phải tìm x trước, điều kiện của nó là..."

Katok!

Tiếng điện thoại của cậu vang lên, Kim Doyoung chộp lấy nó không suy nghĩ, mở điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Là tin nhắn Kakao Talk của Maeng Jinhee gửi đến.

Park Jeongwoo ngừng giảng, anh nhìn vào điện thoại cậu đang cầm trên tay, hận không thể đoạt lấy nó quăng vào bên trong thùng rác.

Kim Doyoung nhắn xong, bỏ điện thoại xuống, ra hiệu cho anh tiếp tục giảng bài.

Một lần như vậy thì không nói, mà ba ngày cậu ở đây để vượt qua kỳ một phát tình đều như vậy. (À, thỏ Kim Doyoung vẫn chưa biết là mình đang trong kì phát tình...)

Anh cảm thấy rất bực bội, và sự bực bội của anh dường như đã lên đến đỉnh điểm: "Cậu đang rất không tôn trọng tôi!"

"Ô! Xin lỗi ông!"

Kim Doyoung đột nhiên thấy anh nghiêm túc hẳn lên, cả người giống như bị căng thẳng, liền ngồi thẳng lưng lên và bỏ điện thoại xuống.

Anh hài lòng đôi chút, dù sao thì anh không thể quá giận cậu được, bản thân mình chẳng là gì của cậu thì phải làm sao đây.

Katok!

Điện thoại lại sáng lên.

Park Jeongwoo liền thấy cậu bất chấp mở điện thoại dưới tầm mắt anh. Anh ghét đến phát bực: "Cậu làm vậy là có ý gì hả?"

Nhiều lần như vậy, sợ anh không biết là hai người không có qua lại hay sao chứ?

Kim Doyoung đột nhiên bị nạt một tiếng, Park Jeongwoo la lớn đến mức khiến lưng cậu run rẩy, tay bất cẩn làm rơi điện thoại xuống đất.

Cậu cảm thấy vô lý, liền mở miệng nói lại: "Sao ông lại tự nhiên hét vào mặt tôi?"

Park Jeongwoo: "Sao cơ? Tôi còn sợ có hét lớn hơn cậu cũng chẳng nghe thấy đâu á."

Ghét quá...

Kim Doyoung: "Tôi nghe thấy mà, cậu kì cục thật đó."

Ghen tị quá...

Park Jeongwoo: "Tôi nhắc cậu nhiều lần rồi, cậu có nghe đâu?"

Tôi thích cậu, làm ơn chỉ để ý đến tôi thôi...

Kim Doyoung: "Cậu làm sao vậy? Không khỏe à?"

Làm ơn... thích tôi một chút thôi được không...

Park Jeongwoo nổi điên: "Maeng Jinhee! Maeng Jinhee! Maeng Jinhee! Vậy cậu đến tìm con nhỏ đó mà dạy học cho cậu đi!"

Anh giận dữ hét lớn rồi mở cửa, đi ra ngoài. Tiếng đập cửa vọng vào tai cậu giống như tiếng sét.

Kim Doyoung ngồi đờ người ra, cậu thẩn thờ, không thể nào hiểu được suy nghĩ lẫn cảm xúc của Park Jeongwoo.

Cậu cảm thấy bản thân bị anh nạt một tiếng rất oan uổng.

Càng nghĩ lại càng tức giận! Cậu đập bàn đứng dậy, cũng đi ra ngoài.

*

Hứng một ít gió lạnh buổi đêm khiến tâm trạng của Park Jeongwoo bình tĩnh lại.

Anh cảm thấy cả người đều không ổn, gấp gáp muốn quay lại xin lỗi nhưng người ấy đã đi mất rồi.

Cũng đúng...

Đây không phải nhà của cậu, cậu chỉ là "tạm trú" trong thời kỳ phát tình thôi!

Anh không thể nào giữ cậu bên cạnh mình mãi...

Lòng anh chùng xuống vạn lần.

*

Ngày hôm sau, Kim Doyoung cảm thấy cơ thể mình đã đỡ hơn rất nhiều, không còn có cảm giác nhìn cái gì cũng "hứng" lên nữa.

Cậu muốn đi học trở lại, tuy nhiên lại không muốn gặp mặt lớp trưởng cho lắm.

Lại mở điện thoại, trong đó vẫn còn lưu lại lịch sử tin nhắn của cậu và Maeng Jinhee.

Thật ra, Kim Doyoung đang muốn hỏi cô về đôi giày Nike phiên bản mới nhất dành cho nam mà cô nói đã nhìn thấy trong cửa hàng gần trường cô. Khi nhìn thấy nó, cậu đã phải lòng nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sắp tới tết rồi, cậu vô tình nhìn thấy sinh nhật của Park Jeongwoo là vào ngày 23/12 âm lịch. Cũng có nghĩa là sắp tới ngày sinh thành của anh rồi.

Không hiểu sao cậu muốn mua đôi giày đó cho anh, tự dưng lại muốn như vậy thôi... Cảm giác Park Jeongwoo hình như đã chiếm một vị trí quá đặc biệt trong cậu rồi.

Thỏ nhỏ ngu ngơ cho rằng vị trí này chắc là "bạn thân".

Mãi đến khi hôm qua thấy được phản ứng của anh, cậu không hiểu tại sao anh lại phản ứng như vậy.

Lúc đó cậu rất sợ hãi, Park Jeongwoo trong mắt cậu giống như trở thành một người khác. Trong con ngươi của anh luôn ánh lên một sự khác thường nào đó mà cậu không thể giải thích được.

Khiến cậu hơi chua xót!

Kim Doyoung muộn màng nhận ra rằng khi mình có thể hoá thành thỏ, dường như cậu rất nhạy cảm với cảm xúc của những người xung quanh.

Đặc biệt nhất là ở nơi có Park Jeongwoo. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của anh chỉ thông qua ánh mắt.

Cậu cũng biết Park Jeongwoo không hề muốn lớn tiếng với mình, nhưng một tia gì đó trong đôi mắt của anh rất lạ - vừa tức giận lại vừa giống như cầu xin.

Tim cậu giống như bị thắt chặt lại ngay lúc đó. Cậu không thể nào lớn tiếng với anh được.

Kim Doyoung mơ hồ cảm thấy xúc cảm dành cho anh rất lạ, nhưng lại không hiểu rằng nó là gì.

Haizzzzz......

Katok!

Điện thoại vang lên tin nhắn nhưng không phải của Maeng Jinhee.

Ji Hayong: [Ra quán net chơi nè! Có Seol Jun nữa á. (đầu mèo đang đợi)]

Nghe được lờ rủ rê của đồng bọn, đương nhiên "học sinh ngoan" Kim Doyoung lập tức đồng ý mà không hề suy nghĩ.

Đến khi đứng trước quán net, cậu mới khó hiểu nhắn tin vào nhóm Những chàng trai thiếu đứng đắn.

Ppirotongtong: [Tụi bây không đi học à?]

Seol Jun: [Tiết sếp Jang được nghỉ.]

Ppirotongtong: [Tiết cô Jang là tiết một mà, liên quan gì đến việc có nghỉ học sớm hay không?]

Seol Jun: [Mày biết trình độ ru ngủ của thầy Yang mà, tao và Ji Hayong phải chạy thôi.]

Seol Jun: [Mày tới chưa?]

"Tới rồi này!"

Kim Doyoung bước từ phía sau đến, tập kích hai thằng bạn.

"Mày có đem gì ăn không?" Ji Hayong lập tức hỏi, thèm thuồng nhìn vào mặt của cậu.

Kim Doyoung đáp lời: "Tao chả đem gì cả, chỉ có tấm thân này thui."

"Vậy mày giữ một mình mà ăn đi." Ji Hayong bày ra vẻ mặt "khinh thường" rồi quay đầu tiếp túc nhìn vào màn hình.

Seol Jun đăng nhập vào máy bên cạnh mình cho cậu sẵn rồi.

"Tạo team đi hạng này nè."

Kim Doyoung mở nón bóng chày, xoa lông đầu mình lên giống như để gãi cái khó chịu trên đỉnh đầu: "Vào rồi."

Trong lúc chờ thời gian ghép trận và cấm chọn, Ji Hayong bắt đầu tra hỏi cậu: "Mấy bữa nay sao mày nghỉ học vậy? Tao có tới nhà mày kiếm mày mà không có thấy, biết không hả? Không có mày cô Jang sống không nổi kìa."

Kim Doyoung dựa cả lưng vào ghế giống như con bạch tuột lười biếng, nhấn vào cấm tướng: "Tao bị bệnh, cha tao lại không có ở nhà nên bữa giờ ở ké nhà lớp trưởng."

Seol Jun mắt sáng lấp lánh bling bling lên: "Nhà lớp trưởng á? Tuyệt vời đó, mày đã tìm được cách để chép bài của lớp trưởng rồi hả?"

Seol Jun học cũng giỏi, nhưng chỉ giỏi những môn Xã hội và rất tệ môn Tiếng Anh. Nếu được chép bài lớp trưởng suốt năm này thì tuyệt cà là vời~

"Chép cái gì? Tao nghĩ lớp trưởng sẽ bắt mày làm bài tập đến khi vắt kiệt mày thì có." Ji Hayong đáp trả, nhấn chọn tướng.

Kim Doyoung lập tức gật đầu: "Cậu ta thật sự có bắt tao làm bài tập, nhưng mà là tao tự muốn làm... Seol Jun! Tao muốn đi Mid, mày tranh cái gì hả?!!!"

"Mày đi Ad đi, tự nhiên tranh với tao làm gì, tao cũng chỉ biết đi mỗi đường này thôi."

"Vậy mày đổi máy với tao đi."

"Hông!" Seol Jun ôm lấy máy tính của mình, cự tuyệt.

Thế là nguyên một trận game đó có hai thằng nhóc liên tục chửi nhau.

"Nãy nhường tao là được rồi!"

Kim Doyoung gõ phím liên tục, chỉ hận không thể gõ cho lủng một lỗ trên đó.

"Tao chơi vậy mày còn đòi gì?! Ca ban nãy khó...Ji Hayong! Mày mau chọn lính đi chứ!!" Seol Jun cũng hét lên bảo vệ "quyền con người" của mình.

"Tao cmn cầm Helen!!!"

Hết một trận đấu, mỗi tên liền cầm một ly trà sữa hút hút. Ba đứa trẻ trâu vừa chơi vừa hét, đến độ ai cũng rát họng. May là chọn sẵn được một chỗ yên tĩnh để ngồi, chớ không nãy giờ chắc cũng bị chửi bộn.

Quán net này có từ rất lâu rồi, khá gần trường học. Nhiều học sinh không chọn quán này để chơi net bởi vì cảm thấy sẽ dễ dàng bị giáo viên bắt gặp.

Để đáp ứng nhu cầu của giới trẻ, bà chủ tiệm đã chủ trương việc lắp camera quanh khắp cả tiệm net của mình, phòng khi có thầy cô giám thị ghé thì báo hiệu cho khách hàng liền.

Tiệm cũng xem như đã cũ đi nhiều...

Hàng cây lá xác xơ treo bện lại với nhau như mái tóc bết...

Tiếng lạch cạch xuất bàn phím...

Tiếng xe máy chạy nhẹ nhàng...

Kim Doyoung không còn nghĩ đến những chuyện phiền muộn được nữa. Cậu thoải mái nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng buổi trưa.

Ồ... Nắng hơi gắt!

Để đóng cửa sổ lại.

Vừa lúc đứng lên đóng cửa, cậu nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

Là Park Jeongwoo!!!

"Là Park Jeongwoo phải không bây?" Kim Doyoung chỉ lên máy camera.

"Đúng rồi đó, nãy tao mới rủ ấy." Ji Hayong lập tức trả lời lại.

"Mày rủ làm gì ba?"

Kim Doyoung không biết cảm giác trong lòng mình thế nào. Cậu vẫn còn rất giận Park Jeongwoo, cảm thấy anh rất là vô lý.

Cậu tạm thời bây giờ không muốn gặp mặt anh.

"Tại sao không được rủ? Lớp trưởng cũng là một trong những thành viên trong nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn mà?"

Tiếng cửa lạch cạch mở.

Các bạn học đều quay về phía cửa nhìn.

Mới đầu chỉ liếc một cái, sau đó nhận ra thì liền trố mắt nhìn.

Park Jeongwoo nổi tiếng từ đầu năm lớp mười, anh không chỉ học giỏi mà còn nổi tiếng vì sự đẹp trai này, nhà giàu này, tính cách rất tổng tài này. Nói chung là kiểu người sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

"Ở bên này này lớp trưởng!!!" Seol Jun lú đầu lên, vẫy vẫy tay với anh.

Park Jeongwoo bình thản đi tới, tầm mắt của anh liền thấy được một cậu trai mặc áo hoodie màu trắng sữa.

Kim Doyoung liếc anh một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác. Một gương mặt thể hiện rõ ràng biểu cảm không-muốn-chơi-chung-với-anh.

Park Jeongwoo không nghĩ ngợi, đóng tiền một máy tính xong thì liền ngồi xuống máy bên cạnh cậu.

"Cậu ngồi đây làm gì? Ngồi chỗ khác thì chết hả?" Trong giọng và lời nói tỏ rõ sự không hài lòng.

Park Jeongwoo hơi im lặng, chớp chớp đôi mắt tỏ ra rằng mình rất đáng thương rồi nói: "Chỗ này...không ngồi thì tôi sẽ thật sự chết"

Anh nói giống như đây mới là triết lý của cuộc sống thật sự vậy.

Kim Doyoung: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro