003. Hoa Máu - Đỗ Hoàng Diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Anh chỉ một mình trước nghiệt ngã số kiếp.

2. Nắng khứa những nhát nhỏ vào thân thể anh. Tấm thân bầm giập, xước rách nằm phơi trên tảng đá. 

3. Giọng anh vọng vang. Muôn vàn tia sáng chói lòa theo đôi chân rực khao khát. Anh bay. Trong phút chốc, ngọn thác ngàn năm như ngừng đổ. Âm thanh hùng tráng tắc nghẹn. Tầng tầng nước bay cùng người trai trẻ. Trước anh, nàng rất gần, rất gần và lung linh sáng. Bông hoa rừng đỏ tía gãy lìa khỏi cành. Gió đưa nó rớt xuống dòng thác. Rớt vào mênh mang, tan trên ngực anh. Trong da thịt, trái tim người trai trẻ cũng tan tành cùng ngàn vạn khát khao.

4. Mẹ đừng bắt con phải từ bỏ. Bởi cuộc sống của con bây giờ chính là cô ấy, là những đứa trẻ thất học, là bạt ngàn rừng thẳm gió ngàn cao nguyên này.

5. Tiếng chàng trai hòa lẫn trong gió rừng. Cô gái rũ người trên cánh tay chàng trai trẻ. Nước mắt nàng nhỏ dọc đường đi, thấm ướt. Những giọt máu.

7. Nam biết, đời anh từ nay sẽ gắn chặt với mảnh đất này. 

Đêm đêm giấc mơ về ký ức buồn đau, uất giận đã thôi hành hạ, nhường chỗ cho bình yên. Bình yên nắng sáng gió hiền.

8. Cuối hành lang, bóng Nam lảo đảo ôm đầu, xiêu vẹo bước. Đêm đó, Hà Nội có thêm một người say. Một người lần đầu tiên say.

9. Trong anh, thành phố phồn hoa, náo nhiệt thường ngày vốn đã xa lạ với anh, giờ đây như một thành phố chết mà anh muốn vùi xuống địa phủ.

10. Một tuần sau, dập dình trên chiếc tàu Thống Nhất vào Nam, anh hiểu cái giá phải trả cho một tâm hồn trong sạch, cho một tâm hồn biết mơ mộng đắt biết chừng nào. Hà Nội mất anh.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro