Thương đến mấy cũng là người dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Giấy phút đó, tôi biết, đã đến lúc phải dừng lại. Ở bên người thì vui, mà sao khi xa người thì cô đơn quá. Dừng lại trong im lặng, như bao ngày đã qua, người cứ im lặng. Chẳng cần một tiếng chào, cứ thế mà ra đi. Người cứ im lặng, cứ hững hờ. Chẳng níu, chẳng kéo. Cứ thế để tôi đi

2. Biết là vẫn ở đó, nhưng không thể chạm vào.                                       
Biết là vẫn sống chung dưới một vòm trời, thở chung một bầu không khí. Nhưng không thể đưa tay với tới.                                          Biết là vẫn còn đâu đó đôi chút tình - thương - đã - từng, dẫu đã xa lạ và dưng dưng ít nhiều. Nhưng không thể đường đường chính chính mà đối diện nhau lần nữa trong cuộc đời không mấy độ lượng với cũ xưa.

3. - Cái nào sẽ đau hơn, khi mình không còn là niềm vui của người ta, hay khi mình không còn là nỗi buồn của người ta?                         
  - Khi mình không còn là gì của người ta nữa, dù là vui hay buồn. Cái đó mới là đau nhất.

4. Có lần em hỏi anh " anh có biết đau lòng là như thế nào không?" Anh lắc đầu mệt mỏi. Còn em, cúi mặt tự đáp lời chính mình " đau lòng, chính là như chuyện của em và anh."

5. Lúc còn mù quáng, cứ nghĩ đó là tình yêu. Đến khi tỉnh ngộ, mới biết thực chất chỉ là kiếp nạn.      
Yêu anh, xem như là kiếp nạn của đời em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro