Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Thế gian này không có gì gọi là thiên ý, cho dù tình yêu đầu đời sâu sắc biết bao nhiêu, cuối cùng cũng không tránh khỏi sự mai một của thời gian.

2.

Tình là hận trăm ngàn mối vẫn không thể dứt lòng, là tâm tê phế liệt cũng chẳng thể buông tay. Là thứ nhạt như nước trắng, nhưng đến một ngày tỉnh lại, đã mãi ở bên nhau, không oán giận, không hối hận, không nỡ vứt bỏ, chẳng nỡ rời xa. 

3.

Ai, nắm chặt vai ta, xua đi một đời vắng lặng? Ai, gọi trái tim ta, xoá đi một kiếp tủi hờn... Đỡ lấy vai ta cùng một đời phẳng lặng Gọi lòng ta, che chở cho ta cả đời.

4.

Hoá ra, có một loại ái tình, không phải ở lần đầu gặp mặt, nó chỉ lắng sâu, đến khi thời gian đã qua đi rất lâu, mới hiển lộ vẻ kinh diễm khắc cốt ghi tâm của nó. 

5.

Ngoài Chúc Lương, nào ai được hóa thành hồ điệp? Kết thúc câu chuyện, lời thề... thôi thôi đã thành lời nói gió bay...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro