#39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Lời nói ấy là thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa. Không cần tự cho mình là thông minh đi bóc mẽ cái lớp vỏ giả dối hoa lệ ấy, bởi có một sự thật trần trụi rằng nó mang đến cho bạn niềm vui hạnh phúc. Ngược lại nó cũng có thể phá vỡ giấc mơ đẹp mà bạn tự xây cho mình.

2.
Biết rõ không còn khả năng nhưng vẫn ôm lấy một chút hi vọng. Mỗi lần muốn buông xuôi lại tự nói với bản thân một câu "lỡ có thể thì sao" kết quả là hi vọng bao nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu.

3.
Chúng ta thường dốc hết sức mình để làm những chuyện vốn chẳng hợp với chúng ta, chỉ vì những người xung quanh bảo làm như vậy mới tốt.

4.
Tôi không phải là người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại và tự nhủ rằng một vật chấp vá vẫn còn như mới. Cái gì tan vỡ là tan vỡ.. Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chấp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy lại những vết nứt của nó.

5.
Châm ngôn nói rằng: nhớ những điều nên nhớ, quên những điều nên quên. Nhưng chúng ta lại thường như thế này: nhớ những điều nên quên, quên những điều nên nhớ.

6.
Cái gọi là duyên phận chính là trong ngàn vạn người gặp đc người cần gặp là anh. Trong ngàn vạn năm giữa mênh mông hoang hải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.

7.
Ngày xưa tôi hay bạn đều thích đặt tiêu chuẩn cho người mình yêu rằng phải đẹp, phải giàu, phải cao sang đi xe này nhà nọ,.. Cho đến một ngày, thấy một người cười trong nắng nghiêng nghiêng. Vậy mà lòng bình yên rồi quên tất cả. Cảm giác rung động tự nhiên như hơi thở ấy, khó tìm hơn tất cả nhà, xe,..

8.
Nếu như hai chúng ta được chỉ định là phải chia lìa trong biển người mênh mông, vậy thì nhiều năm sau đó, khi tình yêu từng mới mẻ của chúng ta đã dần dần cũ kĩ theo thời gian năm tháng có phải là em thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến anh không?  Nhớ rằng anh đã từng bước vào thế giới của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro