Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Michael mời David ở lại nhà mình chơi vài ngày. Trong khi đó, Anna đã đưa con gái về thăm gia đình cô. Mặc dù Michael khá hài lòng với nơi ở của riêng mình nhưng nó gần như quá yên tĩnh. David không mất quá nhiều công sức để truyền đạt ý tưởng đó vào đầu Michael. Tất cả những gì Michael phải làm là lời hứa về sự hòa bình, yên tĩnh - rượu và một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Tiếng gõ cửa thông báo David đã đến. Michael đáp lại với một nụ cười rạng rỡ. Trước khi anh kịp chào hỏi, David đã bỏ rơi túi xách và kéo Michael vào một cái ôm thật chặt. Anh đáp lại cái ôm, tan chảy trong đó với tình cảm tràn ngập.

Một lúc sau Michael mới lùi ra, mỉm cười với David: "Ném đồ đạc của cậu vào phòng khách đi." Anh nhìn David cởi giày, chộp lấy túi xách và đi về hướng đó. "Tôi nghĩ chúng ta có thể đặt đồ ăn nhanh nhỉ."

"Nghe hay đấy, tôi đang đói này!" David nói khi hắn xuất hiện trở lại một thời gian ngắn sau đó. Quý ngài Scotland đã cởi bỏ chiếc áo hoodie của mình, mặc một chiếc áo phông ngớ ngẩn có dòng chữ "NGỒI TRÊN MẶT HẠNH PHÚC."

"Sushi thì sao?" Michael thờ ơ hỏi. Anh nén lại tiếng cười suýt thoát ra khi nhìn thấy vẻ ghê tởm trên mặt David.

"Anh là một tên bệnh hoạn!" David lắc đầu, đi vào bếp để nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Michael.

Sau một hồi tranh cãi, họ đã đồng ý về một số đồ ăn ở quán rượu. Michael đề nghị mở một chai rượu vang đỏ ngon. "Có lẽ chúng ta nên tận hưởng một cuộc náo nhiệt thú vị trong khi chờ đợi..." anh lý luận khi rót rượu.

Người bạn tốt của anh vui vẻ nhận lấy một ly và dựa vào quầy bếp. "Cảm ơn vì đã mời tôi. Tôi hơi phát điên chút. Chắc chắn Georgia cũng rất vui vì anh đã mời tôi."

"Tôi biết cậu sẽ thế nào khi không thể vùi đầu vào công việc mà. Hơn nữa, dù tôi thích sự yên tĩnh nhưng tôi biết tôi sẽ tận hưởng điều đó tốt hơn rất nhiều nếu cậu cũng ở đây."

Bữa tối đến sớm hơn dự kiến ​​và họ bắt đầu ăn. Khi đã no nê, Michael bắt đầu cất đồ ăn thừa đi. David cố gắng giúp đỡ, Michael thì như không nhìn thấy gì cả. "Đây! Lấy rượu và ngồi trong phòng khách đi. Tôi sẽ đến đó ngay."

"Michael!"

"Anh không biết đâu!" Michael nháy mắt và chuyển sự chú ý sang việc dọn dẹp.

David đã ngồi thoải mái, hai chân chụm lại bên dưới. Hắn đưa cho Michael ly rượu của mình khi anh ấy đã dọn dẹp xong và quay trở lại. Họ bắt đầu trò chuyện thoải mái trong khi ngày càng say khướt.

Uống xong ly rượu của mình, David đặt ly sang một bên. Cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề cuộc sống của họ đã thay đổi như thế nào khi họ trở thành những diễn viên nổi tiếng. "Nói chung, tôi thực sự sẽ không đánh đổi nó để lấy cả thế giới. Đó là cách tôi gặp được người bạn thân nhất của mình - những người bạn." Mặt David có vẻ dịu lại. Nó làm Michael nhớ đến cái nhìn mà người bạn của anh dành cho vợ mình. Anh ấy cố gắng không nghĩ quá nhiều về điều đó khi David tiếp tục, "Tôi đã có thể được trải nghiệm rất nhiều. Đó là ý nghĩa của cuộc sống, phải không? Thật tuyệt vời! Tuy nhiên, tôi cũng nhớ việc có được mức độ ẩn danh nhất định."

Michael lắng nghe với vẻ hiểu biết. "David là một người có tâm hồn dịu dàng, chân thành và đầy nhiệt huyết. Thật dễ dàng để dành thời gian với cậu ấy." Anh nghĩ vậy đấy. "LA đã hủy hoại tôi..." Michael cười khúc khích. "London thật tuyệt để ghé thăm nhưng về lâu dài thì quá nhiều... Những ngôi sao và sự im lặng là hai thứ tôi bắt đầu nhớ rất nhanh."

"Chỉ là một cô gái nông thôn đang chăn cừu thôi." David nhận xét.

Michael thư giãn trên chiếc ghế dài và cười khúc khích. "Thực vậy." Anh nhấp một ngụm rượu khi sự im lặng thoải mái kéo dài.

"Cảm ơn một lần nữa vì đã mời tôi. Tôi thực sự cần nó đấy," David nở một nụ cười quyến rũ với anh khi anh mở người ra và ngồi phịch xuống ghế sofa. Một cảm giác dễ chịu nhột nhột trên da anh.

Anh nhìn David ngồi uể oải trên ghế sofa như một cậu thiếu niên, "Tôi không biết làm thế nào mà cậu có thể làm được điều đó mà không phải ưỡn lưng ra." Michael nói với vẻ thích thú. Lắc đầu, anh uống hết rượu và đặt ly lên bàn bên cạnh.

"Đó là tuổi thanh xuân của tôi." David cười toe toét, đầu gối chậm nhẹ vào chân Michael.

"Ôi chết tiệt! Cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi!" Michael cười lớn, tinh nghịch xô David.

"Tôi có thể hỏi anh cái này chứ?" David lại huých vào chân Michael, nhìn anh. Khuôn mặt hắn ta đã trở nên nghiêm túc.

"Tất nhiên rồi." Michael ngồi thẳng dậy, dành toàn bộ sự chú ý cho người đàn ông kia. Anh nhận thấy đầu gối khẳng khiu của David hơi rung lên - một dấu hiệu rõ ràng của sự lo lắng nhẹ.

David ước gì mình vẫn đang cầm ly rượu. Có thứ gì đó để khi bồn chồn có thể giúp hắn bớt căng thẳng hơn. David liếm môi, ép mình phun ra: "Có phải tất cả những điều ngọt ngào anh nói về tôi chỉ dành cho máy ảnh không?"

Họ đã theo đuổi hình tượng như này trong nhiều năm và David không thể làm được nữa. Chắc chắn, trước đây anh ấy đã từng thích một vài anh chàng, có một vài trải nghiệm thoáng qua. Đó là tất cả những gì đã xảy ra. Với Michael, còn có nhiều điều nguy hiểm hơn. Bị đe dọa đến mức David không muốn mạo hiểm. Hắn đã đoán rằng Michael sẽ là người chủ động trước tiên_người đàn ông này gần như là một kẻ tán tỉnh giống như John-chết tiệt-Barrowman_,nhưng họ đã ở đây, sau bốn năm. David đã trải qua một đêm chết tiệt như họ đang học tiểu học. Họ chỉ có một mình với nhau. Hắn đã sẵn sàng để bùng nổ.

Nụ cười của Michael dịu đi khi ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt David. "Cậu biết là tôi không làm bất cứ điều gì chỉ vì máy quay mà, Dav. Những điều tôi nói luôn là sự thật."

"Có phải chỉ là nói chuyện thôi không? Hay anh sẽ làm nhiều hơn về nó?" Giọng David trầm lặng. Hắn cố giữ lấy ánh mắt của Michael. Đầu gối liên tục rung lên nhè nhẹ.

"Cậu có muốn tôi làm vậy không?" Michael giữ giọng nhẹ nhàng và đều đều nhất có thể. Thực sự, trái tim anh sắp vỡ ra khỏi lồng ngực.

"Tôi đã muốn anh làm thế từ lâu rồi."

"Tôi cho rằng tôi chỉ cho rằng đó không phải là một lựa chọn...không phải kiểu của cậu...và... những thứ tương tự vậy." Michael thú nhận với một cái nhún vai.

David nhìn nụ cười ngập ngừng của anh ấy một lúc lâu trước khi ngồi dậy. Có lẽ điều đó thật điên rồ, nhưng hắn chắc chắn rằng mình có thể cảm nhận được sự không chắc chắn ở Michael. Điều đó không thể được! Đưa tay ra phía người đối diện, những ngón tay của David luồn qua bộ râu của Michael cho đến khi hắn ôm lấy má anh. Hắn liếm môi, cúi người hôn lên miệng anh - dịu dàng và thân mật đến nhức nhối. Hắn nhanh chóng lùi lại ngay sau đó để bắt gặp ánh mắt của Michael. "Em chắc chắn là mẫu người của tôi, con điếm xứ Wales điên rồ!"

"Đồ khốn Scotland nhếch nhác." Michael trêu chọc với nụ cười toe toét.

Đôi mắt của David mở to, cảm thấy má mình ửng hồng. Sau đó hắn bật cười, ngửa đầu ra sau. Michael phải hôn hắn lần nữa. Vì vậy, anh ấy đã làm. Lần này, nó không nhanh chóng hay thuần khiết. Anh dồn hết khao khát của mình vào đó, rên rỉ khi miệng họ mở ra. Michael không ngần ngại, lưỡi lướt qua lưỡi David. Cơ thể anh đang ca hát, khao khát người bạn thân nhất của mình theo những cách thú vị nhất.

David luôn là người học hỏi nhanh và lần này cũng không khác. Cố hết sức mình, David trèo vào lòng Michael. Anh mím môi khi lùi lại. "Có người có vẻ tuyệt vọng." Nó được thì thầm vào môi Michael.

"Người đàn ông đã bò vào lòng tôi theo đúng nghĩa đen đã nói như vậy," Michael đưa tay vuốt dọc tấm lưng rộng lớn của David trước khi trượt vào trong áo sơ mi của hắn.

"Quá đúng!" Hắn cúi xuống mũi của Michael. "Tôi muốn nuốt chửng em." Những ngón tay của hắn trượt dần vào bên dưới áo len của Michael và kéo nó lên qua đầu anh. Trước khi Michael cởi chiếc áo liền quần ra khỏi tay, David đã lao về phía trước để cắn vào vùng da mới lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro