Chương 6 Anh ta đến công ty là để chấn chỉnh bọn họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau bữa tiệc sinh nhật, Khương Vãn Ninh cùng Sở Tuyển tay trong tay rời đi, hai người đang định lên xe thì bị Khương Tuyết Vi chặn lại.

"Chị, chúng ta là người một nhà, tối nay chị làm như vậy, khiến toàn bộ Khương gia chúng ta phải xấu hổ, ba ba chắc chắn sẽ tức giận đến đau đầu."

Khương Vãn Ninh cười to: "Còn có thể chọc giận Khương Hoành Thắng sao? Có chuyện tốt như vậy hả?"

Khương Tuyết Vi cắn môi: "Chị, sao chị lại nói như vậy? Đó là ba chúng ta, người thân ruột thịt của chị."

Khương Vạn Ninh lười biếng dựa vào xe, ung dung nhìn cô ta: "Vậy tôi phải làm sao?"

"Chúng ta là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia."

Khương Vãn Ninh cười nói: "Khương Tuyết Vi, ở đây không có người ngoài, cô còn phải giả vờ làm gì? Diễn xuất giỏi như vậy, không gia nhập làng giải trí thì thật lãng phí. Trong lòng cô có coi tôi như người nhà hay không, cô cho rằng tôi không biết sao?"

Cô ta, mẹ cô ta và Khương Hoành Thắng đang âm mưu bí mật gì? Cô ta cho rằng cô không biết sao?

Mẹ cô mất sớm, toàn bộ tài sản đứng tên bà đều để lại cho Khương Vãn Ninh thừa kế.

Tài sản của Hà gia so với Khương gia lại càng phong phú hơn. Khương Vãn Ninh đích thực là phú bà hàng thật giá thật, không cần phải xin tiền người lớn trong nhà.

Ba người trong gia đình kia, họ luôn quan tâm đến tài sản của cô, cho rằng cô là người kiêu căng ăn chơi trác táng, rất nhiều lần họ đã cố gắng lừa cô ký hợp đồng chuyển nhượng tài sản, giống như nhóm bạn xấu của cô vậy.

Nhưng tất cả đều bị cô giả vờ ngu ngốc đánh lừa.

Khương Tuyết Vi vẫn còn muốn nói thêm gì nữa, thì bị Khương Vãn Ninh đẩy ra.

"Tránh ra."

Vừa lên xe, Khương Vãn Ninh đã nhận được tin nhắn trên tài khoản WeChat của mình.

Được gửi bởi Khương Tuyết Vi.

"Anna, rõ ràng cô đã ký thỏa thuận bảo mật với tôi, nhưng cô đã vi phạm hợp đồng. Tôi sẽ khiến GK của cô không thể mở ở Bắc Kinh được nữa!"

Khương Vãn Ninh nhướng mày, bề ngoài thì nhìn rất dịu dàng ngọt ngào,nhưng bên trong tâm hồn cô ta lại độc ác như vậy, có phải nên tìm cho cô ta một bác sĩ tâm hay không?

Hai ngày sau, Lữ Dương Dương đến thăm Khương Vãn Ninh: "Nghe đồn ba cậu đang có một đơn hàng lớn, nhưng thất bại rồi."

Khương Vãn Ninh: "...Hả? Đơn hàng gì? Làm sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?"

"Chị tớ, Bách Hiểu Linh, cậu có biết không? Đơn hàng khí đốt tự nhiên của Châu Phi đã hoàn thành, hứa hẹn sẽ thu được hàng tỷ lợi nhuận. Vốn dĩ đã chắc chắn rằng ba cậu sẽ trúng thầu, nhưng đột nhiên xuất hiện một công ty lấy giá cao hơn cả trăm ngàn lại trúng thầu, thật khó giải thích. Chính vì vậy, mấy ngày nay ba cậu tức giận đến mức không ăn không uống."

Khương Vãn Ninh nhướng mày: "Nếu dự án này không thuộc về ông ta, thì cưỡng cầu cũng vô ích."

"Nghe nói có người chỉnh ông ta, không biết ông ta chọc phải ai?"

Khi Khương Vãn Ninh về đến nhà, thấy Sở Tuyển vẫn chưa đi làm về. Không biết cái tên này có phải lại ra ngoài tiêu tiền của cô không đây? Khương Vãn Ninh nhanh chóng gọi cho Sở Tuyển. Ở đầu bên kia, âm thanh có chút ồn ào, giọng khàn khàn, dịu dàng của người đàn ôn vang lên: "Mọi người trong văn phòng đang liên hoan, lát nữa anh sẽ về."

Khương Vãn Ninh chán nản cúp điện thoại.

Trong nhà hàng thịt nướng tràn ngập mùi khói lửa, Sở Tuyển đặt điện thoại di động xuống, nhìn nhìn về phía đối diện, thấy Trương Bồi Dân cùng quản lý Phương đang nhìn anh với ánh mắt không thân thiện lắm.

Trương Bồi Dân rất tức giận. Nhân viên mới đến này giống như một ông già vậy, cậu ta không làm gì trong bữa tiệc nướng, chỉ chờ người khác phục vụ mình. Cậu ta không có một chút tính tự giác nào cả.

Quản lý Phương càng tức giận hơn. Phục vụ giám đốc còn chưa tính, anh ta còn phải phục vụ thêm cả nhân viên mới nữa. Mấu chốt là Sở Tuyển lại tận hưởng tất cả những điều này, giống như một thiếu gia tay không đụng nước.

Trương Bồi Dân nghiến răng nói: "Sở Tuyển, cậu đi thanh toán đi."

Sở Tuyển đưa tay hướng về phía Trương Bồi Dân: "Dùng điện thoại quét mã hay quẹt thẻ?"

Trương Bồi Dân: "...Hả?"

Sở Tuyển: "Không phải anh mời mọi người đi ăn à?"

Trương Bồi Dân tức giận đến mức suýt xuất huyết não: "Quy tắc của chúng tôi ở đây, là người mới sẽ mời mọi người đi bữa tối."

Sở Tuyển: "Tiền lương của tôi một tháng là sáu ngàn tệ, còn phải đãi các anh bữa tối, anh thấy có hợp lý không?"

Anh ngồi đó bắt chéo đôi chân dài, ánh mắt điềm tĩnh, ngón tay thon dài nghịch chiếc điện thoại di động trên bàn.

Cảm giác ngột ngạt của cấp trên đột nhiên ập đến, Trương Bồi Dân bị khí thế của anh làm cho đứng không vững, đầu óc anh ta trống rỗng, cứ thế đưa điện thoại của mình cùng mật khẩu thanh toán cho Sở Tuyển.

Sở Tuyển hơi nhướng mày lên, sau đó cầm điện thoại đi thanh toán.

Phương Vũ lắc lắc Trương Bồi Dân: "Giám đốc, giám đốc, anh như thế nào lại đưa điện thoại cho cậu ta vậy?"

Trương Bồi Dân hối hận không thôi: "Vừa rồi ánh mắt của cậu ta rất uy nghiêm, lại còn sắc bén nữa. Tôi gặp Cố tổng còn chưa sợ hãi như vậy."

Sở Tuyển thanh toán xong, thì đi tới điện thoại cho Trương Bồi Dân: "Luật lệ để nhân viên mới mời cơm, về sau huỷ bỏ đi."

Trương Bồi Dân:......

Cậu là sếp hay tôi là sếp?

Trương Bồi Dân vừa định nói, thì điện thoại di động của Sở Tuyển vang lên, anh nhẹ nhàng trả lời điện thoại: "Liên hoan kết thúc rồi, anh về ngay đây."

Sau đó, anh rời đi, mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Trương Bồi Dân đá vào chân bàn: "Ngày mai tôi sẽ đuổi việc cậu ta."

Khi Khương Vãn Ninh nhận được điện thoại của Cố Nghị, người ở đầu dây bên kia cười một tràng khó hiểu, Khương Vãn Ninh trợn: "Vị huynh đài, buổi tối anh phát điên cái gì vậy?"

"Sở Tuyển không phải đến công ty để làm việc, mà đến để chấn chỉnh nơi đây."

Khương Vãn Ninh: "... Ý của anh là sao?"

"Cảnh tượng mà cô mong đợi về việc anh ta bị người khác trừng phạt, làm nhục đã không xảy ra. Ngược lại, anh ta còn khiến sếp của mình tức gần chết."

Khương Vãn Ninh nhướng mày, cô nghĩ rằng kỹ năng làm người ta tức chết của Sở Tuyển, chắc hẳn là vừa sinh ra đã có.

Lúc Sở Tuyển rời khỏi nhà hàng thịt nướng thì lại gặp em họ Sở Lâm, thiếu gia bảnh bao ăn chơi trác táng số một Bắc Kinh. Mọi người trong giới đều sợ hãi khi nghe tới cái tên Sở Tứ thiếu gia.

Lúc này Sở Tứ thiếu gia ngoan ngoãn gọi: "Anh."

Sở Tuyển lười biếng tựa vào tường, lấy ra một điếu thuốc. Sở Lâm nghiêng người về phía trước chóng châm lửa.

"Có chuyện gì sao?" Sở Tuyển bất cần thổi ra một làn khói.

"Em nghe nói anh đang làm việc ở Công ty Luật Quân Thành?"

Sở Tuyển khẽ gật đầu, Sở Lâm giật mình: "Anh, nếu anh thích đi làm, tại sao anh không nói với em, công ty chúng em đang thiếu cố vấn pháp luật, anh..."

Sở Lâm chợt im lặng, bởi vì càng nói, sắc mặt đại ca càng tối sầm, giống như cậu ta đã nói sai điều gì đó vậy.

"Không phải là tôi muốn đi làm, là chị dâu của cậu bảo tôi đi."

"Khương Vãn Ninh? Cô ta là ai mà dám bảo anh đi làm chứ? Cho dù anh có phá sản..."

Sở Lâm lại im lặng, sắc mặt của đại ca càng khó coi hơn trước.

Sở Tuyển ngậm điếu thuốc trong miệng, dùng hai tay nâng cổ áo Sở Lâm lên: "Đừng có nói xấu chị dâu cậu."

Sở Lâm sững sờ.

"Có nghe thấy chưa?"

"Nghe rồi, nghe rồi...em nghe thấy rồi."

"Tốt, chị dâu của cậu đang đợi tôi ở nhà, không nói chuyện với cậu nữa."

Sở Lâm nhìn đại ca rời đi, anh ấy kết hôn xong, liền bị vợ quản nghiêm rồi sao? Phong cách này có vẻ không đúng lắm.

Dưới lầu có tiếng lạch cạch, chắc hẳn là Sở Tuyển, Khương Vãn Ninh chậm rãi đi đến trước cửa phòng, khoanh tay nhìn người đàn ông đang đi lên lầu.

Cổ áo sơ mi của anh đã mở bung hai cái khuy, tóc không còn được chải chuốt tỉ mỉ như trước nữa. Mi mắt anh rũ xuống, sắc mặt có chút mệt mỏi. Tuy đã trở nên nghèo túng, nhưng vẫn như cũ, trên người anh vẫn có cảm giác tuỳ ý cao quý.

Một đứa con quý tộc, được nuôi dậy bởi một gia đình có truyền thống giàu có lâu đời, dù không có tiền, nhưng khí chất vẫn còn nguyên đó.

Sở Tuyển đi tới trước mặt Khương Vãn Ninh, rất tự nhiên ôm lấy eo cô: "Sao em còn chưa ngủ? Đang đợi anh về à?"

Hạ mắt xuống, anh nhìn thấy bộ đồ ngủ bằng lụa trễ ngực của Khương Vãn Ninh, sự xinh đẹp diễm lệ của cô, càng làm anh cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.

Khương Vãn Ninh cười lạnh: "Sở Tuyển, tính tự luyến của anh là bẩm sinh hay là mới có vậy? Ai thèm đợi anh về chứ?"

Sở Tuyển cắn nhẹ vành tai của cô, Khương Vạn Ninh không khỏi hừ một tiếng, mềm nhũn ngã vào trong ngực Sở Tuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh