Nắng Gắt - Cố Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái như em, ngay cả câu “mãi mãi không thể chấp nhận anh” cũng không đành lòng nói, mềm lòng đến vậy, tôi có ngốc mới không theo đuổi được em.

Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi găp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh.
Tôi biết, anh mỗi ngày đều sẽ đi qua ở đây. Tôi biết, anh ở đâu đó ngay trong cái thành phố này, có lẽ là ngay con phố bên kia thôi..
Anh cũng sẽ mãi mãi không biết rằng, đã có người từng ở chỗ này, tưởng tượng được gặp anh…

Sau này, tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…

Tôi đứng sân ga nhìn xe lửa lao nhanh như bay, cảm thấy giống như mình đang đưa tiễn tuổi thanh xuân vậy.
Những năm tháng ngây ngô đã vỗ cánh bay đi…
Một khi đã đi sẽ không bao giờ quay trở lại

Lời xin lỗi không nên có nhất trên thế giới này, chính là xin lỗi vì tình yêu của chính mình

Tôi đã từng có rất nhiều rất nhiều huyễn tưởng như thế, muốn được cùng anh thực hiện, nhưng cuối cùng tôi lại hoàn thành với một người khác…

Có một bài trắc nghiệm thế này, nếu ăn nho, bạn sẽ ăn quả to hay quả bé trước. Tôi là người ăn quả to trước. Vì nếu như ăn quả bé trước thì có thể sẽ không ăn được quả to nữa. Vui vẻ ở trước mắt, tại sao cứ phải nghĩ xa xôi.

Tỏ tình ở đây có thể khiến tôi bị hạ thấp đẳng cấp, nhưng em lại khóc lóc thế này, tôi mà còn không thừa dịp nước đục thả câu, thì thật xin lỗi trí thông minh của mình. Nhiếp Hi Quang, em nói đi, tôi phải làm thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro