Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi nhớ nhung không nơi giải tỏa, từ trái tim lan đi khắp thân thể, đêm đêm ngày ngày, tâm tâm niệm niệm chỉ một mình chàng. Lìa xa rồi mới biết ở nàng đọng toàn dấu ấn của chàng, viết theo lối chàng viết, uống loại trà chàng uống, dùng kiểu dáng đồ sứ chàng ưa, chuộng loài hoa chàng thích, ghét nắng gắt, kết mưa phùn… – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Vì sao cứ phải nhất thiết đi xa rồi mới nhận ra mình yêu đến mức không bao giờ có thể từ bỏ? – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Vì sao cứ nhất thiết phải giữ mọi chuyện trong lòng rồi u uất trong khi có những chuyện có thể chia sẻ? – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Vì sao yêu mà không thể hiện điều đó với người mình yêu một cách rõ ràng, để rồi đào sâu thêm sự hiểu lầm và khoảng cách của cả hai? Đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, vì sao biết thế mà vẫn cố chấp đến thế, để rồi ai cũng đau khổ cả? – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Những điều hồi trẻ chúng ta tưởng rằng không thể chịu đựng, chúng ta đã chịu… Những thứ hồi trẻ chúng ta cho rằng không thể đánh mất, chúng ta đã mất… – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Tháng ngày vùn vụt đuổi xuân qua. Nhuộm xanh hàng chuối, nhuộm hồng hoa…- Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Cho đến cuối cùng, chỉ còn nuối tiếc không nguôi. Vốn thuộc về nhau, chỉ là tự bản thân chưa bao giờ dám chắc chắn. – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Đời người là một giấc mộng, vật đổi sao dời, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, chẳng qua chỉ lặng lẽ như mặt trời mặt trăng, như dòng nước chảy trôi cuốn theo mọi vết tích, cái khó là ở chỗ người ta không chịu từ bỏ chút si niệm của lòng. – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Ký lai chi, tắc an chi. Đi theo dòng nước đổ. Ngồi nhìn áng mây lên. – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Nhớ nhau, ngóng nhau, mà không được ở bên nhau, đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, ruột sầu nát tan từng đoạn, viết thư hồi tưởng lúc bên ai, lệ rơi nhòa chữ trên giấy lụa, hành lang quanh co sâu thẳm, chờ mong lúc gặp lại người. – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Rời xa rồi mới thấy, giận – khờ – hận – chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư. Chẳng biết người lúc này người có còn oán – hận, buồn – giận ta không? – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Những điều hồi trẻ chúng ta tưởng rằng không thể chịu đựng, chúng ta đã chịu. Những thứ hồi trẻ chúng ta cho rằng không thể đánh mất, chúng ta đã mất. – Bộ Bộ Kinh Tâm – Đồng Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro