|5|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại reo lên, Park Jeongwoo cầm lên xem thử.

Anh hơi khẩn trương khi thấy đó là tin nhắn của cậu. 

Nhìn khung thông báo trước bên ngoài, anh thất thần. Lúc trước nhiều nhất cậu chỉ nhắn với anh vài chữ như "Lớp trưởng ngày mai tôi xin nghỉ nhé!" hay "Lớp trưởng ngày mai có kiểm tra gì không?" thôi.

Nhắn một câu dài kiểu này.....

Park Jeongwoo cúi đầu xuống bàn. Tai anh đỏ lựng lên. Phản ứng càng ngày càng nặng thêm, lúc trước chỉ là vui vẻ một chút, bây giờ lại như có dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến cả người anh vô lực.

[Park Jeongwoo: Không phải Bắc Kim Thang mà Cô gái mở đường.]

Kim Doyoung gấp muốn chết, nhìn vào tin nhắn của anh.

Kim Doyoung "......"

Ass!!!

[Dobby Kim: Cô gái mở đường?!! Vậy thêm thằng con trai tui vào làm gì?]

Cậu tức giận đến mức lỗ tai trên đầu dựng thẳng lên, thỉnh thoảng còn giật giật.

Park Jeongwoo cười khẽ.

[Park Jeongwoo: Không sao, tôi dạy cậu, tiết thể dục ngày mai đến phòng thể chất.]

[Dobby Kim: Không được đâu lớp trưởng! Lớp trưởng à, cậu xin cho tôi được không? Tôi không muốn nhảy đâu, xin cậu đó!]

[Park Jeongwoo: Không được.]

[Dobby Kim: Chết tiệt! Cậu không thương tôi sao? Thương tôi thì mau xin giúp tôi đi.]

Park Jeongwoo dừng tay lại.

Không thương sao?

Thương chứ! Cho nên mới không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Anh nghĩ một chút, lại nghĩ đến lời Lão Bang - thầy phụ trách công tác đoàn đội. Ông ấy nói, giọng của anh rất hay.

Kim Doyoung thật sự không biết làm cách nào. Chỉ còn biết xin học trò cưng của Jang Ryul, cậu mà xin cô thì chắc chắn không được, hơn nữa tỉ lệ bị mắng còn rất lớn. Nếu như lớp trưởng xin giúp thì, ít nhất cô Jang sẽ không nổi giận mắng người.

Lớp trưởng giỏi như vậy mà.

Năm lớp mười đã thế rồi. Vừa mới bước vào trường, cậu đã thấy mặt anh trên bảng thông báo với mấy chữ bên cạnh được biết cực kỳ lớn.

Học sinh đạt giải nhất Olympic toán học toàn quốc năm 2xxx, được tuyển thẳng }

Đúng là rất giỏi, Kim Doyoung cũng không nhịn được mà bái phục.

Cậu chờ tin nhắn của anh. Nhưng không chờ được, chỉ chờ thấy một tin nhắn thoại xuất hiện.

Kim Doyoung không nghĩ nhiều, mở lên nghe.

"Tôi dạy cho cậu."

Bốn chữ thôi.

Giọng nói của anh trầm lắng, bình thường nghe có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng hôm nay không biết vì sao cậu lại cảm thấy nó có phần dịu dàng. Còn pha lẫn chút khàn khàn....

Đúng hệt như mấy bạn nữ trong lớp nói.... nghe giọng thôi cũng đủ làm cho lổ tai mang thai.

Tai thỏ mềm mềm muốn có thai luôn rồi.

*

Kim Doyoung không muốn nhảy!

Mimi - lớp phó văn thể mĩ đang giúp cậu căng cơ. Dường như kéo cậu vào được đội văn nghệ này cô có vẻ vui lắm, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười.

Kì thực không phải tự nhiên mà Jang Ryul ban xuống hình phạt này cho cậu. Trong đợt thi thể dục nhảy xa hố cát năm lớp 10. Cậu chỉ là không cẩn thận xoạc chân thành góc một trăm tám mươi độ. Cả trường đều biết, lúc đó, Kim Doyoung chỉ hận không thể đâm đầu xuống hố cát luôn cho rồi.

Cơ thể cậu từ nhỏ đã dẻo dai, nhảy múa đối với cậu không khó, chỉ là ngại.

Một thành con trai mạnh mẽ sao có thể đi nhảy dân gian hiện đại, còn là bài Cô gái mở đường nữa chứ?

Bây giờ nhắc đến cậu, miệng của các bạn trong lớp toàn là nhảy tốt nhé, rồi thì tôi nhất định sẽ đến xem.

Từ bao giờ mà cái tên Kim Doyoung không còn đứng chung với cụm từ "mạnh mẽ ngầu lòi" nữa mà sang đứng cạnh với múa Cô gái mở đường Remix rồi?

Thỏ Doyoung không muốn!

"Đây này, chỗ này sẽ là chỗ chúng tui nhảy đội nha, khúc điệp khúc này thì ông nhảy, nhảy đơn, là nhảy một mình á" - Mimi bắt đầu giải thích cho cậu một chút.

Kim Doyoung nghe tới mức mơ hồ.

"Nhưng mà lớp phó à, tôi không biết nhảy." 

Cậu than vãn, nhưng không ngờ lại nhận được một loạt lời phản hồi khiến cậu không đỡ nổi.

"Lớp trưởng sẽ dạy cho cậu. Cậu ấy dạy tất cả tụi tui mà." 

"Giỏi lắm! Lớp trưởng nhảy rất đẹp, rất có khí chất của một dancer."

Lại là lớp trưởng?!!!

"Nếu như cậu ấy nhảy tốt như vậy, tại sao sếp Jang không kéo cậu ấy vào?" - Cậu khó hiểu.

Mimi lập tức đáp lời lại: "Park Jeongwoo phải dẫn chương trình, lão Bang mà, cậu biết đó, thầy đã nắm đầu ai đi rồi thì không thả ra đâu."

Lạch cạch.

Tiếng mở cửa phòng thể chất khẽ khàng.

Đôi chân dài từ bên ngoài thò vào.

Park Jeongwoo vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, nhưng không khí xung quanh anh không còn khó gần nữa. Cảm giác như hoà đồng hơn trước.

Đội văn thể lớp 11-5 toàn là nữ, mà nữ nhìn thấy Park Jeongwoo đều sẽ đỏ mặt tránh đi. Thấy anh đi lại gần cậu thì mọi người đều giãn ra. Tìm cớ về lớp, hoặc là có việc bận.

Đến khi Park Jeongwoo đứng trước mặt cậu. Trong phòng thể chất đã chẳng còn ai hết. Chỉ còn lại hai người.

Dù sao thì phần nhảy của cậu cũng là nhảy đơn. Việc tập cùng với mọi người cũng không quan trọng lắm.

Kim Doyoung nhìn Park Jeongwoo. Anh thật sự rất cao, bây giờ cậu còn đang ngồi nữa. Phải ngước lên nhìn anh.

Trong mắt Park Jeongwoo, cậu đang hơi ngửa đầu, đôi mắt long lanh lên một cái.

Không biết có phải hoa mắt hay không, anh thấy mặt cậu hơi đỏ. Con ngươi trong mắt cũng vậy hơi đỏ lên, long lanh như một viên dạ minh châu màu máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro