Hào môn kinh mộng I - 99 ngày làm cô dâu (Ân Tầm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Nếu anh tàn nhẫn vì sao không tàn nhẫn đến cùng.
Nếu anh dịu dàng vì sao ban đầu lại lựa chọn tàn nhẫn."

- " Vật hợp theo loài, con người thấu hiểu lẫn nhau mới có thể trở thành tri kỉ. Dễ hiểu nhất chính là bạn bè, khó hiểu nhất chính là vợ chồng."

- " Con người rất kỳ lạ. Càng lớn con người càng cô đơn, như vậy rốt cuộc là cô đơn lựa chọn con người hay là con người lựa chọn cô đơn."

- "Con người có thể làm bất cứ chuyện gì vì bạn tốt. Nhưng điều duy nhất không có cách nào dành cho là tình yêu."

- " Yêu không nhất thiết phải tỉ lệ thuận với được yêu. Lúc đau khổ nhất cũng là lúc ta nên buông tay."

- " Khoảng cách là một thứ gì đó rất tế nhị, xa quá sẽ thấy cô đơn còn gần quá sẽ khiến con người ta cảm thấy bất an."

- " Khi cô bất lực, anh cảm thấy bản thân bất lực hơn bay giờ hết. Khi cô rơi nước mắt vì bị anh cưỡng ép, anh chỉ cảm thấy cả thế giới đổ nát."

- " Con người biết sai, đương nhiên có quyền sửa chữa sai lầm, nhưng không phải mỗi một tổn thương qua đi, đều có thể trở lại như trước."

- " Một người muốn thành công trước hết phải kiềm chế bản thân. Kiềm chế được bản thân trước mới có thể kiềm chế được người khác."

- " Hãy trân trọng người vì bạn mà rơi nước mắt, bởi vì chỉ có tình yêu chân chính mới có thể chứa đựng nhiều nước mắt."

- " Thương tổn một khi đã xảy ra thì không còn cách nào để bù đắp. Cũng như bạn tự tay giết chết một người rồi nói xin lỗi với người đó, có ích không?"

- " Thời gian đều đã từng phụ bạc chúng ta, giây trước chúng ta còn ôm nhau, giây sau liền thành người xa lạ."

- " Em biết, ngay khoảnh khắc em rung động đã định trước em là người thua cuộc trong tình yêu."

- " Vì tình yêu của em chỉ dành riêng cho một người nên không có cách nào tiếp nhận người đàn ông khác, mặc kệ người đó có tốt thế nào, ưu tú ra sao."

- " Trên đời này ngoại trừ bản thân không còn người nào thật sự hiểu rõ con người bạn."

- " Phụ nữ một khi đã nhẫn tâm còn hung ác hơn đàn ông. Tôi từng mong có thể giữ em ở lại, thậm chí còn khẩn cầu em, nhưng em luôn kiên trì muốn đi, vậy tôi phải làm gì bây giờ?"

" - Em yên tâm dù tôi chết cũng phải chết sau em.
- Để em lại một mình trên đời làm gì, cho em cắm sừng tôi à?"

- " Có đôi khi em không trông thấy nỗi đau đớn của tôi, nhưng bi thương của em lại hằn sâu vào mắt tôi, bén rễ nảy mầm trong tim tôi."

- " Em yêu anh.
Vĩnh viễn cũng vậy?
Vĩnh viễn."

- " Em hướng trái, còn tôi hướng phải, vĩnh viễn đôi ta cũng không thể quay về điểm ban đầu."

- " Em chỉ muốn khi bạc trắng đầu, em và anh vẫn nắm tay nhau đi ngắm mặt trời lặn. Minh Vũ, anh sẽ không mất hết tất cả. Anh còn có em! Trong sinh mệnh của em cũng vì có anh mà trở nên trọn vẹn hạnh phúc."

- " Cô biết không phải anh muốn ôm nỗi đau một mình, mà là anh muốn quên, muốn chôn vùi hồi ức thống khổ, nên anh không muốn người khác bị cuốn vào."

- " Em tin anh có thể giải quyết mọi khó khăn. Người đàn ông em yêu làm sao bị khó khăn lấn lướt."

- " Đêm nay cho anh dính thêm mùi phụ nữ, được không?"

- " Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, bình thường đối xử tốt với em, ai ngờ lại ghen ghét người tài giỏi."

- " Kẻ lúc nào cũng xem thấu tâm tư người bên cạnh đúng là rất đáng ghét. Đổi lại là tôi, tôi cũng không thích."

- " Cho dù một ngày em không cần anh, anh cũng không đi, anh còn có thể chạy tới chỗ nào đây. Nhà của anh, bà xã của anh, con anh đều ở chỗ này, đánh chết anh cũng không đi."

- " Phụ nữ không nên rơi lệ bi thương vì người đàn ông không yêu mình, nhất là việc vứt bỏ cả tự tôn. Tự tôn tuy không đáng giá nhưng dù thế nào cũng không được vứt bỏ, bởi vì đối với phụ nữ thứ tôn nghiêm không đáng giá này mới là quý báu."

- " Tình yêu, trước giờ luôn là đường một chiều, nếu anh lựa chọn rời bỏ giữa đường, xin anh hãy đi thẳng một mạch đừng ngoảnh lại, cũng đừng chờ mong trở về nơi đã từng bắt đầu. Bởi vì con đường này vẫn tiếp tục đi thẳng. Và trên con đường đó em không phải là em nữa mà anh cũng không còn là anh của lúc đầu. Có lẽ chúng ta đã được định trước, không thể về lại nơi từng bắt đầu."

- "Em lo được lo mất, mỗi một ngày đều sống trong hoang mang. Em khát vọng được thấy bóng dáng của anh, nhưng lại sợ thấy hình bóng anh lạnh lùng. Em không biết trong mắt anh em là người thế nào, em chỉ biết rằng anh là người đàn ông em yêu nhất trong cuộc đời này, người đàn ông em yêu đến đau đớn nhất. Thế nhưng đáng giá...dù có một ngày, chúng ta thật sự phải buông tay, em vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn đã có một người như vậy, có thể cùng em trải qua những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời, để em có thể nhớ, để em có thể khó quên..."

- " Hồi trước tôi hứa với mẹ em sẽ chăm sóc em thật tốt thì nhất định sẽ chăm sóc em, dù em chỉ còn ở cạnh tôi một ngày... Thất tín với phụ nữ, sao có thể giữ chữ tín với người đời?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro