Người Láng Giềng Ánh Trăng - Đinh Mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Diêu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc.

Tôi sẽ dùng toàn bộ sinh lực để khôi phục nên văn minh vĩ đại còn rơi rớt trong vũ trụ

Chỉ mong mặt trời trong trái tim tôi sẽ không bao giờ rơi.

2.
Cuối cùng, em cũng nhớ ra tất cả, nhớ ra câu chuyện của chúng ta. Khi thời không đến điểm tận cùng, khi em nhắm mắt, thế giới này sẽ lại bắt đầu. Em đã nhìn thấy cảnh mình đứng trên ngôi chùa Bảo An vào một ngày tháng Ba nắng vàng rực rỡ. Khi ấy, em đã quên hết tất cả, cứ thế bước thẳng về nơi bắt đầu duyên phận của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro