Nhị Gia Nhà Ta - Twentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Twentine.
Tên Trung Quốc: 我家二爷.

Nam chính: Dương Nhất Kỳ.
Nữ chính: Hầu Tử.

Nhị gia Dương gia, Dương Nhất Kỳ, toàn bộ thành Hàng Châu này, ai cũng biết hắn ta giỏi nhất là ăn chơi đàn đúm, đến cả cha mẹ hắn cũng lười quản. Tưởng rằng sung sướng an lạc cả đời, nhưng chỉ sau một đêm, Dương gia suy tàn, Dương Nhất Kỳ tàn phế cả hai chân, mọi thứ như chìm vào hố đen tuyệt vọng. Chàng công tử ấy giờ đây bị buộc phải trưởng thành, buộc phái gánh trên vai bao gánh nặng, đến lúc này hắn mới nhận ra, khi bao nỗi đớn đau bủa vây, bên cạnh hắn chẳng phải oanh oanh yến yến mà hắn nâng niu chiều chuộng, chỉ có nàng, một nữ tử mộc mạc không thể mộc mạc hơn.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Ông lão nói: "Mẫn lang, ngươi nói xem trên đời này, thứ gì là đáng quý nhất?"
     "Đáng quý nhất, đương nhiên là vàng bạc tài bảo."
     Ông lão lắc đầu.
     Thiếu niên lại hỏi: "Vậy là cái gì?"
     Ông lão nâng chén trà, không biết nhớ ra cái gì, thấp giọng chậm rãi cười nói:
     "Thứ đáng quý nhất trên đời này, là lãng tử quay đầu."

2. Tiểu Hầu Tử, đừng đi có được không? Ngươi đi rồi, gia liền chịu không nổi... (Dương Nhất Kỳ)

3. "Khi đó gia bị mất cái ống trúc, cứ như vậy mà đi. Buổi tối tránh trong một cái sơn động, lạnh đến chết người. Mọi người sợ cứ như vậy mà chết tại đó, liền nói chuyện phiếm để động viên nhau. Lúc đó một người ngồi bên cạnh ta liền hỏi, 'Ngươi đã như vậy, sao lại còn đi làm gì.' Ta nói với hắn ta phải kiếm tiền. Người nọ cười, nói 'Cũng đúng, nếu không vì tiền, ai lại muốn khổ cực đi ra ngoài như vậy chứ.' Ta lại nói với hắn, ta kiếm tiền, nhưng không phải vì tiền. Hắn hỏi ta có ý gì..."
     Nhị gia hồi tưởng lại, nhẹ nhàng đỡ chân mình, giọng nói rất bình tĩnh.
     "Ta nói cho hắn biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên đời này còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng qua người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ."
     "Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, thì vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, thì ta vẫn phải nâng nàng lên cao."
     "Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu được, ta ở bên ngoài một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Hàng Châu hưởng phúc, trong lòng ta liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tới."

4. Tiểu Hầu Tử... Nàng biết kiếp này, chuyện ta hối hận nhất là gì không? Là không nhớ được nàng. (Dương Nhất Kỳ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro