Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con người cần khuôn mặt, không phải là để dễ nhìn, mà là vì trong tình huống không thể thốt lên lời, sẽ cử động bốn mươi bốn khối cơ thịt ở mặt, thể hiện thật sinh động nhuần nhuyễn sự chán ghét của hắn đối với người khác, và gợi lên sự liêm sỉ của họ."

"Thời niên thiếu, sự xao động trong trái tim thiếu nữ có thể chỉ vì một khoảng khắc ngẫu nhiên như vậy mà thôi, sau đó cứ nhớ nhung mãi không quên, khắc thành một bức tranh trong tim."

"Thời gian chính là như vậy đấy, lúc nó nói sẽ dẫn ai đó đi, thì nhất định sẽ đưa người ấy đi bằng được, khiến bạn bất lực đến nỗi một lời níu giữ cũng không kịp nói."

"Từ xưa tới nay, hình phạt tàn khốc nhất đối với nhân loại, ngoại trừ cái chết ra, thì chính là khiến cho họ phải cô độc."

"Con người ai cũng có quán tính, khi một khoảng khắc nào đó trong hiện tại lập lại giống như trong quá khứ, thì tình cảm sẽ không thể kiềm chế được nữa, từ một nơi sâu trong trái tim lại một lần nữa ồ ạt tràn về."

"Cái loại rác rưởi không biết hối cải này, thì phải đưa vào lò tái chế lại."

"Muốn nói chuyện cười thì không nói ra lời, muốn tỏ vẻ xuất sắc cũng hầu như thất bại, đây chính là tuổi xuân trẻ trung. Nếu đến một ngày mở miệng là nói được lời tâm tình, tiến lùi chắc chắn, trẻ trung sẽ không thấy nữa, tuổi trẻ cũng không thấy tăm hơi." 

"Tôi không tin rất nhiều thứ, nhưng tôi tin tưởng một câu nói – khổ sở bây giờ thật ra không coi vào đâu, dù sao tương lai còn nhiều đau đớn hơn."

"Khinh Ngữ, con còn nhỏ, không biết kiến thức quan trọng thế nào, nhưng mà, từ xưa đến nay có thể đi học đều là một chuyện rất đáng được cảm thấy may mắn, nhà thì mỗi ngày đều có thể trở về, nhưng bỏ qua cái tuổi này, thì không phải mỗi ngày đều có thể đi học được đâu."

"Bởi vì cô biết, nước mắt chảy cho người không thích mình nhìn chính là thua trận, chảy cho người xa lạ nhìn chính là mềm yếu, chảy cho hiện thực nhìn chẳng qua chỉ là đang uống một viên thuốc không có tác dụng. Nước mắt chỉ có chảy cho người quan tâm cô nhìn, mới có thể nhận được sự yêu quý và đau lòng."

----------------------------------------------------------------------------------

Câu chuyện bắt đầu với một hoàn cảnh vô cùng éo le: sau khi tỉnh dậy, Lâm Khinh Ngữ nhận ra cô đã trở thành con trai, Tô Dật An lại biến thành một cây đại thụ. Hai người cùng nhau tồn tại trong thế giới song song ấy, cùng nhau trải qua biết bao trắc trở gập ghềnh. Họ đều là những người khiếm khuyết tâm hồn, mang trong mình vết sẹo đau thương mà năm tháng khó thể xóa mờ. Nhưng chính sự không hoàn hảo ấy đã làm họ nương nhờ vào nhau, hiểu được rằng họ cần đối phương trong cuộc sống của mình.

Cốt truyện lạ, mới mẻ, đan xen với những tình huống dở khóc dở cười cùng với những chi tiết gây xúc động, độc giả sẽ được trải nghiệm thế giới nội tâm sâu sắc của những con người luôn mong đợi tình yêu thương của người thân, để rồi thấu hiểu và chia sẻ.

Rate: 8/10.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro