Trùng sinh yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          

·      Không có em ở đây, anh đoàn viên làm sao được?

·      Anh tin em, nhưng điều này không liên quan đến việc anh ghét cậu ta thích em, thậm chí còn dám thổ lộ với em.

·      - Em dựa vào đâu mà có thể xác định cả đời này chỉ yêu chồng chưa cưới của mình, em dựa vào đâu mà chắc chắn cả đời này anh ta sẽ không thay lòng.

-       Bởi vì tôi chính là lẽ sống của anh ấy.

·      Cho dù tất cả mọi người đều không đồng ý, anh cũng vẫn sẽ đối xử với em tốt cả đời!

·      Có được em, anh cũng thật sự hạnh phúc.

·      Em luôn luôn là trân bảo mà anh lúc nào cũng mong nhớ, làm sao anh có thể chịu được việc em bị người khác vụng trộm để ý đến. Nếu như có thể, anh thật sự muốn nhốt em ở trong phòng, mỗi ngày đều chỉ có thể nói chuyện với duy nhất một mình anh, tươi cười với duy nhất một mình anh, trong ánh mắt của em, trong lời nói của em, trong suy nghĩ của em, trong lòng của em, tất cả đều chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi, tất cả những gì thuộc về em đều là của anh, của một mình anh! Không cho phép người khác có một chút liên quan gì đến em!

Suy nghĩ bệnh hoạn như vậy, nếu có một ngày em biết được, Thấm Thấm, liệu em còn có thể giống như bây giờ, dịu dàng ôm hôn anh?

·      - Thấm Thấm...

-       Ừm?

-       Anh đối xử với em có tốt không?

-       Tốt

-       Lâm Thước Nhạc đối xử với em có tốt không?

-       Tốt

-       Ông nội đối xử với em có tốt không?

-       Tốt

-       Chú An đối xử với em có tốt không?

-       Tốt

-       Lấy anh nhé?

-       Được.

-       ...

·      Không chiếm được tình yêu của em, em ở bên cạnh anh phải chịu thống khổ, anh cũng rất thống khổ, nhưng cũng vui vẻ, nếu như anh không thể cùng em hạnh phúc bên nhau, thì ít nhất cũng có thể cùng em chịu đựng thống khổ. Thật xin lỗi, Thấm Thấm, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh!

·      Anh muốn mỗi một quãng thời gian trong cuộc đời của em, đều có dấu vết thuộc về anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro