Nghìn Năm - Thập Tứ Khuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

 "Thần chở cho thế nhân, còn ta chở cho thần" - Mục Túc Tử

2.

Thần nói:"Vạn vật không giống nhau, Ưu Đàm, con muốn thành thần, phải trải qua khổ sở ngàn năm, hoa tính của con ngắn ngủi, không thể kéo dài, vì thế, kiếp số của con chính là Hằng  

3.

   "Ưu Đàm, tình không thể vĩnh hằng" -  Mục Túc Tử

4.

  Bông hoa ấy, đã đứng giữa cô đơn rất nhiều, rất nhiều năm.

Mùa xuân đến, khi mẫu đơn nở hoa, nó không nở.

Mùa hạ đến, khi sen nở hoa, nó không nở.

Mùa thu đến, khi cúc nở hoa, nó không nở.

Mùa đông đến, khi mai nở hoa, nó không nở.

Năm này qua năm khác, không năm nào nở hoa.

Mẫu đơn hỏi: "Tại sao ngươi không nở hoa?"

Nó đáp: "Ta đang đợi".

Hoa sen hỏi: "Đợi cái gì?".

Nó đáp: "Đợi một người".

Hoa cúc hỏi: "Nếu người ấy không đến thì sao?".

Nó đáp: "Vậy ta sẽ mãi mãi không nở hoa".  

5.

"Đối với ta, ngày hôm đó, khi người đỡ cành hoa, cứu sống ta, ta quay đầu, nhìn theo bóng người chính là vĩnh hằng. Bởi vì từ lần đó, ta coi người là mục đích sống. Người phong ấn ký ức của ta thì sao? Ba ngàn năm nay ta quên người thì sao? Ta vẫn ghi nhớ ta phải thành thần, vẫn kiên trì muốn lại gần người, nhưng khi ở phàm trần, ta không yêu Chu Thế Hiển mà yêu người. Bồ Tát, tình yêu của ta dành cho người chính là vĩnh hằng".  - Ưu Đàm

6.

  "Bồ Tát, hoa quỳnh không thể nở hoa. Nếu nó không nở, sẽ mãi mãi không tàn, một khi nó nở hoa, tức là đã đến tận cùng" - Ưu Đàm 

7.

"Giản Linh Khê, có lẽ ngươi cho rằng giam ta trong kiếm, từ đó thiên hạ được thái bình, còn chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, đó là cách giải quyết tốt nhất; nhưng ngươi không biết rằng, dù ta đã có trái tim con người, lòng người mềm yếu, nhưng trong cốt tủy của ta vẫn khắc ghi sâu đậm sự kiêu ngạo của công chúa ma cung. " - Nhất Tịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro