Chương 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tiểu hoa si em kêu người nào?

Ban đêm.

Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm.

Tiếng nam nữ thở dốc xen lẫn trong căn phòng bịt kín.

Trên giường lớn màu trắng mềm mại.
Mắt cá chân cô dựng trên vai anh.

Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng, thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được anh cường tráng, tràn ngập năng lực mạnh mẽ.

Ánh mắt rơi vào bụng của anh, ngoại trừ bên ngoài tráng kiện, loáng thoáng nhìn thấy có cái bớt hình ngọn lửa Hỏa Vân.

Cái bớt kia hiện lên mơ màng trong đầu, biến thành ngọn lửa hừng hực, đẩy cô vào đám mây.

Sau khi tiến lên, chậm rãi hạ xuống, gương mặt của người đàn ông kia giống như càng ngày càng rõ ràng.

Thủy Miểu Miểu hô hấp dồn dập.

"Bình bịch." Tiếng gõ bàn vang lên.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, nắm chặt cái tay, nhíu lông mày: "Viêm Viêm, đừng ầm ĩ, nhanh!"

"Mơ mộng xuân sao?" Giọng một người đàn ông tiến vào lỗ tai Thủy Miểu Miểu.

"Ừm?" Thủy Miểu Miểu lên tiếng lung tung, đột nhiên ý thức được không đúng.

Giọng bên tai không giống như là Viêm Viêm, mà lại, cái tay trong tay, rất lớn, rất rộng, không phải cánh tay nhỏ của Viêm Viêm có thể so được.
Thủy Miểu Miểu bị đánh thức, mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mắt.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt.

Một đôi mày kiếm đen, không giận mà uy.

Dưới mi mắt khắc sâu, đồng tử đen như mực thâm thúy.
Đặc biệt là khuôn mặt, hoàn mỹ không có kẽ hở.

Thủy Miểu Miểu không rảnh thưởng thức tuấn mỹ của anh, trong đầu liền hiện lên một ý niệm: Sao Viêm Viêm lớn lên giống anh ta thế?

"Mặc Thần, lại là một cô gái bị bộ dạng điên đảo chúng sinh của cậu mê hoặc không biết Đông Nam Tây Bắc rồi."

Thủy Miểu Miểu nghe được giọng của một người đàn ông khác, lúc này mới chú ý tới bên cạnh người đàn ông này còn đứng một người khác, chỉ là, khí thế hoàn toàn bị người đàn ông trước mắt đè xuống, dẫn đến trực tiếp bị xem nhẹ.

Thẩm Mặc Thần hơi giương lên khóe miệng, đôi mắt nhìn vào tay mình, nói với Thủy Miểu Miểu: "Cô ôm tay tôi, cũng không làm được chuyện gì, nếu như sốt ruột muốn, có thể tìm bạn trai cô."

"Muốn cái gì?" Thủy Miểu Miểu bật thốt lên hỏi, liên hệ trên dưới, biết anh nói cái gì, mặt có chút hồng, nói ra: "Tôi không muốn."

"Không muốn còn ôm tay bạn tôi sao?" Người đàn ông đứng sau lưng Thẩm Mặc Thần trêu chọc nói.

Thủy Miểu Miểu vội vàng buông ra.

"Xem ra tiểu hoa si còn chưa có tỉnh ngủ?" Người đàn ông này còn nói thêm.

Tiểu hoa si?

Cô cũng không thích xưng hô thế này.
Thủy Miểu Miểu cong lên đôi mắt như trăng, mỉm cười hỏi: "Tiểu hoa si, anh gọi người nào?"

"Tiểu hoa si gọi cô..."Người đàn ông vẫn chưa nói xong, phát hiện mình lâm vào bẫy của cô.

Thủy Miểu Miểu cười khẽ, đứng lên, lấy túi của mình từ bàn học ra, cúi đầu một cái, nói ra: "Nhu cầu hàng ngày."

Lúc này người đàn ông nhất thời không nói lên lời, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần nhờ giúp đỡ.

Thẩm Mặc Thần nhếch lên nụ cười tà mị, trả lời Thủy Miểu Miểu: "Nhu cầu hàng ngày đến ngủ hai tiết vẫn còn bất tỉnh, thực sự chú ý tu dưỡng."
Thủy Miểu Miểu dò xét Thẩm Mặc Thần một chút.

Người đàn ông này, cười rộ lên, liền như công tử phiêu nhã trong sách, ôn nhuận như ngọc, trăng sáng gió mát.
Nhưng mà, ánh mắt của anh, giống như ẩn núp trong bóng đêm, để Thủy Miểu Miểu cảm giác được nguy hiểm.

"Hiện tại tu dưỡng, là vì về sau sử dụng tốt hơn. Mấy người không, cho nên khả năng không hiểu." Thủy Miểu Miểu cười hì hì đứng lên, cầm ba lô lên, đeo trên vai, chuẩn bị rời đi.






Chương 2: Cố ý cho tôi nhìn sao?

"Tôi nói này bạn học, cô lại ngủ hai tiết lên lớp của giáo sư Thẩm, thái độ còn không tốt một chút, cẩn thận thầy Thẩm ghi tội cho cô." Giang Nam Phong đe dọa.

"Ghi tội?" Thủy Miểu Miểu cười một tiếng, nheo mắt lại, gật đầu một cái, nói với Giang Nam Phong: "Vậy thì ngại quá, tôi là học sinh bị giáo sư đánh rớt, vì ngủ ba khóa, giáo sư Thẩm này, thật đúng là không thể ghi tội tôi, bái bai."

"Cô cứ như vậy mà đi ra ngoài sao?" Thẩm Mặc Thần hỏi, ánh mắt nhìn về phía áo cô.

"Cái gì?" Thủy Miểu Miểu theo ánh mắt của anh, nhìn về phía ngực mình.

Cúc áo không biết bị cở ba nút lúc nào, lộ ra một nửa trắng nõn như tuyết, giống như muốn nhảy từ trong áo ra.

Thủy Miểu Miểu vội vàng muốn cài lại.

Thẩm Mặc Thần duỗi tay tới, ngón tay nhanh chóng cài cúc áo cho cô.

Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy nhiệt độ ngón tay anh hơi lạnh, mang theo dòng điện, truyền từ lồng ngực cô, lọt vào máu cô.

Não bị chập đến nổ tung.

Không hề nghĩ ngợi, một bàn tay đánh vào mặt Thẩm Mặc Thần.

Ba một tiếng.

Giang Nam Phong chấn kinh, kinh ngạc há hốc miệng ra.

Thẩm Mặc Thần là ai, ông chủ phía sau tập đoàn Hoàn Thần, người phổ biến truyền thông, cháu ruột của ông cụ Thẩm thị, phú hào đứng hàng đầu trên bảng, thái tử gia có xếp hạng toàn cầu, chỉ cần dậm chân một cái, Ninh Xuyên cũng sẽ không thái bình!

Người khác ở trước mặt anh nói chuyện đều phải cẩn thận, rất sợ nói sai một câu, liền lâm vào vạn kiếp bất phục.

Ai dám đánh anh, không muốn sống nữa sao?

Nếu không phải là bạn thân cùng nhau lớn lên, anh ta khó có khả năng mời Thẩm Mặc Thần tới lớp giảng.

"Mặc Thần." Giang Nam Phong lo lắng hô một tiếng, giọng có chút run rẩy.

Vượt quá dự kiến của Giang Nam Phong chính là, tính tình Thẩm Mặc Thần rất tốt, khẽ động khóe miệng, trong mắt lóe lên tà ác, ngón tay lưu loát cởi cúc áo mới vừa cài vào giúp cô.

Thủy Miểu Miểu phát dục vô cùng tốt, không có cúc áo trói buộc, nửa tròn trịa lại bại lộ từ trong áo sơ mi.

Cảm tính, vũ mị, đoạt mắt của người.
Thẩm Mặc Thần liếc rãnh sâu của cô một chút, nhướn mày, tà mị nói: "Ngại quá, tôi không biết là cô cố ý lộ ra ngoài."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trước mắt.

Cô cảm thấy, anh nhìn giống thanh tuyển ưu nhã, quý tộc cao quý ôn nhuận, bời vì bề ngoài tuấn mỹ, nụ cười lạnh nhạt, sẽ cho người ta cảm thấy hòa hợp.

Nhưng mà, thực chất bên trong, người đàn ông này lại vô cùng kiệt ngạo, xấu bụng.

Giống như người đàn ông trong phòng kia cho cô cảm giác vậy.
Cô bị dược tính, nhảy cửa sổ vào, không để ý tới gì mà leo lên trên giường anh.

Anh lại so với cô, còn nhiệt tình, còn kích động hơn.

Nhưng mà, chờ cô tỉnh lại, anh đã không còn, để cho toàn thân cô mang theo dấu ấn lửa nóng đồng thời cảm giác được vô cùng lạnh buốt.

Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Không thể trêu vào, còn trốn không thoát sao?

"Không cần quan tâm!" Thủy Miểu Miểu nói ra.

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên một ánh hàn quang, tụ hợp trong đôi mắt đen u sâu, khẽ cười một tiếng, ngữ khí trầm ổn nói ra: "Sao có thể không quan tâm? Cô muốn tôi trả lại cô, cô đánh tôi một tát kia, vậy chuẩn bị trả tôi sao đây?"

Thủy Miểu Miểu nhìn nụ cười bình yên của anh, nhưng ở trong mắt anh phát hiện có sự lạnh lùng hùng hổ dọa người.

Cô nói không lại anh, cũng trả không nổi, dứt khoát chơi xấu, cười đùa tí tửng nói: "Không cần trả lại, bản cung thưởng anh."

Nói xong, Thủy Miểu Miểu chạy ra cửa.

Chạy nhanh như làn khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#s3