Little lover - Shinn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhóc con, sao lại trốn lên đây nữa rồi? Em thích cái sân thượng này quá ha?" - Anh hai lấy trong túi ra một nắm kẹo bạc hà, thả vào cái chậu không bên cạnh hắn. Hắn nhăn mặt nhìn anh, khó chịu:

" Ai thích ăn kẹo đâu"

" Ừ, không thích thì thôi. Tại nãy đi học về tiện đường thì mua"

" Nhiều chuyện"

Khi Kha còn nhỏ, hắn rất nghịch ngợm và ăn nói ngang ngược, khác hẳn với bây giờ. Đặc biệt đối với anh hai, hắn toàn nói chuyện trống không, chẳng xưng hô cho đàng hoàng gì hết. Mấy lần hắn bị ba đánh đòn về cái tội này, nhưng hắn lì lợm không sửa. Mà anh hai không giận càng làm hắn tức hơn.

" Một đứa trẻ không ai cần, sao lại được sinh ra làm gì" - Hắn cười cười. Mới lớp bốn nhưng có đôi khi, hắn nói chuyện thật chua chát như thể đã sống trên đời hàng mấy chục năm rồi.

" Nói bậy bạ cái gì vậy?" - Anh hai lột vỏ một viên kẹo đưa cho hắn. Chưa kịp suy nghĩ, hắn đã bị anh nhét viên kẹo vào miệng. Cay. Hắn tức tối, nhưng không nhả viên kẹo ra. Anh hai cười tỉnh bơ.

" Lẽ ra mẹ đã phá thai đó" - Hắn quay mặt qua hướng khác. Chậu hướng dương rực rỡ trong nắng hè. Hắn rất thích hoa hướng dương, thích cái cảm giác tự tại và ấm áp từ những cánh hoa vàng rực màu nắng ấy.

" Em nghe ai nói?" - Anh hai giật mình. Hắn tỉnh như không.

" Không nhớ. Ai mà chẳng được. Còn nghe được nhiều thứ lắm. Được dự đoán là không sống được. Sinh ra thì yếu xìu phải nằm trong lồng kiếng hơn nửa tháng..."

" Nhưng quan trọng là em đã sống mà, đúng không?"

" Hồi đó có ông thầy bói nói sinh ra sẽ mang tới xui xẻo nữa"

" Nè, đừng ngốc. Không phải đâu. Đừng để ý mấy cái đó".

Anh hai xoa đầu hắn rồi ôm lấy hắn. Đó là lần đầu tiên hắn không đánh không chửi anh khi được anh an ủi. Anh hai cũng như hoa hướng dương, làm cho người ta thấy ấm áp và tin tưởng. Bởi vậy, hắn thích hoa hướng dương nhiều. Cũng không ghét được anh hai. Mùa hè đó vẫn luôn rực rỡ trong ký ức của hắn. Nắng tháng bảy bỏng rát. Mưa tháng bảy vội vàng. Và anh hai cùng những viên kẹo bạc hà chưa bao giờ để hắn phải cô đơn trong nỗi dày vò không ai cần đến mình.

Anh hai, sao người ở lại không phải là anh???

............................

Kha ở lại nhà nội một tuần. Nhỏ Quyên đã bắt đầu đi làm thêm trong một nhà sách nên thỉnh thoảng mới ghé thăm Kha được, trong khi Linh thì đến mỗi ngày. Hai đứa được dịp ngượng chín người khi thím út chọc: "Tụi con làm gì mà như vợ chồng mới cưới vậy?!". Người chọc là thím út, vậy mà cuối cùng Linh lại nổi cáu không thèm nhìn mặt Kha. Hắn vừa đến gần, chỉ định hỏi lý do cậu giận thì cậu bắt giun hù hắn làm hắn hết dám lại gần cậu nữa. Chán quá, hắn bỏ lên sân thượng tưới hoa. Hồi xưa cũng có lần anh hai bắt giun nhát hắn, hắn sợ quá trời nhưng không muốn khóc trước mặt anh hai nên chạy lên sân thượng đóng cửa, khóa trái luôn rồi mới khóc. Anh hai đứng ngoài năn nỉ ỉ ôi gần hai tiếng đồng hồ hắn mới chịu mở. Lần đó, sẵn không ưa anh, hắn im im không nói chuyện với anh đến cả tuần lễ. Nhưng mà thật ra, nhìn anh buồn hắn cũng đau lòng nên rốt cục đành bỏ qua chuyện đó.

Nghĩ lại, thấy như mới hôm qua.

................................

Extra no.3: BROTHERHOOD

- Hai đứa ăn sáng nhanh lên, ba mẹ sắp trễ giờ làm rồi! - ba vừa nhìn đồng hồ đeo tay vẻ cực kỳ sốt ruột vừa bỏ xấp hồ sơ vào cặp táp. Mẹ thì luôn tay dọn mấy hộp cá với mấy gói mì vô tủ trong khi tranh thủ đọc lại mớ tài liệu. Hắn ngoan ngoãn ăn thật lẹ miếng trứng ốp la trong dĩa của mình, mặc dù thiệt tình là hắn chẳng khoái món này tí nào. Quay sang đứa em trai ngồi kế bên, hắn phát hoảng khi dĩa của nhóc em cách đây nửa tiếng thế nào thì giờ y chang vậy. Không khéo lại chọc giận ba mẹ nữa cho mà xem.

- Nhật, còn chờ cái gì mà không ăn lẹ đi hả? - Thấy chưa, hắn biết mà, ba nổi nóng rồi, vì khi ba giận thì ba chỉ kêu chữ lót thôi chứ không kêu cả tên như thường lệ. Em là Nhật, còn hắn là Minh.

- Em ăn nhanh đi - Hắn đưa em chai nước tương. Em làm lơ, bỏ ra phòng khách. Hắn định ra theo để dỗ em thì mẹ gằn giọng la:

- Kệ nó, không ăn thì thôi, đói ráng chịu.

- Mẹ, tại em sợ món này mà... - Hắn nhớ cách đây không lâu em đã bị nghẹn khi ăn bánh mì với trứng ốp la, nên từ đó rất sợ. Nhưng mẹ hắn chỉ nói:

- Không phải lúc làm nũng. Mẹ không có thời gian để ngồi nghiên cứu nó thích cái gì.

Hắn chưa kịp nói gì thêm thì tiếng ti vi trên nhà vọng xuống, có vẻ như em cố tình mở âm thanh cho lớn lên vậy. Phim hoạt hình Doraemon. Ba mẹ bực mình ra mặt nhưng hắn lại ngồi cười thầm. Em lúc nào cũng nói không thích phim hoạt hình, rồi phim hoạt hình là thứ vớ vẩn dành cho lũ con nít khóc nhè, nhưng hắn biết rõ là em chưa từng bỏ lỡ tập Doraemon nào. Em thật là thú vị.

Chiếc xe hơi dừng trước nhà nội. Chờ hai anh em xuống khỏi xe, mẹ hắn hạ kính cửa trước xuống, dặn dò mấy thứ đại loại như phải học hành đàng hoàng, phải nghe lời bà nội với chú thím út... Tuần này ba mẹ đi công tác nên gửi hai đứa ở nhà nội. Từ nhỏ hai anh em hắn đã quen với chuyện này. Dặn dò xong mẹ xoa đầu hắn rồi chiếc xe chạy vụt đi. Hắn thấy em nhìn theo, để lộ trên nét mặt một thoáng hụt hẫng. Em ngọ nguậy đôi chân mang giày thể thao trắng tinh, lùi sát vào tường rào nơi rợp bóng cây để tránh ánh nắng sớm chói mắt. Hắn xốc ba lô trên vai, bấm chuông rồi len lén nhìn qua em. Em chả thèm để ý gì hắn, vươn vai ngáp một cái rõ to rồi dụi dụi mắt hệt một con mèo. Em có đôi mắt to, đen dịu dàng nhưng lúc nào em cũng cố tình phủ lên đó cả đống băng tuyết, thành ra có vẻ khó gần. Và cũng vì ánh mắt ấy mà mỗi lần hắn có nhã ý bắt chuyện với em là y như rằng lại thất bại thảm hại.

Thấy em nhăn nhó, hình như đói bụng, hắn khẽ mỉm cười rồi đưa em cái bánh mì ngọt. Biết trước là em sẽ đói mà. Em cầm cái bánh, nhìn hắn lạnh tanh. Rồi cuối cùng lí nhí một lời cảm ơn, hắn phải căng tai lên mới nghe loáng thoáng. Thiệt tình!

Ở nhà hắn với em mỗi người một phòng riêng nhưng ở nhà nội thì ở chung một phòng, lại còn phải ngủ chung giường nữa. Em có nết ngủ xấu cực, đầu hôm thì nằm ngay ngắn, đến nửa đêm em nổi hứng nằm xoay ngang lại, may mà đầu chưa lọt xuống khỏi giường, chân tay gác lung tung mà thường là gác lên mặt, cổ hoặc bụng hắn mới khổ. Nhưng hắn thì không dám cằn nhằn, kinh nghiệm đau thương có lần hắn cằn nhằn và em thẳng thừng đá cho hắn một cú vào chân đau điếng, sau đó đùng đùng dọn gối dọn mền xuống sàn ngủ. Hắn năn nỉ mãi không được, bất đắc dĩ phải nằm chờ em ngủ say rồi hắn dậy bế em lên giường. Em nhẹ hều, tóc thơm lừng dầu gội. Chuyện, em là em trai đáng yêu nhất thế giới của hắn mà.

- Đồ khùng! Tự nhiên ngồi đó cười.

Tiếng em lạnh băng kéo hắn ra khỏi mớ hồi tưởng, thuận tay em chọi luôn cuốn sách đang cầm về phía hắn, may mà hắn né kịp.

- Nè, em không được vậy nha! - Hắn nghiêm mặt. Biết là bình thường em vẫn cái kiểu bất cần ấy, nhưng hắn là anh trai của em mà, ít ra em cũng phải tôn trọng hắn một chút chứ.

- Đang bực, miễn nói nhiều. Trả sách đây!

Em nạt hắn cộc lốc. Hắn tức nhưng mắng em nữa chỉ làm tình hình căng thẳng thêm nên hắn chỉ biết lắc đầu lượm cuốn sách em chọi hắn lúc nãy đưa cho em. Sách toán. Em đang làm bài tập.

Nhìn em vò đầu bứt tóc khổ sở, hình như không biết làm bài. Hắn cười cười, có ý chờ coi em có nhờ mình giúp không. Nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì chắc là không rồi. Tính em vốn bướng, lại có vẻ không ưa hắn nên từ nhỏ đến giờ em dường như chẳng bao giờ mở miệng nhờ hắn cái gì, toàn là hắn tự biết khi nào cần để làm giúp em thôi.

- Em không làm được chỗ nào, đưa đây anh chỉ cho.

Hắn bước lại gần bàn học. Em đóng tập lại ngay trước khi hắn kịp nhìn vào:

- Không có. Không mượn anh lo.

- Không làm xong bài chiều nay nội sẽ không cho anh dẫn em đi thả diều đâu. Em không muốn thử con diều làm hôm qua hả?

- Hôm nay không đi thì mai đi, không cần thử cũng biết diều của anh không bay được. - Em nói cứng, nhưng hắn biết em đang ít nhiều dao động rồi. Em rất thích thả diều mà. Hắn từng đọc thấy những dòng chữ em viết trong cuốn tập nháp rằng em thích nằm trên cỏ nhìn cánh diều chỉ còn như một chấm nhỏ in trên nền trời xanh xa tít, em thích cảm giác gió đang ôm mình vào lòng, thích được tự do tự tại chạy như bay trên đồi cỏ trải dài như không bao giờ dứt, và thích chọc tức một kẻ "hoàn hảo mà có mỗi việc làm con diều cũng không xong" (nguyên văn lời em) là hắn đây. Hắn không phải không biết làm diều, nhưng hắn không thích thả diều nên không mấy chú tâm. Hắn chỉ đơn giản là muốn nhìn em cười, thanh thản và ấm áp, khi được thoát ra khỏi những áp lực vô hình nào đó đang bao bọc quanh em để hòa mình vào với gió, với cỏ. Em giống như cơn gió nhỏ, còn hắn thì có nhiệm vụ trông chừng để cơn gió đó không bay đi mất.

Hắn giật lấy cuốn tập, cố giữ giọng nhẹ nhàng vì sợ em nổi giận.

- Biết đâu ngày mai lại bận chuyện khác không đi được, hay trời không đẹp như hôm nay thì sao. Đây anh chỉ cho.

Mắt em ánh lên nét giận nhưng em không nói gì, quay nhìn con diều trong góc phòng, nhìn hắn rồi gật nhẹ đầu. Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh em, mở tập ra coi. Em viết bút mực, chữ rất đẹp, nếu chỉ nhìn qua chắc không ai tin được đó là tập của một đứa con trai học lớp 3, ngang như cua, ăn nói cộc cằn và chuyên đi đánh lộn. Em mà không từ chối lời đề nghị của thầy cô, chịu đi thi vở sạch chữ đẹp thì chắc phải đạt không ít giải thưởng rồi đó chứ, nhưng lần nào em cũng chỉ bảo là "phiền phức", "không thích" rồi mặc hắn khuyên kiểu gì em cũng nhất định không đi thi. Em nói có đoạt giải cũng chả có ý nghĩa nên em chẳng muốn phí công làm gì.

- Bài này không phải làm như vầy... - Hắn định cầm cây bút mực lên để sửa lại cho em nhưng em giật cây bút khi hắn còn chưa kịp chạm tới.

- Cây này bị chảy mực, mắc công lại dính đầy tay anh. - Em nói ngắn gọn khi thấy ánh mắt hắn ngỡ ngàng. Rồi em mở hộp viết, lấy cây viết chì ra đưa hắn. Cây viết chì ngắn ngủn.

- Sao em không nói ba mẹ mua cho em viết mới? - Hắn nhìn bàn tay em lem nhem vết mực. Mực dính cả trên môi em, có lẽ do lúc nãy em cắn bút mà ra.

- Không cần. Hỏi rồi. Ba mẹ bận lắm nên không có thời gian cho mấy chuyện vặt vãnh này đâu. - Em đưa tay quệt mũi, và thế là mũi em cũng dính mực. Hắn không nhịn được, phì cười. Em của hắn giống con mèo quá.

- Chờ anh chút.

Hắn ra nhà sau, lấy cái khăn mặt đi nhúng nước rồi trở vô phòng. Em đang dùng khăn giấy lau vết mực dây ra bàn. Chắc là sợ nội la. Hắn biết mà, thật ra em rất hiền.

- Mực trên mặt mình không lo, lo cho cái bàn làm gì?

Hắn ngồi xuống ghế, kéo em qua phía mình. Em giơ tay định đánh nhưng hắn chụp tay em lại. Chẹp, em chỉ đánh trúng nếu hắn cố tình muốn vậy thôi, chứ ít ra lúc này hắn không muốn ăn đòn oan uổng. Hắn thả tay em ra.

- Mặt em dính mực. Để anh lau cho rồi muốn làm gì thì làm.

- Để tự tui lau!

Em giật cái khăn. Hắn, sau một hồi chứng kiến em lau toàn chỗ không cần thiết, ngứa mắt quá phải giật cái khăn lại.

- Đưa đây, lau gì trật lất hết vậy? Biết nhận sự giúp đỡ khi cần thiết mới là khôn ngoan đó nhóc.

Mắt em nhìn hắn tóe lửa, em rất ghét bị kêu là nhóc. Nhưng em không phản ứng gì nữa, để mặc hắn cầm khăn lau mực trên mặt mình. Hắn cố tình vò mạnh làm mũi em đỏ ửng lên, em chẳng thèm kêu đau lấy một tiếng, chỉ bực bội gạt tay hắn ra. Em thật dễ thương. Và hắn khoái bắt nạt em thế này.

-o0o-

Hắn thích hoa cát tường. Thích cái vẻ mong manh nhưng không yếu đuối, thích sắc màu nhàn nhạt nhưng không dễ quên. Hắn luôn cảm thấy em cũng giống những bông hoa cát tường mà hắn thích, nhỏ bé và luôn giấu đằng sau vẻ thản nhiên một cái gì đó đau buồn. Hắn muốn chia sẻ với em, muốn bảo vệ em nhưng em chẳng bao giờ cho hắn cơ hội làm điều đó cả.

Tạm xếp mấy bài toán qua một bên, hắn nằm dài ra bàn, lơ đãng ngắm mấy cành cát tường cắm trong cái bình trước mặt. Nắng chiều phủ màu vàng yếu ớt lên những cánh hoa trắng xanh nép sát vào nhau. Em đi chơi đâu mà giờ này vẫn chưa về không biết.

- Lại mấy cái bông chán òm đó. Đúng là đồ dở hơi !

Hắn giật mình quay lại, thấy em đang đứng ở cửa phòng, khắp người lấm lem và trầy xước. Hình như em lại vừa đánh nhau. Mũi em còn chảy máu. Hắn hốt hoảng:

- Em làm gì mà te tua vậy nè?

- Đánh nhau. Hỏi thừa.

Em trả lời như thể đó là một chuyện hiển nhiên, le lưỡi liếm một vết xước rướm máu trên tay. Hắn nhăn mặt, trời ơi sao mà em lại "bụi bặm" quá vậy, như một con mèo hoang. Đứng dậy bước tới kéo em vô phòng, hắn vừa tìm cách né những cú đánh cú đạp của em vừa cố xem xét coi em có bị thương nhiều lắm không. Có cảm giác dường như em không biết trân trọng bản thân mình. Mà đứa nào đánh em đến thế này, thật đáng ghét.

- Bỏ tui ra, đồ ngốc! - Em la lối và giãy giụa cốt để hắn chịu buông em ra. Làm lơ mấy cú đạp đau điếng của em, hắn cố tình coi như không nghe không biết, nắm chặt tay em kéo xuống nhà, mở cửa phòng tắm đẩy em vào rồi nhanh tay khóa cửa lại. Em đập cửa rầm rầm:

- Làm cái gì vậy???

- Tắm cho sạch sẽ đi! Định để ba mẹ thấy cái bộ dạng ấy hả? - Hắn nạt em. Đôi lúc em làm hắn không có kiên nhẫn để mà nói chuyện nhẹ nhàng.

- Kệ tui. Ai mượn anh lo?

Em bướng bỉnh. Hắn bực mình. Cứng đầu không chịu nổi mà. Hắn dằn từng tiếng:

- Anh-phải-lo. Tắm-ngay-đi, cấm-cãi!

Một phút trôi qua nặng nề. Cuối cùng, nghe tiếng em hừ giọng và tiếng xả nước ào ào, hắn biết là mình đã thắng. Em tuy hay cãi bướng nhưng ít khi nào không nghe lời hắn. Hắn lên phòng em lấy một bộ đồ sạch và một cái khăn bông cho em, đem để ngay trước cửa nhà tắm và mở khóa.

- Anh để quần áo và khăn trước cửa. Tắm nhanh lên, coi chừng cảm đó.

Chờ em tắm xong, hắn lấy hộp y tế và bắt em phải để hắn sát trùng mấy chỗ vết thương đang chảy máu. Chắc tại mặt hắn nghiêm, em cũng không dám phản đối gì, nhún vai để mặc hắn. Em rất lì, hắn biết em bị xót khi hắn chấm oxi già vào chỗ xước nhưng mặt em tỉnh bơ. Phục em thiệt, gặp hắn thì hẳn đã la oai oái lên rồi.

- Sao lại đánh nhau? - Hắn nhìn em, mắt dịu lại.

- Thích. - Em cộc cằn.

- Lý do không chính đáng.

- Đánh nhau mà cũng cần lý do chính đáng hả?

- Thì em nói thử đi.

Hắn cười cười. Em không giỏi nói dối.

- Thì đánh nhau tại tụi nó nói bậy.

- Nói cái gì?

- Nói... nói... - Hiếm khi hắn được thấy em lúng túng như vầy. Bất kể đám kia đã nói gì, chắc chắn cũng là chuyện thú vị. Em nhìn hắn, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt em không phủ băng. Em có ánh nhìn sâu, chân thật. Và em đang bối rối.

- Hửm?

- Ờ, thì nói là anh vô dụng, mọt sách, không làm được cái gì nên hồn... Sao tui chịu nổi?

- Hở, vậy ra em đánh nhau vì bênh vực cho anh?... Xong rồi. - Hắn dán miếng băng cá nhân vào vết trầy trên má em, cười toe toét. Như chỉ chờ có nhiêu đó, hắn vừa dứt câu là em vội vã nhích xa ra khỏi hắn, mặt đỏ ửng lên:

- Không phải bênh anh. Chỉ tại tui không thích tụi nó nói sai sự thật.

Hắn nhìn em, cười. Em dễ đỏ mặt lắm. Hắn thường có một ý nghĩ ngớ ngẩn là sau này nếu có ai đó thích em thì chắc em sẽ bị "người ta" chọc ghẹo suốt vì cái "yếu điểm" này mất thôi. Đỏ mặt trông dễ thương thế cơ mà, khác gì khiêu khích người khác chứ.

- À, anh có cái này cho em. - Hắn cất hộp y tế, chạy vội lên phòng lấy gói quà xuống đưa cho em. Em có vẻ không muốn nhận, hắn cứ ấn vào tay em bằng được. Em mở quà ra, mắt xoe tròn nhìn cái hộp bút, bên trong có cây bút mực mới tinh, hai cây viết chì, cây thước và cục tẩy. Em nhăn mặt ngó hắn:

- Cái quái gì đây?

- Quà anh cho em chứ gì mà hỏi.

- Ai cần.

- Ừ, biết em không cần, nhưng mà cứ xài đi.

Hắn cười hiền lành. Em chẳng thèm cãi nữa. Mấy ngày sau đó, thấy tay em không còn lem nhem mực là hắn biết món quà của mình đã được chấp nhận. Em vốn dễ tính và hay mềm lòng.

Hắn đi học về, mắc mưa nên bị bệnh. Ba mẹ có việc ở công ty không thể bỏ được nên hắn lại được gửi về nhà nội. Hắn cứ sốt hâm hấp, nghỉ học mất một ngày. Hắn chờ mãi mà không thấy em hỏi thăm tiếng nào, thậm chí em còn chẳng bước vào phòng chỗ hắn đang nằm mà cứ dính chặt với cái ti vi ngoài phòng khách. Đau lòng ghê, không ngờ em lạnh lùng dữ vậy. Hắn là anh trai em cơ mà, không lẽ em không thương hắn chút nào sao?

Hắn lơ mơ ngủ trong tiếng nhạc văng vẳng từ phòng ngoài. Nhức đầu quá, hic, không biết mai có đi học nổi không. Hắn có bài kiểm tra quan trọng nên không thể nghỉ được. Và cứ thế, hắn chìm vào giấc ngủ với đầy những con số và công thức bay qua bay lại trong mơ.

Giật mình tỉnh giấc, hắn cảm thấy trên trán mình có cái gì mát dịu. Hắn khẽ mở mắt, thấy em đang nhìn mình chăm chăm. Em rụt ngay tay lại, tặc lưỡi:

- Anh bớt sốt rồi. Dậy ăn cháo nè.

- Ơ... cảm ơn. - Hắn cười mệt mỏi, ngồi dậy đón chén cháo từ tay em. Coi bộ không đến nỗi em không thèm quan tâm tới hắn, nhỉ? - Nóng quá.

- Xì, đưa đây thổi cho.

Em giành lại chén cháo, thổi phù phù. Mặt em hồng lên. Nụ cười của hắn càng nở rộng hơn. Em nhìn thấy, nhíu mày khó chịu, nhưng em không nói gì. Hắn giơ tay xoa đầu em. Biết là em thương hắn mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction