_Bạch Lạc Mai_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế gian này luôn có những người phải đợi ngàn cánh buồm qua hết, mới nhận ra phải quay đầu; phải đợi đến lúc chia ly thất tán, mới bắt đầu hiểu được trân trọng; đợi đến lúc vật còn người mất, mới bắt đầu nhớ nhung... 
                                              [Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]

Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau.
                                                                                                     [Bạch Lạc Mai | Lục Bích dịch] 

Hoa sẽ không vì bị bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa; nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của bạn mà chớp mắt trở thành người lạ.
                                                                                                     [Bạch Lạc Mai]     

Những kí ức chẳng thể xóa nhòa đó, những tình cảm không thể cắt đứt đó, những điều không giữ lại được, chớp mắt thôi đã thành những năm tháng trôi xa.
                                          [Người Là Cuộc Tu Hành Đẹp Nhất Kiếp Này Của Tôi - Bạch Lạc Mai]

Muôn ngàn phong cảnh trên thế gian, chỉ cần một trận gió đã thổi tan hết rồi. Không hiểu chúng ta còn chìm đắm chốn hồng trần, vui không thấy mệt, lưu luyến điều gì? Tranh đoạt thứ gì? Không quên được chuyện gì?
                                                                         [Trích: Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất - Bạch Lạc Mai]

Không để tâm ai đã từng tới, ai đã từng đi, lướt qua nhau tuy chỉ khoảnh khắc, dừng lại cũng chẳng thể một đời. Thế sự mênh mang, giấc mộng năm xưa đã sớm hoá thành vô số hoa rơi. Chúng ta không cần thiết đi nhặt lại ngày hôm qua đã mất.
                                                                         [Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên - Bạch Lạc Mai]

Nhiều khi chúng ta có thể đến một nơi mà không cần bất cứ lý do nào. Sau khi đến hãy nguyện tin vào cái gọi là duyên phận. Như thế có thể dễ dàng vượt qua lịch sử xuân thu, ngắm nhìn phong cảnh đủ khiến bạn cả đời nhung nhớ.
                                                                        [Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên - Bạch Lạc Mai]

Một đời người,đều có một hoặc vài cuộc gặp ban sơ đẹp đẽ,tiếc rằng tình cảm sâu đậm đến đâu,cũng không chống nổi sự bào mòn của thời gian.
                                                                                                 [Duyên - Bạch Lạc Mai]

Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó.
                                                                       [Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an – Bạch Lạc Mai]         

Đời người cũng nên bỏ phức tạp lấy giản đơn, nương theo thế sự, tâm trước sau như sen, yên tĩnh hé nở, lại giống như ngàn vạn khe suối, cuối cùng đều đổ về một dòng sông, róc rách trong vắt, giản dị yên bình.
                                                                      [Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai]    

Thực ra hai người cùng sánh bước dưới ánh mặt trời, đến cuối cùng khó tránh khỏi kẻ trước người sau, đầu tiên có lẽ sẽ chờ đợi, sau đó trên con đường đầy hoa nở, sẽ lại gặp gỡ một người khác. Vô thức, không tự chủ mà rời xa, không thể tính là một kiểu phản bội, đời người vốn là bèo tụ bèo tan, chúng ta nên tin rằng, tất cả yêu nhau và xa rời đều không hề chủ tâm.
                                                [Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ - Bạch Lạc Mai | Lục Bích dịch]  

Đời người mênh mang, chúng ta chẳng qua chỉ là một ngôi sao trong dòng Ngân Hà vời vợi, là một ngọn sóng trong biển xanh ngăn ngắt. Và rơi xuống thế gian này như thế nào, chúng ta không thể biết; và sẽ đến đâu, cũng chưa từng chọn lựa. Tóm lại, vinh hoa và nghèo khổ, huyên náo và tịch liêu của kiếp trước, đều không liên quan đến kiếp này. Sinh mệnh căn bản đã đầy rẫy quá nhiều điều kinh ngạc và hư cấu, không ai là có thể giải thích một cách rõ ràng những chân tướng ẩn giấu đằng sau màn kịch cuộc đời.
                                                                 [Bởi vì thấu hiểu, cho nên từ bi - Bạch Lạc Mai | Lục Bích dịch]        

Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể một người bước đi. Những người đã hẹn ước đồng hành đó, cùng làm bạn qua mùa mưa, đi qua năm tháng, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia ly ở một bến đò nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình bước đi, lá xanh sượt qua tay áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể cùng quên lãng nhau, nhật và nguyệt có thể chẳng hề dây dưa. Khi đó, chỉ có một người vui thú tao nhã trong cõi thế, một người như con nước nhỏ chảy dài miên man.
                                                                                                                  [Bạch Lạc Mai – Lục Bích dịch]      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro