trghldfiugrgar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 3

Ngày thứ hai cũng đúng giờ đó cơm bổ máu được đưa đến càng làm cho Sam Sam khẳng định cách nghĩ của mình, nhưng lần này không phải là Linda đưa cơm đến mà là một cô gái xinh đẹp khác từ văn phòng chủ tịch, tự xưng là trợ lý của Linda tên A May.

Ngày thứ 3 người đưa cơm tên là A Vi.

Mỗi lần đưa cơm đều là những cô gái xinh đẹp khác nhau ( Thậm chí có 2 lần là trợ lý nam đẹp trai và rất có khí chất khiến cho tim Sam Sam đập thình thịch liên hồi ). Thứ duy nhất vẫn không thay đổi chính là món gan lợn trong hộp đựng cơm.

Sam Sam thật sự muốn hét lớn --- Ta lúc nào cũng có thể hiến tặng dòng máu đào mà ta đã nuôi dưỡng suốt 20 năm qua, nhưng làm ơn đừng cho ta ăn gan lợn nữa.....................Cho ta tự chọn thức ăn đi..............

Đương nhiên, những lời đó cô chỉ dám tự nói ở trong lòng mà thôi, có cho cô thêm 10 cái lá gan nữa thì cô cũng chẳng dám nói ra miệng.

Hai tuần tiên tục được ăn cơm trưa đặc biệt do người của chủ tịch mang đến, người chậm chạp như Sam Sam cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Rốt cuộc muốn lấy của cô bao nhiêu máu mà cho cô ăn nhiều như vậy...

Sam Sam không phải là chưa nghĩ đến việc từ chức, chỉ là mỗi lần ra về cô đều nghĩ rằng ngày mai chắc sẽ không đưa cơm tới nữa, vậy là lại thôi, nhưng ai mà biết được là cấp trên lại có nghị lực đưa cơm đến 2 tuần liền.

Ngày thứ Hai của tuần thứ 3, Sam Sam kéo chị thư ký, tha thiết cảm ơn công ty, cảm ơn chủ tịch, cảm ơn thư ký đưa cơm, thể hiện rằng cho dù không ăn cơm cũng có thể vì công ty mà vào sinh ra tử, rút ít nhất 400cc máu cũng được, cho nên ngày mai nghìn vạn lần không cần mang cơm đến cho cô nữa.( Mấy câu nói này cô đã mất 2 ngày để viết bản nháp, cả 2 ngày cuối tuần đều dồn hết vào nó, thấy vừa ngắn gọn lại đúng trọng tâm.)

Cô thư ký lại cười khéo léo nói: "Tôi chỉ làm theo lời dặn của chủ tịch thôi, cô Tiết có vấn đề gì thì hãy nói trực tiếp với chủ tịch."

Sam Sam há hốc mồm, cô chỉ là một nhân viên tài vụ bé nhỏ làm sao mà đi gặp chủ tịch được chứ. Hơn nưa tập đoàn Phong Đằng lớn như vậy, căn bản phòng làm việc của chủ tịch ở đâu cô cũng không biết. Được thôi, cho dù là đi theo thư ký lên gặp anh ta cũng được, nhưng..........nhưng.........cô thực sự không có dũng khí........

Vì vậy, Tiết Sam Sam đành ngày ngày tiếp tục mặt dày ăn gan lợn dưới ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ của mọi người trong phòng làm việc.......Sau đó cô đã bị nhiệt rất bi thảm, khuôn mặt từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện mụn nhọt bây giờ đã vinh dự mọc lên một nốt mụn, chiếm giữ cái trán của cô diễu võ dương oai...

Đương nhiên là cũng có việc tốt, thời gian này Sam Sam ở phòng làm việc đã cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân. Các đồng nghiệp xứng đáng là tinh anh, muốn đối xử tốt hơn với một người nhưng lại không để lộ ra một nét mặt hay cử chỉ thừa nào, tinh tế trong im lặng đến tuyệt đối. Trước đây cô có gặp phải khó khăn gì đều cầm tài liệu chạy khắp nơi hỏi, cũng không thể có được một sự giải thích hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều bận rộn, ai mà có thời gian hướng dẫn người mới chứ. Bây giờ thì khác, đông nghiệp chủ động hỏi thăm trong công việc có vấn đề gì không, có lúc còn tiện tay mang cho cô một cốc trà nóng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng cũng nhớ kéo cô vào chủ đề câu chuyện....

Sam Sam cũng không ngốc đến nỗi không biêt vì sao mà thái độ của đồng nghiệp lại thay đổi, cô là một đúa trẻ hiền lành trung thực nên chỉ sợ đồng nghiệp hiểu lầm mình là hoàng thân quốc thích, vội vàng giải thích việc chủ tịch đưa cơm cho cô là vì cô đã từng giúp đỡ ngài một việc lớn. Còn về giúp đỡ việc gì thì cô không nói, bởi vì cô thấy điếu đó liên quan đến đời tư người khác. Đồng nghiệp bây giờ mới vỡ lẽ, nhưng trong lòng thì không tin lắm. Một nhân viên bình thường như cô thì giúp được gì cho chủ tịch chứ, cho dù có giúp được đi chăng nữa thì cũng không cần ngày ngày đưa cơm cảm ơn như thế, rõ ràng là có gì mờ ám. Sam Sam nhìn vẻ mặt tin tưởng của mọi người, liền cho rằng sự hiểu lầm đã được hóa giải, không hề biết rằng càng giải thích càng rối.

Trưởng phòng hay xoi mói cũng dần dần trở nên khách khí hơn, không phải là muốn nịnh hót, mà là ông cảm thấy cô gái này có chỗ dựa vững chắc như vậy mà vẫn rất khiêm tốn, chăm chỉ học tập làm việc quả thật là hiếm thấy, nên ngày càng hài lòng.

Ăn cơm gan lợn đến tuần thứ 4, hôm đó thư ký ngoài cơm ra còn đưa Sam Sam một cái thiếp mời. Một cái thiếp mời vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ, Sam Sam vừa mở thiếp mời vừa cảm thấy người có tiền quả nhiên là khác thường, phía trên thiếp mời viết:

8h tối thứ 6 ngày 02 tháng 11 năm 2007 ( mồng 3 tháng 9 âm lịch) tổ chúc tiệc tiệc mừng đầy tháng.

Tiết Sam Sam tiểu thư.

Ngôn Thanh, Phong Nguyệt kính mời.

Địa chỉ : Hội quán XX

Ở dưới còn có dòng chữ viêt bằng bút mục đen ghi địa chỉ hội quán XX.

Ba chữ "Tiết Sam Sam" và dòng địa chỉ đều là dùng bút mục đen viết lên, nhưng kiểu chữ lại hoàn toàn không giống nhau, 3 chữ Tiết Sam Sam được viết rất đẹp và rõ ràng, Sam Sam đoán rằng đó là do người phụ nữ mang thai có cùng nhóm máu với cô viết. Dòng địa chỉ lại viết rất có lực, hằn cả ra mặt sau, nét chữ rất cứng cáp, khiến cô có cảm giác vừa cương quyết vừa ngạo mạn. Khiến cô vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay đến ông chủ kiêu ngạo gặp ở bệnh viện.

Nhưng mà, anh ta chắc không rảnh đến mức viết cái này đâu..........hơn nữa về địa chỉ, lên mạng tìm là ra ngay sao lại phải viết làm gì.

Một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy, âm thầm giật mình không ngờ là Tiết Sam Sam lại có thể được tham dự tiệc của nhà chủ tịch, sau đó thuận miệng nói: "Hội quán XX? Nghe nói là chỉ có hội viên mới được tham gia, rất thần bí."

Sam Sam đang vui mừng vì không phải khách sạn 5 sao gì cả, không cẩn ăn mặc quá chỉnh tề, nghe thấy vậy hai mắt tối sầm, dường như thấy tiền trong túi mình không cánh mà bay.

Sam Sam dạo phố cả một buổi tối, mua một bộ lễ phục không quá phô trương mà thường ngày vẫn mặc, một đôi giày cao gót mà trước nay chưa dám đi bao giờ, tất cả đều là màu đen. Cô còn mua một bộ 8 con vịt con làm quà, loại hàng hiệu vừa có thể bơi trên mặt nước, lại vừa có thể hát, cũng mất đến mấy trăm tệ. Cô nhớ hồi nhỏ rất thích đồ chơi con vịt, trẻ con chắc cũng rất thích cái này. Vốn dĩ cô định mua một bộ đồ bạc cho trẻ em, nhưng về sau lại nghĩ nhà ông chủ chắc chắn không thiếu thứ gì, mua đồ chơi có lẽ tốt hơn.

Sau đó cô mới phát hiện tài khoản thẻ tín dụng của mình đã hết, lại còn nợ ngân hàng 1 tệ......

Thứ sáu, sau khi tan ca cô không về nhà mà ở phòng làm việc đến 7h tối, sau đó vào nhà vệ sinh thay bộ lễ phục và đôi giày cao gót, đi ra khỏi tòa nhà Phong Đằng, may mà công ty không còn ai cả, ăn mặc chỉnh chu như thế bị người khác thấy cô nhất định sẽ rất ngại. = =

Lúc đang đứng trước cửa tòa nhà đợi xe taxi, một chiếc BMW màu nâu bạc liền dừng ngay trước mặt cô, cửa kính xe kéo xuống, Ngài trợ lý cấp cao nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài.

"Tiết tiểu thư đến buổi tiêc à? Hay là lên xe chúng tôi đưa đi"

"Được thôi, cảm ơn." Sam Sam gật đầu cảm ơn, thật là khó có thể gọi được xe vào cuối tuần.

Sau đó cô mở cửa sau xe.

Sau đó.........

Cô hối hận rồi....

Có ai nói cho cô biết, tại sao ông chủ lại ngồi sau xe không....

Ngài trợ lý cấp cao à, tôi có đắc tội với ngài sao...

Thanks ss Kei!Part 4

"Chủ....Chủ tịch," Sam Sam vội vàng chào hỏi.

Ngài chủ tịch đang tựa vào chiếc ghế sau sang trọng nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ ừ nhạt một tiếng, ngay con mắt cũng không buồn mở.

Trợ lý Phương quay đầu lại cười nói: " Tiết tiểu thư mau vào trong ngồi đi."

"A, vâng."

Sam Sam cẩn thận bước vào trong xe. Choáng, còn trải cả thảm lót sàn bằng lông trắng nữa, nhỡ trời mưa thì làm thế nào, chẳng phải nếu dẫm vào sẽ bẩn sao. May mà hôm nay cô đi giầy mới, chứ như thường ngày cô đi giày thể thao, dẫm phải chắc sẽ là 2 dấu chân đen xì mất........

Ạch........

Trong lúc nghĩ lung tung, xe chầm chậm lăn bánh.

Hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn về phía trước---Sam Sam giống như một học sinh tiểu học gương mẫu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh của sổ xe.

Trợ lý Phương buồn cười, sợ cô không được tự nhiên, liền nhìn hộp quà trên tay cô tìm chuyện để nói: "Đây là quà mà Tiết tiểu thư chuẩn bị phải không?"

"Đúng vậy."

"Rất thú vị."

"Thật không?" Sam Sam nhận được lời khen vừa mừng vừa lo, nhất thời có cảm giác tri kỷ với trợ lý Phương, cơ thể bất giác hướng về phía trước: " Tôi cũng thấy mấy con vịt này rất dễ thương, nó còn biết hát, mỗi con hát một bài khác nhau".

Sam Sam bắt đầu khoe món quà, trợ lý Phương cũng hết lời khen ngợi, Sam Sam đang nói chuyện vui vẻ với Trợ lý Phương đột nhiên chủ tịch Phong lạnh nhạt nói thêm vào một câu:

"Phong Đằng trả lương cho cô rất thấp hay sao?"

Sam Sam quay đầu, thấy Phong boss đang lạnh nhạt nhìn cô bằng nửa con mắt.

"Không thấp.......rất cao......." Sam Sam có cảm giác ánh mắt của Phong boss dừng lại trên hộp quà tặng, chẳng lẽ anh ta chê quà của cô quá rẻ tiền sao?

Bàn tay cầm hộp quà bất giác thu vào trong, cô lấy hết dũng khí tranh luận: "Chủ, chủ tịch cái này mặc dù chỉ là những con vịt bình thường nhưng trên thực tế.........."

Trên thực tế những con vịt này... biết hát, biết bơi, quan trọng là ...những con vịt này là hàng hiệu! Hàng hiệu đó biết không? Còn đắt hơn những con vịt ăn được ấy chứ!

"Trên thực tế cái gì?" Phong boss nheo mắt lại, khẩu khí cũng không hề tốt lành, trên mặt rõ ràng ghi mấy chữ : " Dám phản bác ta chỉ có chết thôi."

Vì vậy Sam Sam nuốt nuốt nước bọt : "Trên thực tế........chỉ là những con vịt bình thường = = ."

Chiếc xe tăng nhanh tốc độ hướng về phía trước trong sự ủ rũ của Sam Sam, lúc sắp đến nơi, Phong Đằng nhận một cú điện thoại, sau khi cúp máy liền dặn dò trợ lý Phương:

"Một lát nữa đưa cô ấy lên lầu, Phong Nguyệt muốn gặp cô ấy."

Phong Nguyệt? Sam Sam nhớ ra rồi, đó không phải là em gái của chủ tịch sao, chằng lẽ Phong đại tiểu thư muốn gặp cô?

Vậy thì tốt quá. Sam Sam lớn bằng từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự tiệc một mình, đang lo lắng không biết nên tặng quà lúc nào thì thích hợp, hơn nữa sau khi bị Phong Đằng xem thường Sam Sam cũng mất hết lòng tin về món quà của mình, nên nghĩ lúc gặp riêng người ta sẽ âm thầm đưa luôn quà, cho đỡ bị mất mặt trước mọi người. = =

Xe dừng lại, Phong Đằng cùng người bảo vệ cao to kiêm lái xe đi trước,trợ lý Phương dẫn Sam Sam theo hướng khác, đi thang máy lên lầu vào một căn phòng.

Phong Nguyệt là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, đang ngồi trong phòng tán gẫu với mấy người phụ nữ, nhìn thấy Sam Sam liền nhiệt tình đón tiếp, bắt tay Sam sam nói : "Cô là Tiết tiểu thư, may mà có cô giúp đỡ, nếu không chắc tôi sẽ mất mạng. "

Sam Sam rất xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lắc đầu nói : "Đâu có đâu có, tôi cũng không làm gì mà."

Phong Nguyệt cười cười, kéo cô ngồi xuống, nói chuyện thân mật vài câu, đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi: "Tiết tiểu thư, cơm có hơp khẩu vị không?"

Sam sam ngây người ra.

Phong Nguyệt nói: "Tôi dặn nhà bếp làm cơm cùng đưa đến với cơm của anh trai, chẳng lẽ cô không ăn?"

"Ăn rồi, ăn rồi." Sam sam gật đầu, hóa ra là do Phong đại tiểu thư dặn dò. Đã nói rồi mà. Chủ tịch kiêu ngạo như vậy làm sao có thể nghĩ đến việc tặng cơm trưa cho một nhân viên bình thường được chứ. Hôm nào cần máu, trực tiếp gọi điện yêu cầu đến đó mới là phong cách làm việc của anh ta.

"Cơm có hợp khẩu vị không?" Phong Nguyệt lại hỏi một lần nữa

"Hợp, rất hợp." Sam Sam vội vàng gật đầu, ngoài gan lợn ra những thứ còn lại đều rất ngon. " Thật là phiền cô quá."

"Đâu có!" Phong Nguyệt cười : " Anh trai tôi rất kén ăn, mọi ngày đều là đầu bếp của gia đình làm cơm rồi đưa đến, mang cả cho cô cũng thuận tiện mà. Hơn nữa nhân viên của Phong Đằng tôi biết rất rõ, đều hết mình vì anh trai tôi, bữa trưa có khi chỉ ăn bánh bao qua loa. Cô mới rút nhiều máu thế, làm sao mà ăn như vậy được."

Điều này thực sự làm cho Sam Sam hơi cảm động, vị đại tiểu thư này quả là rất biết quan tâm và chu đáo, tỉ mỉ.

Phong Nguyệt nhìn thấy trên tay Sam Sam cầm hộp quà , ngạc nhiên vui vẻ hỏi : " Đây là quà tặng cho em bé phải không?"

"Đúng vậy." Sam sam đem hộp quà đưa cho Phong Nguyệt "Là mấy con vịt biết hát biết bơi."

Phong Nguyệt dường như rất thích. " Tôi thật sự sợ mọi người tặng tiền, như thế thật vô nghĩa, một chút tấm lòng cũng không chịu bỏ ra, cô biết không lúc đầu tôi hỏi anh trai phải trả ơn cô thế nào .Anh ấy bảo viêt 1 tấm chi phiếu, như thế không phải là sỉ nhục người khác sao........"

A?

Sam Sam ngây người, trong đầu bất chợt có một ý nghĩ---- Đại tiểu thư, tại sao ngươi không để chủ tịch sỉ nhục ta! Ta tình nguyện bị sỉ nhục mà.........

Có lẽ.........hôm nay.............còn có..............chỉ là có lẽ.........= =

Thanks ss Kei!Hồi 7.

Không phải mơ

Bầu trời huyện Đường Hào hôm nay xanh vắt không một gợn mây. Từng cơn gió ngọt ngào mơn man trên da thịt khách bộ hành, làm cho ai nấy đều cảm thấy vô cùng sảng khoái khi vươn vai hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai. Dưới cây cổ thụ, từng gánh quà rong với đủ các thứ bỏng, nếp, kẹo vừng tỏa mùi thơm dìu dịu, thu hút những cô, cậu bé tóc còn để trái đào xúm xít vây quanh.

Trên mái nhà tranh vàng ươm sắc nắng, có con mèo mướp lười nhác liếm láp bộ lông xám tro cho thêm phần mềm mượt. Đang lim dim tận hưởng một ngày mới ấm áp, đôi tai mềm mượt của chú mèo khẽ vểnh lên khi nghe thấy một âm thanh từ đâu vọng tới. Đến khi âm thanh ấy ngày càng lớn dần, kêu u u trong lỗ tai vốn thính của loài mèo, đôi mắt lim dim của chú bất chợt mở bừng ra rồi nhanh chóng chạy vụt đi, vì linh cảm được một điều gì đó vô cùng khủng khiếp sắp sửa giáng xuống người mình.

Có vẻ như linh cảm của loài vật bao giờ cũng có cơ sở, thế nên sau khi chú mèo vừa nhảy ra khỏi chỗ nằm ấm áp quen thuộc, thì từ trên bầu trời, bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng chói lòa rực rỡ. Từ trong luồng sáng hiện ra một cô gái đang rơi xuống với tốc độ mỗi lúc mỗi nhanh. Cô gái đó không ai khác chính là Uyển Lâm- người mà Tiểu Thất mong muốn nhìn thấy nhất ở chốn quá khứ này.

Khi thấy mình bị con rồng trắng xuất hiện đột ngột cuốn đi, để rồi nay lại đang rơi tự do mà không có một tấm nệm đỡ nào, Uyển Lâm vô cùng hoảng hốt. Có vẻ như trời xanh vẫn còn lòng trắc ẩn, thế nên Uyển Lâm không bị rơi xuống đất mà lại đáp an toàn xuống mái nhà tranh, để rồi sau đó lại lăn lông lốc từ trên mái nhà xuống đường như trái banh xoay tròn trên sân.

Chứng kiến cảnh tượng một cô gái ăn mặc kỳ lạ từ trên mái nhà rơi xuống đất, tất cả mọi người đang có mặt tại phiên chợ đều tròn xoe mắt. Thấy những cái nhìn sửng sốt của mọi người đang chiếu về phía mình, hệt như bỗng nhiên thấy một con hổ đang thơ thẩn dạo chơi ngoài đường, Uyển Lâm lồm cồm bò dậy. Nó phủi hết những cọng rơm vàng còn sót lại trên người và bắt đầu rảo mắt nhìn quanh. Trong phút chốc, mắt Uyển Lâm chữ O miệng nó hình chữ A bởi khung cảnh "ngày xửa ngày xưa" hệt như trong các chương trình cổ tích, mà nó vẫn thường xem mỗi tối cùng em mình.

- Đây... là đâu...?

Ngẩn ngơ tự hỏi, Uyển Lâm rảo mắt nhìn từ đầu thôn đến cuối thôn, trong bụng cồn cào khi một suy nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên xuất hiện. Quyết không để cho suy nghĩ ấy chiếm lĩnh tâm trí, Uyển Lâm tiến lại gần một người phụ nữ chít khăn mỏ quạ hỏi, giọng hòa nhã theo phép lịch sự mỗi khi nhờ ai đó giúp đỡ cho mình chuyện gì

- Cô ơi! Cho cháu hỏi đây là đâu vậy ạ?

- Đây là huyện Đường Hào

Người phụ nữ chít khăn mỏ quạ nhìn nó bằng ánh mắt kỳ quái, trong giọng nói của bà ta pha lẫn sự nghi hoặc, điều đó làm Uyển Lâm hơi dao động, nó ngập ngừng hỏi tiếp

- Đây là năm nào rồi mà còn ăn bận như đang đóng phim vậy cô? Chẳng lẽ ở đây đang có hội hè tiệc tùng hay đoàn làm phim nào đó lên chùa Hương để quay sao?

- Đây là năm Thiệu Bảo thứ hai! Cô nói đóng phim là sao? Tôi không hiểu?

Năm Thiệu Bảo thứ hai! Uyển Lâm lặp lại câu trả lời của người phụ nữ. Hàng lông mày của nó nhíu lại khi cái tên này nghe rất quen thuộc, hình như nó đã nghe qua ở đâu đó, nhưng cụ thể ở đâu thì nó không tài nào nhớ ra nổi. Rốt cuộc là ở đâu vậy kìa?

- Tất cả các ngươi mau tránh đường cho huyện lệnh đại nhân!!!

Đang ngơ ngác như nai con lạc mẹ do không biết đây là đâu, Uyển Lâm giật bắn mình khi một tiếng quát bất thần vang lên từ phía sau. Trong phút chốc, cả phiên chợ Đường Hào xáo trộn, hàng gánh quà rong ngay lập tức phải dẹp sang một bên, dân chúng huyện Đường Hào đứng khép nép hai bên đường do bị những tên lính mặc áo viền đỏ, đầu đội nón trạo lạp xua đuổi mạnh tay nhường lối cho quan huyện ra phố dạo chơi.

Từ đằng xa, hai, ba tên lính lực lưỡng đang ra sức hò hét mọi người tránh sang hai bên. Phía sau chúng là tên quan huyện béo mập trong chiếc áo lụa gấm xanh thẫm với hoa văn chữ phúc trước ngực, điểm thêm những đường mây thêu bằng chỉ lam uốn lượn. Ngồi chễm chệ trên võng điều, tên quan huyện ung dung ngắm phố xá, theo sau là hàng tùy tùng tay mang tráp, hộp trầu chạm trổ tinh xảo đi lểnh mễnh. Tuy không biết đây là thời nào, năm nào, nhưng người xưa có câu " địch bất động, ta bất động" trông thấy mọi người vội lùi sang hai bên khi đoàn tùy tùng của cái người đang vênh vênh ngồi trên võng được gọi là "quan huyện" tiến đến, Uyển Lâm cũng vội vàng đứng sát vào ven đường như dân chúng, do không muốn bị rắc rối lôi thôi.

Nín thở nhìn đoàn người đi qua trước mặt, Uyển Lâm vô cùng hoang mang khi bắt đầu lờ mờ nhận thức chuyện gì đã xảy ra. Đợi cho tên quan huyện đi khuất, dân chúng tản ra, tiếp tục sinh hoạt chợ búa như thường lệ, Uyển Lâm mới thẫn thờ ngồi xuống bậc thềm của một cửa tiệm thuốc, rồi bắt đầu sắp xếp lại sự việc để giải quyết tình trạng cấp bách hiện thời.

- Đầu tiên là đi chùa. Sau đó con rồng xuất hiện, cuốn lên không trung, cho rơi tự do và hạ cánh xuống năm Thiệu Bảo thứ hai. Chẳng lẽ, chẳng lẽ...

Uyển Lâm lẩm bẩm trong miệng, nó đứng phắt dậy, xăm xăm tiến về người đàn ông bán thịt gần đó hỏi đôi ba câu, để rồi sau đó gương mặt của nó trắng nhợt như sáp nên. Nó đã hỏi người đàn ông đó bây giờ là thời nào? Năm Thiệu Bảo thứ hai là năm nào? Nếu là niên hiệu của vua thì là vua nào, và sau khi nghe người đàn ông bảo đây là thời Trần, năm Thiệu Bảo thứ hai, niên hiệu của vua Trần Nhân Tông thì Uyển lâm như người chết đuối vì không tin những gì xảy ra với mình.

Câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong truyện tranh nay lại xảy ra với nó, nó làm sao mà có thể tin nổi. Ở quá khứ này chẳng có gì vui, lại là triều đại phong kiến trên vua dưới quan, chiến tranh liên miên, lỡ như nó phải gởi mạng tại nơi này trong khi bao nhiêu ước mơ còn chưa thực hiện được, thì há chẳng phải tồi tệ lắm hay sao. Càng nghĩ, Uyển Lâm càng cảm thấy bế tắc. Nó ngồi thẫn thờ, hai tay ôm đầu vì không biết phải làm gì ở một nơi xa lạ như thế này.

- Này cô, cho hỏi phủ Chiêu Văn vương đi đường nào?

Đang ngồi nhéo má để tự hỏi đây có phải là mơ không, Uyển Lâm giật mình khi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Xuất hiện trước mặt nó là một chàng trai vận áo lục, gương mặt thanh tú điểm một nụ cười trẻ con. Theo những gì Uyển Lâm thấy, chàng trai này ăn mặc sang trọng, nếu không phải công tử cũng con nhà danh gia, những nơi anh ta lui tới chắc chắn không phải tầm thường. Anh ta hỏi đường đến phủ Chiêu Văn, chứng tỏ cái phủ ấy cũng nổi tiếng ở đến mức ai ai cũng biết. Nếu bây giờ nó trả lời không biết, anh ta sẽ hỏi nó từ đâu tới, làng nào quê nào mà ăn bận kỳ dị thế kia, cố nhiên sẽ sinh ra những chuyện phiền hà không cần thiết. Để tránh rắc rối, tốt nhất nó cứ chỉ đại đường cho anh ta, chẳng lẽ nó chỉ sao là anh ta đi thế, không dừng lại hỏi thăm những người khác, hơn nữa, nó chỉ gặp anh ta chỉ có lần này, không có lần thứ hai, chẳng sợ anh ta bắt tội.

Uyển Lâm tính toán xong, nó bèn chỉ đại về phía tay phải, nơi có một cái tháp cao cong vút nổi bật trên nền trời xanh rồi vội bỏ đi mà không để cho chàng trai kịp nói câu nào. Nó đi lang thang trên phố, lòng thầm mong mình đang lạc bước vào một cái phim trường nào đó của Việt Nam, để rồi khi thấy nó đi lơ ngơ, một người nào đó trong đoàn sẽ bước ra và bảo rằng nó đi đâu mà lạc đến đây, hãy mau chóng ra chỗ khác chơi để tránh ảnh hưởng tới tiến độ làm phim của đoàn. Uyển Lâm đã nghĩ thế và thầm mong thế, nhưng không, nó cứ đi và người trên phố cứ nhìn nó bằng đôi mắt xa lạ khiến những bước chân của nó càng nặng nề thêm

- Trời mưa rồi, trời mưa rồi!!

Đang bước lang thang vô định, Uyển Lâm chợt ngừng lại khi một giọt nước rơi trúng má, lành lạnh, tiếp theo sau đó hai giọt, ba giọt và rồi cả một cơn mưa ào xuống khiến Uyển Lâm quýnh quáng, vội chạy vào mái hiên gần đó để trú mưa. Khi đang cách mái hiên dăm bước, Uyển Lâm chợt nhìn thấy một bà lão đang cuống cuồng mang rổ bánh ú vào trong gian nhà lá. Thấy bà lão đã cao tuổi, lại thêm đồ đạc lỉnh kỉnh khi trời đang mưa, trong khi người đi đường đua nhau chạy trên phố mà không ai đoái hoài tới, Uyển Lâm động lòng. Bất chấp cơn mưa trắng trời bên ngoài, Uyển Lâm tất tả chạy về phía bà cụ, miệng cười tươi

- Để cháu giúp bà!

Nói rồi, không đợi bà cụ đồng ý, Uyển Lâm đã nhanh tay ôm thúng trầu tươi vào bên trong. Cứ như thế, mỗi người một tay, gian hàng đơn sơ của bà cụ đã được mang vào nhà trước khi trời nổi cơn giông.

Căn nhà lá xiêu vẹo trong mưa gió, từng giọt nước xuyên qua mái tranh, nhỏ tí tách xuống dưới đất. Dường như đây là chuyện thường ngày, cụ bà đậy nắp thúng che chắn cơi trầu cho khỏi ướt, rồi sau đó huy động những chiếc chén mẻ, tô sành trong nhà ra để hứng nước mưa. Đứng nép vào góc nhà, Uyển Lâm đưa mắt nhìn quanh, một căn nhà điển hình cho những người lao động xưa nghèo khổ. Gian nhà không rộng lắm, vật quý giá nhất là chiếc giường tre xiêu vẹo ọp ẹp dùng để ngủ và tiếp khách, cuối góc nhà là bàn thờ tổ tiên, bếp lò và dăm ba cái nồi đất xếp chồng lên nhau. Uyển Lâm đưa tay gạt nước mưa nhỏ ròng ròng xuống má, gió lùa qua các kẽ hở trong nhà khiến người nó run lên bần bật khi nước mưa thấm ướt vào người.

- Coi chừng cảm lạnh đó , con mau thay đồ ra đi!

Thấy Uyển Lâm đứng run lẩy bẩy, cụ bà chìa về phía nó một bộ quần áo và nhẹ nhàng lên tiếng. Uyển Lâm lúng túng, nó tính từ chối nhưng sau lại rụt rè cầm lấy khi cụ dúi vào tay nó với đôi mắt âu yếm. Nhận lấy quần áo, Uyển Lâm dè dặt rảo mắt tìm chỗ thay đồ, hiểu ý nó, cụ bà ra góc nhà trông chừng nồi cơm sôi trên bếp lò, để UyểnLâm lóng ngóng với bộ đồ trên tay.

Lần dầu tiên mặc áo tứ thân, Uyển Lâm không khỏi lúng túng, xem trong phim, nó thấy diễn viên mặc áo khá đẹp và rất kín đáo, nhưng có lẽ vì cụ bà là dân lao động, nhà nghèo, nên bộ quần áo bà đưa chỉ có mỗi chiếc yếm sồi và một cái váy lĩnh màu đen, chấm hết, làm Uyển Lâm dở khóc dở cười khi cái áo yếm quá khêu gợi, lộ hẳn bờ vai trần và tấm lưng thon phía sau, khiến nó phải xõa tóc ra để che khuất tấm lưng trần trống trải lại, để cho kín đáo hơn.

- Lại đây ăn cơm với già nào!

- Dạ con...

- Lại đây ăn cùng với già, xem như để trả ơn con đã giúp già dọn hàng vậy!

Nhìn Uyển Lâm rụt rè trong bộ áo tứ thân cách đây bảy trăm năm, đôi mắt cụ bà chợt long lanh. Đó là bộ quần áo con gái bà trước kia vẫn thường hay mặc, bây giờ nó đã theo chồng lên phố Hiến buôn bán, lâu rồi mà vẫn chưa thấy về thăm. Nén một tiếng thở dài hiu hắt, cụ bà lễnh mễnh bưng mâm cơm đặt trên giường, mâm cơm đạm bạc không có cá thịt, chỉ có một chén nước mắm và môt đĩa rau lang dại hái sau vườn còn sót lại từ tối hôm qua. Uyển Lâm cắn nhẹ môi, hai chén cơm mà nó bới đã làm chiếc nồi con chỉ còn lại mảng cơm cháy, nhà cụ đã nghèo mà còn phải đãi khách, đây là tình người tình quê mà bố nó vẫn thường nói khi dẫn nó về quê nội chơi hay sao?

- Con gái, con là người ở đâu đến? Già nghe giọng nói của con không giống với người ở đây.

Đang và một miếng cơm vào miệng, Uyển Lâm suýt ngẹn khi cụ bà bất chợt hỏi về xuất thân của nó. Đây cũng chính là điều nó lo lắng, cụ đã hỏi thôi thì nó cứ trả lời, sau này lỡ có ai hỏi quê quán của nó thì cũng có cái đáp, chứ không thể ỡm ờ mà khiến người khác sinh nghi

- Dạ đúng ạ! Con là người từ nơi khác đến, con ở huyện Biên Hòa ạ.

- Biên Hòa? Sao già nghe lạ quá, nó ở đâu vậy con?

- dạ thưa.... huyện Biên Hòa nằm ở nơi yếu hiểm xa xôi, bà không biết được đâu ạ!

Uyển Lâm cố gắng trả lời thật khéo, nó thở phào nhẹ nhõm khi cụ bà gật gù ra vẻ hiểu biết và thôi không hỏi nữa. Bữa cơm trôi qua nhẹ nhàng, Uyển Lâm cũng đã nắm được đầy đủ thông tin mà nó cần biết. Năm Thiệu Bảo thứ hai, giặc Nguyên Mông chỉ mới sang xâm lược lần thứ nhất, tức là còn lần thứ hai và thứ ba, nó trở về lúc giặc Nguyên Mông sẽ rục rịch sang xâm lược lần hai. Chiến tranh liên miên, dân chạy loạn, rồi nó sẽ ra sao giữa những bước chân chạy loạn này. Uyển lâm khe khẽ thở dài, cõi lòng nó nặng trĩu.

Cơm nước xong xuôi, Uyển Lâm ngồi hỏi thăm gia cảnh của cụ. Hỏi ra mới biết nhà cụ có một đứa con gái độc nhất, đã theo chồng hồi tháng giêng năm ngoái, đến bây giờ vẫn chưa quay trở về một lần nào, chỉ còn mình cụ neo đơn trong ngôi nhà lá qua ngày nắng mưa.

Đĩa đèn dầu đã cạn, cụ bà thúc giục Uyển Lâm đi ngủ. Dù tỉnh như sáo nhưng Uyển Lâm không còn cách nào khác đành leo lên chiếc giường tre ọp ẹp, bởi thời đại này không có tivi, computer, nó có thức cũng chẳng để làm gì

Bên ngoài mưa thôi nặng hạt, chỉ còn từng cơn gió luồn qua mái vách. Đêm trở lạnh, chiếc chăn rách nát không đủ đắp cho hai người, Uyển Lâm xoa tay vào nhau tạo hơi ấm cho đỡ lạnh. Mới chỉ lạc về quá khứ một ngày mà Uyển Lâm tưởng chừng như đã một năm trôi qua, nó nhớ gia đình, nhớ mùi thơm vủa nắng ngoài ban công, nhớ căn phòng quét vôi xanh ấm áp và nhớ chiếc nệm êm ái giúp nó say giấc mỗi đêm. Nghĩ đến tình cảnh bi đát hiện tại, rằng không biết phải xoay sở thế nào giữa cuộc sống thiếu thốn, trên vua dưới quan, Uyển Lâm không khỏi chán ngán. Lấy tay quệt giọt nước mắt chưa kịp rơi, Uyển Lâm cắn môi tự động viên bản thân mình, trong lúc chiến tranh chưa xảy ra, nhất định nó phải tỉm ra cách quay trở về nhà. Trong những ngày sắp tới, dù có chuyện gì xảy ra, dù gian nan khổ nạn thế nào nó nhất định cũng phải cứng rắn, không thể buông xuôi mọi thứ và mang tâm trạng bi quan như hiện thời. Uyển Lâm nắm tay lại tỏ rõ sự quyết tâm, nó nhắm mắt lại, thôi không suy nghĩ lung tung và giỗ mình vào giấc ngủ để lấy sức cho ngày mai sẽ đến

Mưa qua rồi và nắng sẽ lên thôi...

_

Ỉu xìu, tôi chuyển ánh sáng sang Khu vực Tiếp Tân Một, cũng tuyệt như bất cứ loại nào khác. Tôi thả điều khiển xuống, đi tới cửa sổ, và nhìn ra con phố bên dưới, bỗng nhiên đầy quyết tâm. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Họ là bạn tôi. Tôi sẽ phải tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Và sau đó tôi sẽ làm lành với họ.

***

Kế hoạch của tôi cho bữa tối sẽ là ghi nhớ gương mặt và tên mỗi người khách bằng kỹ năng hình dung. Nhưng kế hoạch này tan vỡ gần như ngay lập tức khi ba người bạn cùng chơi gôn của Eric tới cùng lúc với ba bộ vest giống nhau, với gương mặt giống nhau, và thậm chí ba người vợ còn giống nhau hơn. Tên họ là những thứ kiểu như Greg và Mick và Suki và Pooky, và họ ngya lập tức chuyện trò về một kỳ nghỉ nào đó mà rõ ràng chúng tôi đã đi cùng nhau.

Tôi nhấp một ngụm rượu và cười rất nhiều, sau đó khoảng mười người khách nữa tới cùng lúc và tôi không biết ai là ai ngoại trừ Rosallie. Cô lao vào giới thiệu chồng mình, Clive (một người chẳng hề có vẻ quái vật tí nào, chỉ là một gã hiền lành mặc vest), và sau đó vội vã quay đi.

Sau một lúc, tai tôi rung lên, và tôi thấy chóng mặt. Gianna đang phục vụ đồ uống còn cháu bà đang xếp bánh ngọt và mọi thứ đều có vẻ trong tầm kiểm soát. Vì thế tôi thì thầm xin lỗi một anh chàng hói đang nói với tôi về cây ghi ta điện của Mick Jagger mà anh ta mua tại một buổi đấu giá từ thiện, và lẻn ra ngoài ban công.

Tôi hít vài hơi đày lồng ngực không khí trong lành, đầu tôi vẫn quay cuồng. Bóng tối xám xanh đang đổ xuống và đèn đường vừa mới được bật lên. Khi nhìn ra khắp London, tôi cảm thấy không thực. Tôi có cảm giac mình như một người khác đang đóng vai một cô gái mặc váy, đứng trên ban công sang trọng với một ly sâm banh trong tay.

"Em yêu! Em đây rồi!"

Tôi quay lại và thấy Eric đang đẩy cửa mở ra. "Chào anh!" Tôi đáp lại. "Em chỉ đang hít thở một chút."

"Để anh giới thiệu Jon, kiến trúc sư của anh." Eric dẫn ra một người đàn ông tóc sẫm màu mặc quần jean đen và áo khoác lanh màu than chì.

"Chào anh," tôi bắt đầu như cái máy, sau đó dừng lại. "Chào, chúng ta biết nhau rồi!" Tôi kêu lên, nhẹ cả người khi tìm thấy một gương mặt quen thuộc. "Phải không nào? Anh là người dưới chỗ chiếc xe."

Có một vẻ lạ lùng lướt qua gương mặt người đàn ông. Gần như một sự thất vọng. Sau đó anh ta gật đầu.

"Đúng thế! Tôi là người dưới chỗ chiếc xe."

"Jon là linh hồn sáng tạo của chúng ta." Eric nói, vỗ vào lưng anh ta. "Anh ấy là thiên tài. Anh có thể có khả năng tài chính, nhưng đây chính là người mang cả thế giới đến" - anh ngừng lại vẻ quan trọng - "Phong cách sống căn hộ áp mái". Khi anh nói những từ đó, anh lại làm cử chỉ tay-chuyển-gạch-song-song.

"Tuyệt lắm!" Tôi cố gắng tán dương. Tôi biết đó là công việc của Eric và mọi thứ, nhưng cụm từ "Phong cách sống căn hộ áp mái" thực sự bắt đầu làm tôi phát cáu.

"Cảm ơn một lần nữa về hôm nọ." Tôi mỉm cười lịch sự với Jon. "Anh thực sự đã cứu mạng tôi!" Tôi quay sang Eric. "Em chưa nói anh, anh yêu, nhưng em đã thử lái xe và suýt nữa đã đâm vào tường, Jon đã giúp em."

"Đó là hân hạnh của tôi." Jon nhấp một ngụm rượu. "Vậy cô vẫn chưa nhớ ra điều gì sao?"

"Không gì hết." Tôi lắc đầu.

"Chắc điều đó thật kỳ lạ đối với cô."

"Đúng thế... nhưng tôi đang quen dần. Và Eric thực sự giúp tôi rất nhiều. Anh đã viết một cuốn sách để giúp tôi nhớ. Nó giống như sổ tay hôn nhân. Với các phần và mọi thứ."

"Sổ tay?" Jon nhắc lại, và mũi anh ta bắt đầu giật giật. "Cô nghiêm túc đấy chứ? Một quyển sổ tay."

"Đúng sổ tay." Tôi nhìn anh chằm chằm đầy nghi ngờ.

"A, Graham kia rồi." Eric thậm chí chẳng thèm nghe cuộc nói chuyện. "Tôi phải tới chào họ. Xin lỗi." Anh đi vào trong nhà, để tôi và anh chàng kiến truc sư Jon đứng lại với nhau.

Tôi không biết người đàn ông này thế nào. Ý tôi là, tôi thậm chí không biết anh ta, nhưng anh ta làm tôi day dứt.

"Sổ tay hôn nhân thì làm sao chứ?" Tôi nghe tiếng mình hỏi.

"Không. Không sao hết. Chẳng có gì." Anh ta lắc đầu vẻ nghiêm trang. "Đó là một biện pháp rất thực tế. Vì nếu không cô có thể không biết khi nào phải hôn nhau."

"Chính xác! Eric đã đưa vào đó nguyên cả một phần về..." Tôi ngừng lại giữa chừng. Miệng Jon chúm lại vì cố nhịn cười. Chẳng lẽ anh ta nghĩ điều đó là khôi hài? "Sổ tay có đủ mọi lĩnh vực," tôi nói khá lạnh lùng. "Và rất có ích cho cả hai chúng tôi. Anh biết đấy, chuyện này cũng khó khăn cho cả Eric nữa, có một người vợ chẳng nhớ chút gì về anh ấy! Hay có lẽ anh không hiểu rõ điều đó?"

Yên lặng. Mọi vẻ khôi hài đã tan biến khỏi mặt anh ta.

"Tin tôi đi," cuối cùng anh ta nói. "Tôi hiểu rõ điều đó." Anh ta uống cạn ly rượu, sau đó nhìn chằm chằm vào đáy ly vài giây. Anh ta nhìn lên và dường như sắp nói - sau đó khi cửa mở ra, anh ta thay đổi ý định.

"Lexi!" Rosallie loạng choạng đi về phía chúng tôi, ly rượu trong tay. "Bánh ngọt tuyệt vời lắm!"

"Ồ, ừm... cảm ơn!" Tôi nói, xấu hổ vì được tán dương cho thứ mà mình chẳng hề liên quan. "Tó còn chưa ăn chút nào. Món đó có ngon không ?"

Rosalie có vẻ lúng túng. "Tớ không biết, cưng. Nhưng trông chúng rất tuyệt. Và Eric nói bữa tối sắp bắt đầu."

"Ôi chúa ơi," tôi nói đầy vẻ tội lỗi. "Tôi đã để anh ấy phải lo toàn bộ chuyện đó. Ta nên vào thôi. Hai người có biết nhau không?" Tôi nói thêm khi chúng tôi bắt đầu bước vào.

"Tất nhiên," Jon nói.

"Jon và tớ là bạn cũ," Rosalie nói ngọt ngào. "Có phải không, bạn thân mến?"

"Hẹn gặp lại." Jon gật đầu, bước nhanh hươn và biến mất sau cánh cửa kính.

"Một con người đáng ghét." Rosalie hất gương mặt nhăn nhó về phía cái lưng đang khuất dần.

"Đáng ghét?" Tôi ngạc nhiên nhắc lại. "Eric có vẻ thích anh ta."

"Ồ, Eric thích anh ta." Cô nói vẻ khinh khỉnh. "Và Clive nghĩ anh ta là kẻ xuất sắc nhất. Anh ta có tầm nhìn và giành nhiều giải thưởng, bla bla bla..." Cô hất đầu. "Nhưng anh ta là kẻ thô lỗ nhất tớ từng gặp. Năm ngoái, khi tờ đề nghị anh ta đóng góp cho tổ chức từ thiện của tớ, anh ta từ chối. Thực ra, anh ta còn cười phá lên."

"Anh ta cười phá lên?" tôi nói, sửng sốt. "Thật khủng khiếp! Thế tổ chức từ thiện của cậu làm gì?"

Nó có tên gọi là Một quả táo mỗi ngày," cô tự hào nói. "Tó đã tự nghĩ ra toàn bộ ý tưởng đó. Ý tưởng là, mỗi năm một lần, chúng tớ sẽ tặng một quả táo cho mỗi học sinh của một quận trong thành phố. Đầy chất dinh dưỡng tuyệt vời. Chuyện đó chẳng phải vô cùng đơn giản và xuất sắc sao?"

"Ờ... ý tưởng hay lắm," tôi thận trọng nói. "Vậy, nó có thành công không?"

"Ừm, nó có khởi đầu rất tốt," Rosalie nói khá gắt gỏng. "Chúng tớ đã tặng hàng ngàn quả táo, chúng tớ có những chiếc áo phông đặc biệt và một chiếc xe tải có logo hình quả táo để chở đi khắp nơi. Mọi chuyện thật là vui! Cho tới khi hội đồng bắt đầu gửi cho chúng tớ những bức thư ngu ngốc về chuyện hoa quả bị vứt trên đường phố và gây ra giòi bọ."

"Ôi trời." Tôi cắn môi. Sự thực là bây giờ tôi muốn cười phá lên.

"Cậu biết đấy, đó là những rắc rối của hoạt động từ thiện," cô nói ảm đạm, hạ giọng. "Bọn quan chức địa phương không muốn chúng ta giúp đỡ."

Chúng tôi đã tới chỗ cửa trượt và tôi bắt đầu nhìn sững vào đám đông. Hai mươi gương mặt tôi không nhận ra đang cười đùa và chuyện trò và la hét nhau. Tôi có thể thấy đồ trang sức lấp lánh và tiếng đàn ông cười ầm ầm.

"Nào đừng lo lắng," Rosalie đặt tay lên tay tôi. "Eric và tớ đã có kế hoạch. Mọi người sẽ lần luotj đứng lên và tự giới thiệu với cậu vào bữa tối." Trán cô nhăn lại. "Cưng, trông cậu thật hoảng hốt."

"Không!" Tôi cố gắng mỉm cười. "Không hoảng hốt đâu!"

Đó là nói dối. Tôi đang hoàn toàn hoảng hốt. Khi tôi tìm chỗ của mình tại chiếc bàn ăn dài bằng kính, gật đầu và mỉm cười khi mọi người nhìn tôi, tôi thấy mình như đang ở trong một giấc mơ kì lạ. Những người này được cho là bạn tôi. Họ đều biết tôi. Còn tôi thì chưa từng gặp họ.

"Lexi, bạn thân mến." Một phụ nữ da sẫm màu kéo tôi sang một bên khi tôi tới gần ghế của mình. "Tôi nói một câu nhanh thôi được không?" Cô ta hạ giọng gần như thì thầm. "Tôi đã ở cùng cô cả ngày vào ngày mười lăm và ngày hai mươi mốt, được chứ?"

"Có thực vậy không?" tôi nói ngây ngô.

"Đúng. Nếu Christian hỏi. Christian, chồng tôi?" Cô ta chỉ anh chàng hói có chiếc ghi ta của Mick Jagger, người ngồi ở ghế đối diện.

"Ồ, được." Tôi thu nạp điều đó trong giây lát. "Chúng ta thực sự đã ở cùng nhau?"

"Tất nhiên!" cô ta nói sau khi ngập ngừng giây lát. "Tất nhiên chúng ta ở cùng nhau, bạn thân mến!" Cô ta siết tay tôi rồi đi.

"Thưa quý vị," Eric đứng ở đầu kia của chiếc bàn sáng bóng, và tiếng chuyện trò lao xao chuyển sang yên lặng khi mọi người ngồi xuống. "Cháo mừng tới nhà chúng tôi. Lexi và tôi rất mừng vì các bạn đã tới."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, và tôi lại cười bối rối.

"Các bạn biết đấy, Lexi đang phải chịu hậu quả của tai nạn gần đây, nghĩa là trí nhớ của cô ấy không còn tốt lắm." Eric cười rầu rĩ. Một người đàn ông ngồi đối diện cười to, sau đó bị vợ suỵt để ra hiệu im lặng. "Vì thế tôi xin đề nghị mỗi bạn tự giới thiệu lại về mình với Lexi. Hãy đứng lên, nói tên mình, và có lẽ một sự kiện đáng nhớ liên kết hai người."

"Bác sĩ có nghĩ chuyện đó sẽ giúp kích thích trí nhớ cho Lexi?" một người đàn ông có vẻ nhiệt tình ngồi bên phải tôi hỏi.

"Không ai biết điều đó," Eric nói nghiêm trang. "Nhưng chúng ta phải cố gắng. Vậy... ai muốn bắt đầu?"

"Tôi! Tôi sẽ bắt đầu!" Rosalie nói, đứng phắt lên. "Lexi, tớ là bạn thân nhất của cậu, Rosalie, như cậu đã biết. và sự kiện đáng nhớ của chúng ta là cái lần cả hai chúng ta đi làm da mặt và cô gái đó đã hơi quá đà..." Cô bắt đầu cười khúc khích. "Mặt cậu..."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Một cô gái mặc áo đen hỏi.

"Tôi không nói điều đó trước mặt đông người!" Trông rosalie có vẻ bực mình. "Nhưng nói thật đó là chuyện hoàn toàn đáng nhớ." Cô cười rạng rỡ với mọi người quanh bàn, sau đó ngồi xuống.

"Được rồi," Eric nói có vẻ hơi ngạc nhiên. "Ai tiếp theo nào? Charlie?"

"Tôi là Charlie Mancroft," Một người đàn ông cộc cằn ngồi cạnh Rosalie đứng dậy và gật đầu với tôi. "Tôi cho rằng sự kiện đáng nhớ của chúng ta là lần chúng ta đều ở Wentworth dự bữa tiệc của công ty Montgomerie ghi điểm birdie ở gậy thứ mười tám. Một cú đánh ngoạn mục." Anh ta nhìn tôi chờ đợi.

"Tất nhiên!" Tôi hoàn toàn không biết anh ta đang nói về chuyện gì. Gôn? Hay bi a, có lẽ. "Vâng... cảm ơn."

Anh ta ngồi xuống và cô gái mảnh khảnh ngồi cạnh anh ta đứng lên.

"Chào, Lexi." Cô ta khẽ vẫy tay với tôi. "Tôi là Natalie. Cà sự kiện đáng nhớ nhất của chúng ta là ngày cưới của chị."

"Thật sao?" Tôi nói ngạc nhiên và xúc động. "Ái chà"

"Đó thật là một ngày hạnh phúc!" Cô cắn môi. "Và trông chị thật xinh đẹp và tôi nghĩ, 'Mình cũng muốn được như vậy khi mình cưới.' Tôi thực sự nghĩ Marrhew sẽ cầu hôn với tôi vào tói hôm đó, nhưng... anh ấy đã không làm vậy." Nụ cười của cô mím lại.

"Chúa ơi, Natalie," người đàn ông ngối đối diện bên kia bàn thì thầm. "Đừng nhắc lại chuyện đó."

"Không! Mọi chuyện tốt đẹp mà!" cô rạng rỡ tuyên bố. "Bây giờ chúng tôi đã đính hôn! Chỉ mất có ba năm!" Cô chìa cho tôi xem chiếc nhẫn kim cương. "Tôi cũng sẽ có chiếc váy giống hệt chị! Chính xác chiếc váy của Vera Wang, màu trắng..."

"Tốt lắm, Natalie!" Eric xen ngang nồng nhiệt. "Tôi nghĩ ta nên tiếp tục... Jon? Đến lượt anh."

Từ phía đối diện với tôi bên kia bàn, Jon đứng lên.

Jon quan sát tôi trong giây lát bằng đôi mắt màu sẫm, chăm chú và tôi băn khoăn không biết anh ta sẽ nói gì. Anh ta gãi cổ, nhíu mày và uống một ngụm rượu, như thể đang suy nghĩ rất lung. Cuối cùng, anh ta dang rộng hai tay. "Chẳng có gì xuất hiện trong đầu. "

"Không có gì ư?" Tôi thấy hơi nhói một chút, mặc dù đã kiềm chế.

"Bất cứ điều gì?" Eric khuyến khích. "Một khoảnh khắc đặc biệt nào đó hai người chia sẻ cùng nhau..."

Mọi người đều nhìn Jon. Anh ta lại nhíu mày, sau đó nhún vai, rõ ràng là bối rối.

"Tôi không nhớ ra điều gì," cuối cùng anh ta nói. "Chẳng có gì tôi có thể mô tả."

"Phái có gì đó chứ, Jon," cô gái ngồi đối diện nhiệt tình nói. "Nó có thể kích thích trí nhớ của cô ấy!"

"Tôi nghi ngờ điều đó." Anh ta cười nửa miệng.

"Vậy thì được rồi," Eric nói, nghe hơi có vẻ sốt ruột. "Không sao đâu. Hãy tiếp tục."

Tới lúc tất cả mọi người quanh bàn đã đứng lên và kể lại các giai thoại của mình, tôi đã quên mất những người đầu tiên là ai. Nhưng bắt đầu như thế đã, tôi cho là vậy. Gianna và người giúp việc phục vụ món cá ngừ thái lát, xa lát rau arugula, và món bánh lê nướng, còn tôi thì nói chuyện với một người tên Ralph về chuyện thu xếp ly hôn của anh ta. Sau đó các đĩa được dọn sạch, và Gianna đang đi quanh bàn, hỏi xem có những ai uống cà phê.

"Tôi sẽ pha cà phê," tôi nói, đứng ngay dậy. "Tối nay bà đã làm nhiều rồi, Gianna. Hãy nghỉ một chút đi."

Tôi đã càng lúc càng không thoải mái khi thấy bà ấy và cháu gái phải hối hả chạy quanh bàn, bê những cái đĩa rất nặng. Và cái cách chẳng ai thèm nhìn họ khi lấy đồ ăn. Và cách mà gã đáng ghét Charlie hét vào mặt bà ấy khi anh ta muốn lấy thêm nước. Thật là thô lỗ.

"Lexi!" Eric nói kèm theo nụ cười. "Không cần phải vậy đâu."

"Em muốn mà," tôi bướng bỉnh nói. "Gianna, ngồi xuống đi. Hãy ăn một chiếc bích quy hay gì đó. Tôi có thể dễ dàng pha vài tách cà phê. Thật đấy, tôi nhất định đấy."

Trông Gianna có vẻ bối rối. "Tôi sẽ đi hạ giường xuống," cuối cùng bà ấy nói, và đi về phía phòng ngủ, cô cháu gái theo sau.

Đó không hẳn là điều tôi định nói về nghỉ ngơi. Nhưng thôi.

"Nào." Tôi mỉm cười quanh bàn. "Ai muốn uống cà phê, giơ tay lên nào..." Tôi bắt đầu đếm tay.

"Còn ai uống trà bạc hà?"

"Tôi sẽ giúp," bồng Jon nói, đẩy ghế ra đằng sau.

"Ồ," tôi nói, hơi sửng sốt. "Ừm... được thôi. Cảm ơn."

Tôi đi vào bếp, đổ đầy ấm đun nước, và bật lên. Sau đó tôi bắt đầu tìm tách cà phê trong tủ. Có lẽ chúng tôi có những cái tách cà phê lịch sự cho những bữa tiệc tối. Tôi kiểm tra nhanh sổ tay hôn nhân, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.

Trong khi đó, Jon chỉ đi tới đi lui quanh bếp, gương mặt anh ta cau lại như thể đang mơ mộng xa xôi, chẳng hề giúp tôi chút nào.

"Anh không sao đấy chứ?" rốt cuộc tôi nói, với một thoáng bực bội. "Chắc anh không biết tách cà phê ở đâu, phải không?"

Jon dường như chẳng nghe thấy câu hỏi.

"Xin chào?" tôi vẫy anh ta. "Chẳng phải là anh vào để giúp tôi sao?"

Cuối cùng anh ta dừng lại và nhìn tôi, với vẻ mặt thậm chí còn lạ lùng hơn.

"Tôi không biết phải nói với em điều này thế nào," anh ta nói. "Vì thế tôi sẽ cứ nói thôi." Anh ta hít thở - sau đó dường như anh ta thay đổi ý định và lại gần, quan sát gương mặt tôi. "Em thực sự không nhớ sao? Đây không phải là một trò chơi em đang chơi với anh đấy chứ?"

"Nhớ cái gì cơ?" tôi nói, hoàn toàn ngơ ngác.

"Được rồi, được rồi." Anh ta nói và lại tiếp tục đi lại, sục tay vào mái tóc sẫm màu, khiến nó xù lên trên đỉnh đầu. Cuối cùng anh ta quay lại nhìn vào mặt tôi. "Chuyện thế này. Anh yêu em."

"Sao?" tôi nhìn anh ta bối rối.

"Và em yêu anh," anh ta tiếp tục, không cho tôi thời gian nói thêm bất cứ điều gì. "Chúng ta yêu nhau."

"Cưng!" Cửa mở ra và Rosalie thò mặt vào. "Thêm hai tách trà bạc hà và một tách cà phê đã lọc cafein cho Clive."

"Có ngay đây!" tôi nói, giọng nghẹt lại.

Rosalie biến mất và cánh cửa bếp đóng lại. Giữa chúng tôi là sự yên lặng, sự yên lặng cắn rứt nhất mà tôi từng biết. Tôi không thể cử động hay lên tiếng. Mắt tôi cứ dán lố bịch vào cuốn sổ tay hôn nhân nằm trên bàn bếp, như thể câu trả lời nằm ở trong đó.

Jon hướng theo ánh nhìn của tôi.

"Anh đoán," anh ta nói bằng giọng khô khan, kín đáo, "rằng anh không có trong cuốn sổ tay đó."

Được rồi. Tôi phải hỏi cho rõ.

"Tôi... không hiểu." Tôi nói, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Anh nói sao, yêu nhau? Anh đang định nói với tôi chúng ta có một câu chuyện tình?"

"Chúng ta đã gặp gỡ nhau tám tháng nay." Ánh mắt buồn bã của anh ta xoáy vào tôi. "Em đang có kế hoạch bỏ Eric để lấy anh."

Tôi không thể ngăn mình khỏi bật cười. Ngay lập tức, tôi bịt tay lên miệng. "Tôi xin lỗi. Tôi không định thô lỗ, nhưng... rời bỏ Eric? Vì anh?"

Trước khi Jon kịp phản ứng, cửa lại mở ra.

"Chào, Lexi!" Một gương mặt đỏ rực thò vào. "Tôi lấy thêm chút soda được không?"

"Đây!" Tôi ấn hai chai vào tay anh ta. Cửa lại đóng và Jon nhét hai tay vào túi quần. "Em sắp sửa nói với Eric em không thể sống cùng anh ta nữa," anh ta nói ngày càng nhanh. "Em sắp sửa rời bỏ anh ta. Chúng ta đã lên kế hoạch..." Anh ta ngừng sững lại và thở mạnh. "Sau đó em bị tai nạn."

Mặt anh ta hết sức nghiêm túc. Anh ta nói tất cả những chuyện đó thực sự nghiêm túc.

"Nhưng... chuyện đó thật lố bịch!"

Trong một khoảnh khắc, Jon trông như thể đã bị tôi đánh. "Lố bịch?"

"Đúng, lố bịch! Tôi không phải là loại không chung thủy. Thêm nữa, tôi có một cuộc hôn nhân tuyệt vời, một người chồng tuyệt diệu, tôi hạnh phúc..."

"Em không hạnh phúc với Eric." Jon ngắt lời tôi. "Hãy tin anh."

"Tất nhiên là tôi hạnh phúc với Eric," tôi nói một cách sưng sốt. "Anh ấy thật đáng yêu! Anh ấy thât hoàn hảo!"

"Hoàn hảo?" Có vẻ như Jon đang cố gắng ngăn mình đi xa hơn. "Lexi, anh ta không hoàn hảo."

"Thôi đi, đủ rồi." tôi đáp trả, bỗng nhiên sợ hãi. Người này nghĩ anh ta là ai mà lại xen ngang giữa bữa tiệc tối của tôi để nói anh là người yêu của tôi? "Nghe này, Jon... cho dù anh là ai. Tôi không tin anh. Tôi sẽ không bao giờ ngoại tình, được chứ. Tôi có một cuộc hôn nhân trong mơ. Tôi có một cuộc sống trong mơ!"

"Cuộc sống trong mơ?" Jon xoa trán như thể cố gắng tập hợp ý nghĩ. "Đó là điều em nghĩ?"

Có điều gì đó ở anh chàng này bát đầu làm tôi lo lắng.

"Tất nhiên!" Tôi chỉ tay quanh bếp. "Nhìn chỗ này xem! Nhìn Eric xem! Tất cả đều tuyệt diệu! Tại sao tôi lại ném tất cả những thứ này đi để đổi lấy..."

Tôi đột ngột dừng lại khi cánh cửa bếp mở ra.

"Em yêu." Eric nói với tôi từ ô cửa. "Cà phê đến đâu rồi?"

"Đang... trên đường ra đây," tôi nói, bối rối. "Xin lỗi, anh yêu." Tôi quay đi để che giấu đôi gò má đỏ rực, và bắt đầu xúc bừa cà phê vào máy pha cà phê. Tôi chỉ muốn người đàn ông này ra về.

"Eric, e rằng tôi phải đi," Jon nói sau lưng tôi, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. "Cảm ơn vì buổi tối tuyệt vời."

"Jon! Anh bạn tốt." Tôi có thể nghe thấy Eric vỗ vào lưng Jon. "Mai chúng ta sẽ gặp nhé, bàn về buổi họp quy hoạch."

"Ta sẽ làm thế," Jon trả lời. "Tạm biệt, Lexi, rất vui lại được quen biết cô."

"Tạm biệt, Jon."bằng cách nào đó tôi buộc mình quay lại và nở nụ cười xã giao. "Rất vui được gặp anh." Anh ta cúi về phía trước và hôn nhẹ vào má tôi.

"Em chẳng biết gì về cuộc đời mình cả," anh ta thì thầm vào tai tôi, sau đó sải bước ra khỏi bếp mà không hề nhìn lại.

-----

hết chương 10

"Chào," anh ta nói bằng giọng khô khan. "Tôi là Jon. Chúng ta đã gặp nhau." Anh ta rơi vào yên lặng.

"Vậy, Jon ? " Eric gợi ý. "Sự kiện đáng nhớ nhất của anh liên quan đến Lexi ? "

Jon quan sát tôi trong giây lát bằng đôi mắt màu sẫm, chăm chú và tôi băn khoăn không biết anh ta sẽ nói gì. Anh ta gãi cổ, nhíu mày và uống một ngụm rượu, như thể đang suy nghĩ rất lung. Cuối cùng, anh ta dang rộng hai tay. "Chẳng có gì xuất hiện trong đầu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro