Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây - Tân Di Ổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu đương một thời, giờ hóa thành tro bụi

Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phủ bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài, về sau cô càng lúc càng ít nghĩ về tất cả những gì dính dáng tới anh, cuối cùng đến cả trong giấc mơ cũng không còn thấy nữa.

Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi…

Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc …

Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, …thì ra anh vẫn ở đây.

Mỗi bông hoa là một thế giới,mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề,Trình Tranh cố nhiên là một cậu con giời,cô tuy chỉ là một ngọn cỏ ven đường nhưng cũng tự mình là độc nhất vô nhị.

Từ khía cạnh y học mà nói,mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh,hơn nữa còn khá nguy hiểm,bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào.

Biết rằng cô đã ở bên người ta, anh đau sót “Tôi vốn ngỡ rằng cậu vẫn chưa biết cách yêu người khác, hoá ra chỉ là cậu không biết cách yêu tôi”, “Bồ Tát cũng không biết được tôi buồn ra thế nào!

Ai mà chẳng có nguyện vọng không thể thực hiện, nếu tin tưởng có thể làm cho cậu vui vẻ hơn, thế thì việc gì phải không tin chứ

Em đã bảo với mình, là em không cần anh nữa. Không có anh, em không còn phải đoán già đoán non, xem anh có yêu em không, không cần phải rón rén e dè sợ sẽ mất anh. Em không đi tìm anh, không liên lạc với anh, không muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến anh, tận đến lúc tình cờ bắt gặp anh…Em căm hận anh, em còn hận mình hơn vì một đằng khinh thường anh, nhưng một đằng lại chẳng quên nổi anh! Anh đã bao giờ thử mở lòng đi yêu một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa? Anh đã thử cảm giác cả những giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa?

Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác , thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường .

Thời gian trôi qua, vết thuơng dù sâu tới đâu cũng đã đóng thành thứ vảy vô hình, cùng với máu thịt quyện vào , chỗ bị thương sẽ trở nên càng cứng chắc hơn.

Không, anh sẽ không buông tay đâu, cho dù làm tổn thương lẫn nhau thì anh vẫn muốn ở bên em.

Khi còn son trẻ chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn. Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây…

Cũng phải, người ta luôn phải nếm trải cái không hạnh phúc thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc.

Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành …

Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiều thế nào là hạnh phúc. Khi còn son trẻ, chúng mình cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn, ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây.

Đúng vậy, mong sao anh chẳng thể có hạnh phúc, như vậy anh mới có thể mãi mãi nhớ đến em.

Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài…

Rất trân trọng tất cả những gì mình có được lúc này, có điều con tim vẫn thiếu vắng một mảnh nào đó, bản thân không hề phát hiện ra….chỉ biết cả lúc vui mừng nhất trong lòng vẫn cứ thấy quạnh hiu, nửa đêm tỉnh giấc trống vắng khôn cùng, chẳng thể nào bù đắp cho nổi.

Tô Vận Cẩm, cái gì em cũng không nói, tại sao em không nói! Thứ đàn bà ích kỷ này, dựa vào cái gì chỉ có thể là anh đi tìm em, chứ em thì ko thể đi tìm anh, bốn năm rồi, anh vẫn cứ ở đây, nhưng em thì ở đâu chứ? ”Cô ở đâu ư? Cô vốn chẳng đi đâu xa, có điều không dám quay đầu lại..

Tình yêu khiến chúng ta như bước trên băng mỏng.

Một người đã có thời gần gũi như da thịt trên người, hóa ra cũng bặt vô âm tín giữa biển người mênh mông.

Tình cảm thật sự là một thứ mạnh mẽ phải không? Không cần biết thứ tự. Không cần biết lý do. Tôi quen cậu ấy 18 năm. Thích cậu ấy 18 năm. Nhưng 18 năm đó, lại không thể so sánh với mấy tháng có cô xuất hiện

Tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt vọng.

Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cứ khăng khăng đi ngược đường

Thực ra, để thấu hiểu một con người, đâu chỉ cần mỗi thời gian

Trên thế giới này đâu có điều luật nào quy định rằng anh yêu một người, người ấy bắt buộc phải yêu lại anh

Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro