HƯƠNG MẬT TỰA KHÓI SƯƠNG - Điện Tuyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


———-——————————————————

1. Đồ đã tặng rồi sao có thể lấy lại được, huống chi thứ ta đánh rơi ở chổ Cẩm Mịch tiên tử không chỉ là một cọng Phượng Linh. Muốn trả thì phải trả lại tất cả, còn không thì dứt khoát đừng trả nữa...
- Húc Phượng -

2. Bản thân ta là thần xuống địa ngục thì đã sao? Trên trời dưới đất này có gì mà Húc Phượng ta phải sợ? Nếu nói đến cái ta sợ, đó chính là tâm tư của nàng.
- Húc Phượng -

3. Giữ nàng lại thì sợ tim nàng rời đi.
Thả nàng đi thì sợ người nàng đi mất.
Nàng rốt cuộc muốn hành hạ ta đến bao giờ?
- Nhuận Ngọc -

4. Cẩm Mịch, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại ta thà cả đời không gặp được nàng, không nhớ thương nàng, không phụ lòng nàng, không yêu nàng chỉ xin nàng một đời bình an.
- Húc Phượng -

5. Hoa Phượng hoàng chỉ nở hai mùa: Một mùa duyên đến, một mùa duyên đi.
Hoa của chúng ta chết rồi...
- Húc Phượng -

6. "- Ta thích chàng. Ta thích chàng. Ta thích chàng.
- Ta cưới nàng. Đợi ta trở về, làm Vương hậu của ta có được không ?"
- Cẩm Mịch & Húc Phượng -

7. Hoàn Đế Phượng Linh trên trời dưới đất chỉ có một chiếc, ta để lại cho nàng, nàng còn chưa hiểu lòng ta hay sao ?
- Húc Phượng -

8. Đời này của ta không cầu gì nhiều, chỉ mong mỗi ngày nàng yêu ta hơn một chút. Ngày ngày rồi tháng tháng, tháng tháng rồi năm năm, năm năm rồi kiếp này. Ta không ngại nàng yêu ta lạnh nhạt, chỉ mong nàng yêu ta dài lâu.
- Nhuận Ngọc -

9. Ngay từ đầu, ta đã biết là nàng cứu ta. Con thỏ kia, ta ngay lần đầu tiên trông thấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra là nàng, thế nhưng, ta làm như không biết. Bởi vì ta hiểu gặp lại chính là giết chóc, thế nhưng ta không hạ thủ được. Cho dù nàng lừa ta, giết ta, cho dù ta mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình phải hận nàng, phải tự tay giết nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, cho dù đã bày kế hoàn hảo đến đâu nhưng trong chốc lát liền thất bại, không còn nghĩ tới. Ta chẳng những không hạ thủ, lại còn thường âm thầm chờ đợi để nhìn thấy nàng, giống như trúng độc, ngay cả ta cũng tự xem thường chính mình...
- Húc Phượng -

10. Đêm đó, ta không có say... Giả say với nàng, ôm nàng, ôm nàng thật chặt, chỉ có nàng mới làm cho ta thực sự say. Ta thầm thỏa mãn, chỉ nguyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Dường như bất cứ ân oán gì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, ý niệm trong đầu như thế khiến ta kinh sợ, khiến ta thống hận chính mình, thống hận bản thân vì nàng mà mềm lòng đến ngay cả tính mạng, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ.
- Húc Phượng -

11. Ta cố ý gọi tên Tuệ Hòa, chính là muốn nhắc nhở chính mình không thể bị nàng mê hoặc. Nhưng mà khi chạm được vẻ mặt cô đơn trong nháy mắt của nàng, thấy bước chân lộn xộn khi nàng rời đi, tâm ta lại đau, ngay cả hô hấp cũng đau, ta hận không thể đuổi theo nói với nàng, sự thật không phải như nàng nghĩ.
- Húc Phượng -

12. Ngày đó, nàng một mình đến U Minh, nàng nói với ta nàng yêu ta. Ta nhất thời tim cũng ngừng đập, tuy là sợi tóc trên đầu cũng biết đấy là một lời nói dối, nhưng mà ta lại tin. Trong miệng ta mặc dù châm chọc nàng. Nhưng từ đáy lòng lại vì những lời này của nàng mà ấm lòng.
- Húc Phượng -

13. Ta bức chính mình nói với nàng những lời ngoan độc, nói với nàng: "Ngươi nói yêu ta một lần nữa xem, ta liền lập tức giết ngươi. Nói một lần, giết một lần." Kỳ thực ta biết, chỉ cần nàng nói lại lần nữa, ta dù gặp chuyện gì cũng sẽ vứt bỏ, liều lĩnh, không từ thủ đoạn mà đem nàng buộc chặt bên người, thù hận sâu đến đâu cũng sẽ quên đi... Thế nhưng, nàng đi rồi, nàng làm sao có thể cứ đi như thế chứ ?
- Húc Phượng -

14. Ta không cần nàng làm người sống hay người chết của ta. Ta chỉ cần nàng làm người của ta.
- Húc Phượng -

15. "- Chúng ta có thể quay về như trước kia không ?
- Không thể. Chúng ta chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu."
- Cẩm Mịch & Húc Phượng -

16. Đã bao giờ nàng thử nghĩ, sẽ sống một cuộc đời khác. Ví dụ như làm một nữ tử bình thường, hoặc là... hoặc là làm Tập Vương Hậu của ta.
- Húc Phượng -

17. Có một câu, chàng tin cũng được, không tin cũng được... Ta yêu chàng.
- Cẩm Mịch -

18. "- Được, ta nghe ngươi nói... chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta còn có thể làm được gì, ngươi cứ nói hết với ta... ta đều sẽ hoàn thành, rồi ngươi hãy buông tha cho ta... có được không?
- Mịch nhi, đừng nói với ta kiểu như thế, đừng rời bỏ ta, van xin nàng, đừng rời bỏ ta, ta rất sợ hãi..."
- Cẩm Mịch & Nhuận Ngọc -

19. Mịch nhi, ta sai rồi, trước đây đều là ta sai rồi. Thế nhưng, hôm nay ta thực sự yêu nàng, yêu đến đau khổ tột cùng, không thể tự thoát ra được... Ta nhìn thấy cảnh mộng của nàng, thấy cảnh hai người âu yếm trong mơ, nàng có biết lúc đó tâm tình ta thế nào không? Ta hận không thể rút kiếm hủy đi hồn phách của chính mình, nếu ta chưa bao giờ tồn tại, sao có thể gặp gỡ nàng, nếu không gặp gỡ nàng, thì sẽ không phải chịu nỗi đau đớn xé lòng như thế... nhưng mà, ta hiểu rất rõ ràng, ta phải nhẫn nhịn, chỉ có nhẫn nhịn mới trở thành kẻ mạnh thực sự, mạnh đến mức không ai dám không cúi đầu trước ta, mới có thể bảo vệ vững vàng người yêu của ta.
Nàng năm lần bảy lượt lén lẻn vào U Minh thăm hắn, ta đều xem như không biết, ta luôn phải chậm rãi đề phòng từng chút một, không thể vội vàng hấp tấp.
Sau đó, quả nhiên số lần nàng đi thăm hắn càng ngày càng ít, nàng không biết ta vui mừng đến mức nào đâu. Sau đó nữa, nàng đồng ý thành hôn với ta bên bờ sông Ngân hà, nàng có biết, khi đó ta đã không thể tin nổi đến mức nào không? Ta hạnh phúc đến mức trái tim bay bổng, khi đó ta đã nghĩ, chỉ cần nàng có thể cùng ta thuận lợi thành hôn, không có những chuyện bất ngờ xảy ra nữa mà cùng ta yên ổn sống bên nhau trọn đời, cho dù muốn ta chắp hai tay dâng tặng ngôi vị Thiên Đế, cũng không phải không thể...
- Nhuận Ngọc -

20. Ta sớm đã nói với huynh, từ đầu tới cuối ta không có ý tranh giành cái gì của huynh cả. Cái mà ta thật sự để tâm, chỉ có duy nhất Cẩm Mịch.
- Húc Phượng -

—————————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trichdan