chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25. Sau này mờ mịt biển người, nhân thế trầm luân, ngươi hội sẽ biết đến những chuyện kì lạ, gặp những người đối đãi với ngươi thật tốt. Lấy của ngươi phong thái, lấy của người tư dung, tất nhiên sẽ có người nguyện ý cung phụng ngươi vì tư sắc nghiêng nước nghiêng thành của ngươi. Ta không sợ ngươi nghèo túng, cũng không sợ ngươi lưu lạc, ta sợ chính là ngươi....

26. Lão Thiên Gia, mã phu ta cầu xin ngài, xét cả đời ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ cầu ngài làm cho hắn... chớ quên ta. Vinh hoa phú quý chỉ là mây khói, Tiểu Tứ Tử, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kĩ, ngươi đã từng quen biết một người chăn ngựa.

27. Thuốc có thể uống bậy chứ...nói không thể nói bậy được.

28. Đúng vậy, người nọ chẳng là gì cả, thực sự rất nhỏ bé. Người nọ rời khỏi anh chỉ như anh mất đi một con đinh ốc mà thôi. Thế nhưng..tại sao những linh kiện nơi ngực anh lại lỏng lẻo hết cả rồi.

29. Thực ra trong chuyện tình cảm, nếu đã bị vứt bỏ, thì nên tiếp nhận sự thật, liều sống liều chết quấn lấy người ta chỉ bất quá tự hạ thấp phẩm cách của bản thân, làm người khác càng thêm ghét bỏ mà thôi.

30. Cho dù thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sống, xác chất thành đống, thậm chí sinh linh đồ thán, ta cũng sẽ san bằng Đại Du, hủy di Du thành, hủy đi hoàng cung, chiết đi sự kiêu ngạo của y, cho dù có vì thế khiến y hận ta, ta cũng muốn y lưu lại bên ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro