Phật Tội - Đằng Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Thiên hạ toàn binh tốt,

loài người như kiến cỏ,

phóng mắt nhìn ba thước,

hết thảy đều hoang vu.

Duy chỉ có nàng là đồng loại.

2.

Chỉ vì một câu quân lâm thiên hạ chi thiên hạ... Kẻ không thân không thích không lưu không luyến cõi lòng chỉ có hoang vu, kẻ vốn không thương mến thế nhân và không được thế nhân thương mến như ngươi lại có thể làm đến bước đường này.

3.

Dù thiên hạ có đảo điên, ta với ngươi vẫn còn sống mãi, nhưng ta hiểu... sống một mình, đặc biệt là khi một mình tồn tại... không còn gì để đau thương hay để mừng vui, không còn gì để nhớ nhung hay để kiếm tìm... thậm chí... không còn gì là ác hay thiện, không còn ai để hận hay thù...

Thành trắng tay, thành nửa người nửa quỷ, thông thiên triệt địa đã tốt, huỷ thiên diệt địa cũng đành, cũng có là gì nữa đâu?

4.

Kết cục là, dù chiến thắng tất cả, xô đổ quá khứ, quyền khuynh thiên hạ, chính mình chỉ còn lại một bộ xương khô, lại không được phép chết, liệu còn ý nghĩa gì?

Ngươi... không cảm thấy đáng để đau thương ư?

Ta lại thấy... đau thương từ tận đáy lòng.

5.

Cô cũng biết, y chỉ là một gã hoà thượng không cần đến Vô Ái Hồn vẫn vong tâm tuyệt tình...

Cô cũng biết, dù là quá khứ tương lai, y chỉ biết có Phật tổ?

Nếu rời xa cô, y sẽ không chấp nhất vì cô, cũng không có lòng nhớ cô, y chỉ nhớ Phật của y.

Cho dù như vậy, cô vẫn mong y trở về?

Quả nhiên, người không nếm trải quá trình, sẽ không hiểu thế nào là hận, cũng không biết... cái gì gọi là huyễn diệt.

Ta đợi cô hận thù hơn ta, ta đợi cô tuyệt vọng hơn ta, sau đó... cô sẽ cùng ta, nở nụ cười nhìn thế gian này chết đi, chết sạch, cho đến cái ngày chỉ còn cô, chỉ còn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro