001. Hồng Trần Nhất Mộng - Nam Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục.

Thoát tục chính là người, không phải cảnh.

2. Từ Hoa, Từ Hoa, tên này kêu lên dây dây dưa dưa trong miệng, cơ hồ liền quấn quanh một đời.

3. "Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc..."

Tiếng vọng không dứt. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên.

Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh.

4. Tu Yển trầm mặc một chút, sau đó đứng dậy đi thẳng vào phòng, đứng trước mặt Từ Hoa.

Y cúi đầu nhìn đối phương, "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại giải không được vây của ta sao?"

5. "Thế giới vô biên, chúng sinh vạn vật, bất quá đều là nhất thời, điện hạ hà tất chấp nhất?"

"Hà tất chấp nhất?" Tu Yển lẩm nhẩm trong miệng, sau đó kề tai y mà nói, "Từ Hoa, ngươi có biết, hồng trần có thứ gì đáng luyến nhất không?"

"Ta sống hết hai mươi năm mới biết được, ngươi, có muốn biết không?"

Ngươi, có muốn biết hay không?

Ngươi, lại có biết hay không?

Tôn giả trẻ tuổi lắc đầu, "Hồng trần không thể luyến."

6. Hồng trần thế tục nhiều phiền nhiễu, rượu Đỗ Khang cũng chẳng thể giải được.

7. Tu Yển im lặng rời khỏi, đi qua trường lang trong bóng đêm, làm cho hoa rơi vô số. Tôn giả tu Phật trẻ tuổi trở về chỗ cũ, cầm mõ, bắt đầu lần tràng hạt, tiếp tục gõ lên từng tiếng.

8. Ngay cả tơ liễu ngoài phòng cũng đã xa rời cội nguồn, đi tìm một mảnh đất khác.

Người đa tình, có thể đợi được kết cục gì đây?

9. Thanh Chức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói, "Đệ còn có tâm tình thưởng sen?"

"Tại sao không thưởng, nhân sinh đắc ý chớ đợi nhàn rỗi, hà tất lại phong lưu."

10. Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống như hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết.

Yêu tinh một khi đã động tà niệm, thì chẳng còn đường lui. Nàng cuối cùng không đợi được đến khi cùng người nọ quen biết.

11. Nữ tử lắc đầu cười thảm, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Từ Hoa, nàng nói, "Đại sư, ngươi ngày ngày tụng Phật, hiểu được tình yêu của nhân gian ư? Ngươi có biết, phàm tâm này một khi đã động thì chẳng thể quay đầu lại nữa."

Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu không được.

12. Từ đây hết thảy đều quay về điểm khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế, chỉ nguyện từ nay không gặp thư sinh đã chìa tay đó nữa.

Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?

13. Ngữ khí ôn nhu, ấm áp lan truyền bên tai.

Từ Hoa đưa mắt nhìn, chỉ thấy tiễn ảnh thời gian trong mắt y, màu hổ phách phiếm động lòng người.

Y nhất thời có chút hoảng hốt, lạc hoa thu nguyệt đầy vườn này, lại chẳng địch nổi một nụ cười khuynh thành.

14. Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng thành một bức tranh sơn thủy Giang Nam.

15. Y biết con bướm trắng bay lượn trước miếu kia đang tìm kiếm người yêu kiếp trước, biết cá chép trong ao đã ngủ say trăm năm, biết tiết hoa rơi tới, vùng đất Giang Nam linh tú này lại sẽ có nữ tử tuyệt sắc vào được cao đường thâm cung...

Thế nhưng, Từ Hoa không chớp mắt, y thủy chung không nhìn thấy kiếp sau cùng quá vãng của Tu Yển.

Phảng phất như chìm trong nước, duyên hoa diệt hết, chỉ còn lại mờ mịt.

Cũng như mình.

16. Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được.

17. Từ Hoa lặng lẽ rời đi vào ngày hôm sau, không hề mang theo thứ gì, phòng sạch sẽ gọn gàng như trước, dương quang sáng ngời vừa lúc chiếu lên bồ đoàn màu vàng.

Tu Yển chậm rãi đi qua ngồi xuống, y nhìn chằm chằm cổ Phật phía trước, không khỏi lại lộ ra nụ cười, tiếng mõ dường như còn quanh quẩn bên tai, Tu Yển nhắm mắt, y biết, đây chỉ là ảo giác của mình.

18. Y nỉ non tên người kia trong miệng: Ly Trần, Ly Trần...

Sau đó năm tháng lẳng lặng chảy xuôi, thiếu niên trên cây một ngày nọ đã gọi thân ảnh đang rời đi lại, "Ly Trần!", y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như gọi trăm ngàn lần.

19. Nhân gian tuế nguyệt thôi nhân lão, thiên giới thất tình thương phàm tâm.

20. "Ly Trần, Phật chủ cứu thế, nhưng không biết, có thể giải ưu của ta, biết lòng ta?"

Ly Trần còn chưa nói gì, thanh âm bên tai lại vang lên, "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ vì mong Vi Đà ngoái nhìn một lần..."

21. Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá là cầu Phật chủ một chút tâm.

22. "Nếu ngày sau ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt kiếp nạn này?"

24. Tôn giả chấp đăng vẫn ngồi trong phòng sao chép kinh Phật, nhưng khi đi ngang qua dưới gốc bồ đề luôn nhịn không được dừng lại một thoáng.

Y nhắm mắt lẳng lặng tụng kinh, trong tai luôn sẽ có một thanh âm trầm trầm vang lên, "...Tôn giả có nguyện cùng ta vượt kiếp nạn này..."

25. Khi Tu Yển đến, mưa bụi Giang Nam đã đi xa. Ngoài chùa có tiếng vó ngựa, Từ Hoa mở cửa, thấy một thanh niên mặc cẩm y, trong tay dắt ngựa, một thân gió mát mà đến.

Y đứng dưới sơn môn, hướng Từ Hoa hơi khom người hành lễ, nói, "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?"

26. Y cầm mõ lên, còn chưa bắt đầu thì chợt nghe tiếng bước chân khe khẽ đi tới, dừng lại ngay cạnh cửa. Y không quay người, mõ gõ xuống, lại là tiếng vang "Cốc cốc cốc...".

Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống.

Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn đi quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vẻn vẹn giữa hai người.

27. Đầu khe khẽ dựa khung cửa, Tu Yển đột nhiên mở miệng gọi, "Từ Hoa..."

Bàn tay đang gõ chợt ngừng, hồi lâu lại khôi phục nguyên dạng, Tu Yển cười, khẽ gọi thêm một tiếng, không được đáp lại, y cũng sớm biết, thân thể theo khung cửa chậm rãi trượt xuống, y ngồi bên cạnh cửa.

Tay phải ôm ngực, sắc mặt y có phần nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn bất khuất, khóe môi trắng bệch vẫn cứ là nụ cười chây lười, y quay đầu nhìn ra ngoài núi.

28. Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời.

29. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn ra bóng đêm đang tràn khắp, y nói, "Từ Hoa, người sẽ nhớ ta chứ?"

30. Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã đi về phương nào.

31. Tu Yển khẽ thở dài mà buông y ra, Từ Hoa cúi mắt, Tu Yển nói, "Vãn sinh muốn cùng đại sư cáo từ, quấy rầy nhiều ngày, ngày mai vãn sinh sẽ rời đi."

Bốn phía yên tĩnh hồi lâu, Từ Hoa hướng y hơi hành lễ, sau đó quay người rời khỏi.

Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng người kia dần đi xa.

32. Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được.

33. Hôm sau khi Từ Hoa mở cửa phòng, trong tự viện đã không còn nghe thấy thanh âm của người kia, phòng gọn gàng sạch sẽ, không hề lưu lại thứ gì, giống như y chưa bao giờ tới đây.

Tuyết đọng trong tự viện không có dấu vết bước qua, người kia đã rời đi rất lâu rồi.

Con đường uốn lượn ngoài cửa chùa thông tới con đường dưới chân núi bị tuyết che phủ, giữa trời đất, y chỉ nghe thấy tiếng ống tay áo của mình bị gió thổi bay, y biết là y sẽ không bao giờ bước vào chốn hồng trần nữa.

Đương nhiên y cũng không thể biết là, người kia, sẽ chẳng bao giờ đến nữa.

34. Năm sau hoa nở hoa rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, trở lá thương thiên cổ mộc mới mà lắc lư đầu, y lẳng lặng uống hết một ấm trà.

Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn.

Gió mát luẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp.

Có con bướm trắng bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

35. Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh;

Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro