Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Biết đi là con kiến càng,
Biết bay là chiếc lá vàng đang rơi.
Biết mênh mông là bầu trời,
Con người đâu biết suốt đời lang thang.

- Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và mọi người vẫn mặc những bộ quần áo cũ, nói những câu nói cũ, không có nghĩa là người ta không buồn hơn, không vui hơn, không tổn thương hay không trưởng thành hơn.

- Hay mình mở lòng ra
đón yêu thương về nhà,
đời người như chiếc lá,
tội gì mà cô đơn?

- Những chiếc lá luôn cố gắng tìm kiếm sự sống đến giây phút cuối cùng. Rồi đến một lúc nào đó, chúng nhẹ rơi êm đềm và thanh thản, chẳng vướng bận chút gì của ngọn gió, nhành cây và nụ hoa tươi thắm.

Ta cũng có thể sống một cuộc đời như thế. Có thể.”

- Yêu một người thì có gì sai
Mà cớ sao chúng ta cứ đau buồn hoài?

- Tôi ước gì bản thân mình có thể mạnh mẽ mà buông bỏ dễ dàng, có thể quên anh một cách nhanh chóng như cái cách mà anh đã quên tôi.

- Thỉnh thoảng, trời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, hoa vẫn nở, chim vẫn hót…
Tức là cuộc sống của chúng ta vẫn thế, chẳng có gì thay đổi cả. Ai bận bịu với việc người nấy, và ít liên quan nhau.
Thế mà, thỉnh thoảng, em đã rất nhớ anh…

- Nếu có một con đường nào đó để mình đi thật xa
chắc sẽ không bao giờ muốn ngoái nhìn lại
ước mơ nhỏ nhoi trở thành một con người vững chải
nhưng cứ mỗi lần yêu thương là một lần ngốc dại
với trái tim…

- Có những thói quen khiến bạn chợt nhận ra chính mình cô đơn lắm. Khi đi trên đường đông đúc, bất giác ngoảnh đầu nhìn lại, rồi nhìn sang bên cạnh, thật sự chẳng có ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro