Treo lủng lẳng trên cây táo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Treo lủng lẳng trên cây táo

Ruthie là một cô bé con siêu nghịch.

Vào cái thời mà con gái ai cũng phải mặc váy dài đến tận mắt cá chân thì cô bé Ruthie lại thích trèo cây và đấu vật. Cô bé không thể tự kiềm chế trước những thử thách như cưỡi một chú heo, hay đuổi bắt một chú dê con xổng chuồng.

Còn mẹ của Ruthie thì tha thiết mong con gái mình là một tiểu thư yểu điệu như những cô gái khác.

- Anh à, anh phải nghiêm khắc với con bé - Mẹ Ruthie nói với bố cô bé - Nó không chịu nghe lời em đâu.

Thế là bố của Ruthie bảo con gái mình ngồi xuống để nói chuyện - đến lần thứ 100 rồi.

- Mẹ bảo là con đã làm rách cái váy yếm mới rất đẹp chỉ vì trèo lên cây táo - Bố bắt đầu - Con cần biết rằng đó không phải là việc mà một cô bé nên làm.

- Nhưng mà những quả táo ngon nhất lại ở gần ngọn cây cơ, bố ạ - Ruthie lẩm bẩm.

- Con không được trèo cây, Ruthie. Bố không muốn con làm như thế.

- Thôi được ạ, con sẽ không trèo cây nữa.

Ruthie rất yêu bố mẹ và đặc biệt, cô bé cực kỳ nể trọng bố. Cô không muốn làm bố phải thất vọng, vì vậy đã cố gắng "nhịn" trèo cây.

Nhưng đó là trước khi chú mèo Percy bị kẹt trên cây. Không đứa trẻ nào trèo cây giỏi như Ruthie, nên rõ ràng cô bé phải "ra tay". Ruthie tự nhủ là sẽ trèo thoắt lên cây thật nhanh, rồi mang Percy xuống trước khi bất kỳ ai phát hiện ra.

Nhưng cứ mỗi khi chúng ta lén lút làm điều gì đó thì chúng ta thường bị "bắt tại trận". Hay như trong trường hợp của Ruthie là bị "bắt tại... cành cây".

Ruthie bị trượt chân, và thế là cô bé ngã lộn nhào xuống giữa các cành cây. Rồi một cành cây vươn ra đã mắc vào gấu quần dài của cô bé, và thế là Ruthie bị treo lơ lửng ở đó, - đầu cắm xuống đất.

Cố mọi cách, nhưng Ruthie vẫn không bám vào đâu được và cũng không thể thả mình xuống đất. Cô bé biết rằng mình sẽ phải đợi bố về, và cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo - một cành cây mềm chuyên dùng làm roi sẽ vụt vào mông.

Mới nghĩ đến đó thì Ruthie đã nhìn thấy bố đang đứng dưới gốc cây. Thế là bao nhiêu nước mắt mà cô bé cố gắng can đảm để giữ lại trong lòng bỗng trào ra, chảy như mưa.

Bố không nói một lời nào, mà nhanh chóng bắc thang trèo lên cây, ôm lấy Ruthie bằng đôi tay vững chãi, rồi trèo xuống. Ruthie bám chặt lấy bố lúc bố bước xuống thang, khóc nức nở và rất buồn vì đã làm bố thất vọng. Cuối cùng, khi đã tới mặt đất, bố đặt Ruthie đứng xuống, rồi trước sự ngạc nhiên của cô bé, bố ngồi xuống, lau nước mắt cho Ruthie và ôm cô bé rất chặt.

Và bố nói:

- Trèo cây quá nguy hiểm. Bố không muốn con trèo cây nữa vì bố yêu con, bố muốn con bình an.

Và Ruthie, tức là mẹ tôi, không bao giờ trèo cây nữa.

Kỳ lạ là, mẹ vẫn luôn nhớ lời nói đó của ông ngoại, nhưng hầu như quên sạch những lần "ăn đòn bằng roi mềm". Bởi như mẹ nói thì tình yêu thương thấm sâu hơn những trận đòn. Kể về ông ngoại, mẹ luôn nói bằng giọng cực kỳ trìu mến, và mẹ bảo rằng mẹ khâm phục sự thông thái của ông trong việc dạy con.

Tôi nghĩ đó chính là lý do mà mẹ tôi là một người mẹ tốt đến vậy. Bởi vì mẹ có một thầy giáo tuyệt vời thế cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro