...Tôi không thích bất cứ thứ gì, bất cứ ai.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy cái thế giới này là của người khác. Nó không thuộc về tôi. Mọi vật, mọi người trên thế gian này đều không liên quan gì đến tôi cả. Tôi không biết ngày mai ở đâu, cũng không biết mình sống vì cái gì.
Ngày qua ngày, tôi muốn chạy trốn đi thật xa nhưng lại vô cùng sợ thế giới bên ngoài.
(cô đơn vào đời - Dịch Phấn Hàn)
---------------------------------------
Hoàng hôn cháy rớt ở lưng đồi
Ừ thì cũng biết là buồn đó
Mà sao kì lạ lệ không rơi.
(tôi nhớ một người không nhớ tôi - Phạm Hải)
--------------------------------------
Tuổi trẻ ấy thật buồn cười,
Đi qua bao ngọn núi
Con sông cũng không mệt.
Vậy mà lúc mới đi qua
Một người thì đã muốn chùn chân
-------------------------------------
Ngày tôi biết mình yêu anh
Bầu trời xanh màu xanh rất khác
(Mùa hè xa xôi)
-----------------------------------
"Yêu một người không gì khác, chỉ là một thói quen.
Quen với sự xuất hiện của anh,
Quen cười khi anh vui,
Quen khóc khi anh buồn,
Trái tim quen ấm áp mỗi lần nghĩ về anh".
--------------------------------------
Sau này khi nhìn lại một thời tuổi trẻ đã qua tôi có thể tự cười và nói rằng"A, thì ra anh ấy từng là một thời thanh xuân của mình".
(Sưu tầm)
---------------------------------------
Có những người ngay từ khoảnh khắc thích một người đã bắt đầu rơi vào cảnh thất tình.
--------------------------------------
Em chưa bao giờ gặp anh
Khi ấy em không thể và hiện tại vẫn chưa
Đủ năng lực để làm điều đó. Em ở một nơi cách anh rất xa nhìn anh, nghe anh, khóc cùng anh, cười cùng anh đều qua màn hình máy tính
Em muốn gặp anh một lần biết bao nhiêu
Dù là cách biển người mờ mịt
Xinh anh nhất định phải chờ em.
-------------------------------------
Dù biết sẽ có ngày cánh xa, đau đến tan nát lòng. Nhưng nếu có cơ hội chọn lại, vẫn lần nữa chọn nổ lực CỐ GẮNG VÌ NGƯỜI.
--------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro