Đều tại vầng trăng gây hoạ - 11 Giờ Phải Ngủ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều người hỏi tôi rằng vì sao lại đột ngột thay đổi như vậy, họ cũng tự suy đoán rất nhiều, nhưng nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chỉ bởi vì tôi không muốn để cô gái duy nhất tin tưởng tôi phải thất vọng, không muốn phụ sự tin tưởng mà em ấy dành cho mình, cũng không muốn sự chờ đợi của em ấy trở nên vô nghĩa.


Trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời, tôi đã làm một chuyện vô cùng oanh liệt, chính là đứng ở trên bục cờ tỏ tình với một cô gái, tôi nói với tất cả mọi người, rằng tôi dám yêu sớm là vì tôi nắm chắc được mọi chuyện, tương lai tôi nhất định sẽ cưới em ấy, quan tâm chăm sóc em cả đời. Lời hứa này đến bây giờ tôi vẫn giữ trong lòng, nhưng trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi nhận ra rằng, tương lai không thể chỉ dựa vào một câu hứa hẹn là đủ, mà còn dựa vào sự nỗ lực và cố gắng của chính bản thân tôi nữa. 


Tôi mong rằng sau này tôi có thể tự lo cho em ấy có được một cuộc sống tốt, không để em ấy phải chịu khổ, cũng mong em ấy sẽ không bao giờ phải hối hận. Sau khi mường tượng về tương lai, tôi dần dần hiểu ra, rằng phía sau tuổi trẻ cuồng nhiệt chính là những trọng trách đè năng trên vai, mà tôi thì lại chưa đủ khôn lớn, cho nên tôi bắt buộc phải trưởng thành, tiếp nhận những trách nhiệm lớn lao. 


Cô bé ấy nói rằng, dù tôi có rất nhiều khuyết điểm, tính tình lại không tốt, không đủ giỏi giang, nhưng em sẵn lòng chờ tôi, cũng sẵn lòng tin tưởng tôi, tin rằng sau này tôi sẽ trở thành một người tốt. 


Chu Tự Hằng không có chiêu gì để nói với Bạch Dương cả, cậu chỉ vuốt tóc Minh Nguyệt, nghĩ một lúc rồi nói: " Đặt người ấy ở trong tim, quan tâm người ấy nhiều hơn một chút."


Điều cuối cùng tôi muốn nói là, Minh Nguyệt, cảm ơn em, đã giúp anh trở thành một người tốt hơn. 

Minh cô nương à, không thể không nói rằng, mắt nhìn người của em, thật sự là quá con mẹ nó tốt luôn! 

Điều đầu tiên anh mong muốn chính là được cùng em "Bạch đầu giai lão", còn "Trai gái song toàn" là cuộc sống mà anh hi vọng sẽ có với em.


Bức thư thứ hai bố gửi con, là muốn dạy cho con biết một điều, đó là con phải luôn giữ được lòng tự trọng, biết yêu thương và trân trọng bản thân mình. 


Minh Nguyệt, anh là một người đàn ông bình thường, anh rất yêu em, cũng khát khao có được em, nhưng anh đã tự hứa với lòng mình, rằng nhất định phải giữ vững nguyên tắc của bản thân. Nếu anh chưa mặc cho em chiếc áo cưới, thì tuyệt đối sẽ không cởi áo ngủ của em. 


"Em ấy không phải là công cụ để anh đem ra khoe khoang." Cô bé ấy, là viên minh châu của cậu. Là trân bảo của cậu.


Em ấy tốt đẹp về mọi mặt, còn tôi thì cái gì cũng tệ. Cho nên, nên cả đời này, trừ Minh Nguyệt ra, tôi sẽ không yêu bất kỳ một người con gái nào khác nữa. 


Gương mặt cô nhìn không xinh đẹp bằng bạn gái tôi. Ngực của cô không lớn như ngực bạn gái tôi. Eo của cô cũng không thon bằng eo bạn gái tôi. Mông cũng không đủ cong. Còn đôi chân. Hơi ngắn, lại không chịu tập luyện nên trông dặt dẹo quá.


Con người lúc còn nhỏ thường mơ tới những siêu anh hùng, ảo tưởng rằng mình cũng có một ngày làm được tất cả mọi thứ, dựa vào chính sức mạnh của mình để cứu vớt loài người. Đến năm 15 16 tuổi thì lại bước vào tuổi nổi loạn, cảm thấy chỉ cần mình dám xông pha là sẽ có thể để lại danh tiếng trên thế giới này. Chu Tự Hằng cũng từng có những suy nghĩ ngây thơ như thế, thế nhưng đến khi cậu 20 tuổi, có ước mơ kiên định trong lòng, cố gắng hiện thực hóa nó thì mới hay rằng... Thế nào gọi là "Đường dài đằng đẵng"... Thế nào gọi là "Lý tưởng rất phong mãn, hiện thực lắm cốt cảm"


Ghen tị là nguồn gốc của tội ác, cũng là ngòi nổ cho những mâu thuẫn và xung đột.


Thời gian đã khiến họ trưởng thành, luôn suy nghĩ cho đối phương, giấu đi nỗi đau của bản thân, chỉ muốn đối phương nhìn thấy được gương mặt tươi cười của mình. 


Con người giống với động vật ở chỗ là thích chia sẻ niềm vui, nhưng lúc buồn bã thì lại chỉ muốn ở một mình, âm thầm liếm láp vết thương.


Anh là khán giả duy nhất của em, đối với anh thì em là người không thể thay thế được.


Chu Chu, giống như anh vẫn luôn tin tưởng em, em cũng tin rằng anh sẽ không thất bại. Cho dù kết quả có như thế nào đi nữa, thì em vẫn yêu anh, tin tưởng anh tuyệt đối. 


Giờ đây anh mới hoàn toàn hiểu rõ, thế nào gọi là "trách nhiệm gia đình". Chính là một loại gánh nặng vừa ngọt ngào nhưng cũng nhiều âu lo. Con người trong từng thời điểm có thể tự tin không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng phải học được cách thỏa hiệp đúng lúc. 


Anh muốn giấu em đi, đặt em ở một nơi tốt đẹp nhất, cẩn thận nâng niu giữ gìn, không để em phải sợ, không để em phải khổ, không để em phải lưu lạc khắp nơi, không cảm nhận được sự an toàn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro