Khách Qua Đường Vội Vã - Phiêu A Hề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Cuộc đời con người thực ra giống như một lữ quán mà chúng ta là chủ, ngày ngày đều nhìn thấy những người đi đường thần sắc mệt mỏi, đến đến đi đi vội vã. Có người chỉ ở lại một đêm, ăn một bữa cơm rồi rời khỏi, sau này chẳng còn cơ hội gặp lại, thậm chí có người chỉ dừng lại hỏi đường rồi đi ngay. Có người đi đường mệt quá nghỉ lại lâu hơn một chút. Cũng có những người quay trở lại, nhưng lữ quán vẫn mãi là lữ quán, họ vẫn phải rời đi. Sau đó lại có những lớp người khác, bề ngoài thay đổi nhưng vẫn cứ như vậy, lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn, con người thì ngày qua ngày dần dần già đi. Chúng ta chẳng biết được hôm nay ai sẽ đến, ngày mai ai sẽ đi, ai sẽ là người ở lại... Phần lớn những người chúng ta gặp, cuối cùng cũng chỉ là những người khách đi qua cuộc đời, vội vã gặp nhau rồi lại vội vã chia xa, có chăng chỉ lưu lại đôi chút kỉ niệm. Có những người, thậm chí còn chẳng để lại chút dấu vết nào...

2.

"Hiểu lầm" là một thứ đồ trang sức xa xỉ, cho dù có thể khiến người ta đau đớn, nhưng lại điểm tô cho "tình yêu" trở thành một thứ đẹp đẽ vô ngần.

3.

Có lẽ với bản tính ích kỷ của con người, cảm giác an toàn vĩnh viễn quan trọng hơn cảm giác được yêu thương.

4.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, tình cảm và lý trí vốn không bao giờ có thể dung hòa.

5.

Yêu thầm một người cũng giống như phim điện ảnh cá nhân vậy, tự mình làm đạo diễn, biên kịch, diễn viên, tất cả đều chỉ mình mình đảm nhận. Nhưng tình yêu lại là trò chơi của hai người, phải tuân thủ qui tắc, phải học cách thỏa hiệp, thậm chí phải biết chấp nhận đánh cược với thất bại.

6.

Làm gì có thứ tình yêu vĩ đại đến nỗi không gì có thể thay thế được. Nếu yêu đến độ không có gì chia lìa nhưng vẫn không có cách nào để ở bên nhau thì đó là do luôn luôn có thứ quan trọng hơn tình yêu: tiền bạc, danh lợi, tình thân, tình bạn, thậm chí cả sự bình yên trong lòng... Nhiều vô số kể.

7.

Tình yêu vốn không phải thứ quan trọng nhất, hà tất phải tôn sùng nó đến thế, rõ ràng là quá đầy đủ sung túc rồi nên mới đem tình yêu ra để ca ngợi, thật buồn cười. Nếu họ thực sự đối mặt với cơm áo gạo tiền bán mạng để sống, chỉ sợ  rằng cũng chẳng dám quay đầu lại mà nghĩ về người mình đã từng yêu.

8.

Người hạnh phúc là người biến tình yêu thành tình thân, gìn giữ nó cả đời, còn những người bất hạnh là người biến tình yêu thành vết thương, đau cả một đời. Những người thông minh tất nhiên sẽ biết cách khiến bản thân vui vẻ, biết cách phân biệt giữa món chính và món khai vị, đau khổ rồi cũng dần dần lãng quên thôi.

9.

Đôi khi, vững lòng và buông xuôi có lẽ cũng chỉ trong suy nghĩ. Người có lúc muốn hồ đồ lại không thể hồ đồ được, chi bằng cứ để thế này đi.

10.

Có những lời không nên tùy tiện nói ra. Chỉ cần không nói ra thì có thể giả vờ như không có chuyện gì. Bởi vì lời đã nói ra sẽ vĩnh viễn không cách nào rút lại được.

11.

Có những lúc, chỉ cần kết thúc thôi cũng giống như được giải thoát, ai quan tâm có đau đớn hay không.

12.

Một mình mình, quên hay nhớ, tiếc nuối hay không cam tâm, đều chỉ là chuyện của riêng mình, không liên quan đến người khác.

13.

"Anh xem, một khi đã tìm lại được thứ tưởng như không thể để mất, thứ đó sẽ chẳng khác gì những thứ khác. "

14.

"Anh chỉ cần một câu nói để anh có thể an tâm mà thôi. Chỉ cần em quan tâm, trong lòng em có anh, anh sẽ có dũng khí chờ đợi em, chờ cho tới khi em không còn sợ kết hôn, thật lòng muốn lấy anh."

"Bất kể bao lâu anh cũng chờ?"

"Cả đời cũng có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro