Mau chết đi để ta yêu ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ Thập Nhất Chương

Lúc đi ngang qua yêu hồ, nghe yêu hồ kể với chúng ma quỷ bằng hữu là nó đã oanh liệt mê hoặc nữ nhân nam nhân, hoàn thành xuất sắc phần việc của mình nhanh gọn cỡ nào, tôn giả không nhịn được cười xen một câu, "Đều là dùng tà thuật, nếu không có tà thuật, ngươi không đoạt tâm được nhiều người nhanh đến thế đâu."

Yêu hồ không phục kêu, "Tôn chủ, bản thân ta cũng đủ đẹp đủ mị hoặc nha, không có thiên phú ta vẫn câu dẫn người chết vì ta được."

Lúc bình thường, tôn chủ bọn họ rất dễ tính.

Nhưng cũng tương đối, khi ngài ấy không vui, thì cả bọn họ cũng sẽ gặp tai ương.

"Nhắc đến câu dẫn... hình như ta là người chậm chạp nhất." Tôn chủ nhíu mày.

"Ngài thuần dùng bản sắc cá nhân, không thêm chút yêu pháp nào, nên họ chậm yêu ngài cũng đúng thôi." Một tiểu quỷ kêu. Nếu không có yêu pháp phụ thêm, thì làm sao con người có thể dễ dàng nhất kiến chung tình với một con quỷ?

Tôn chủ lại toàn dùng tình yêu, chậm rãi đoạt tâm đối tượng, còn nó khi thực hiện nhiệm vụ này lại đơn giản hơn, nó nói trực tiếp với tên kia, nó sẽ thực hiện nguyện vọng cho y, đổi lại y mất mạng, và bọn họ đã đồng ý dùng mạng mình để trả thù, để bảo hộ thân nhân... Nó cũng thuộc dạng đã hoàn thành công việc rất nhanh, tuy không nhanh bằng yêu hồ mỗi đêm giết xong một người.

"Tuy chậm yêu ta, nhưng vẫn là yêu ta...." Tôn chủ sờ sờ mặt mình, "Vậy tại sao ta đã dùng bao năm công lược Diệp Y, chân ái trung thực gấp vạn lần so với khi đối mặt lũ đó, mà Diệp Y lại không yêu ta nhỉ?" Hắn đã bộc lộ bản sắc với tất cả tế phẩm hắn nhắm vào, nhưng bọn họ vẫn đâm đầu si mê hắn đó thôi, chỉ mỗi Diệp Y vẫn sợ hãi né tránh hắn.

Ai.... Đúng là cuộc đời, kẻ mình không muốn cứ sán vào mình, người mình ưa thích thấy mình liền chạy.

***

"Diệp Y a, sắp tới ngươi sẽ phải hôn mê một thời gian." Hắn hôn lên môi y, âu yếm làn da mềm mại, cọ cọ mặt vào mặt y, muốn họ dính thật sát vào nhau.

Yêu Diệp Y quá, thật rất rất yêu Diệp Y.

"Ta phải hôn mê bao lâu?"

"Những 9 ngày." Hắn thở dài não nề, âu sầu than, lại hăng hái đè Diệp Y xuống hôn hôn, "Ta sẽ nhớ Diệp Y lắm.... thật nhớ nhớ a." Đương nhiên ta vẫn luôn bên ngươi, sẽ tự tay ta khâu da thịt sắp đặt xương cốt ngươi lại, nhưng ta sẽ không được trò chuyện với ngươi, không được nhìn vào mắt ngươi, không được nghe ngươi nói..... nên vẫn tiếc nuối lắm. Vẫn thật nhớ nhớ ngươi.

"...." Chỉ 9 ngày mà tên này làm như 9 năm vậy...

"Diệp Y, đặt tên cho ta đi."

"Ta không phải cha mẹ ngươi."

"Cái tên phải do người thân yêu nhất đặt cho mình nha, ta muốn Diệp Y đặt tên cho ta, dù sao ta cũng quên khuấy tên cũ rồi." tên này lại cọ cọ dụi dụi, cứ như cách chó con vẫy đuôi cọ vào chân người làm nũng vậy.

"Hay để ta đặt tên cho Diệp Y nhé."

"Không cần." Y không phải cha mẹ hắn.

"Thôi không đặt vậy, ta thấy cái tên Diệp Y vẫn rất hay, ta đã quen gọi nó rồi. Nhưng Diệp Y ngươi phải đặt tên cho ta đi, đặt tên cho ta đi."

"Ta không biết đặt tên."

"Không sao, chỉ cần là tên Diệp Y đặt thôi. Ta yêu Diệp Y, ta sẽ yêu cả cái tên Diệp Y đặt cho ta."

Diệp Y bị y làm nũng đến không chịu được, chậm rãi mở miệng nói "Mai Biến Thái được không?" cái tên bộc lộ đúng bản chất con người y, ngoài cái tên đó ra, hắn còn nghĩ được vài cái tên khác, như "Mai Hỗn Đản", "Mai Ác Quỷ"... Hắn nghĩ ra được mười cái tên có họ Mai, không tên nào dễ nghe, cái tên nào cũng là đang mắng tên này.

Hắn cứ nghĩ y sẽ phản đối, nhưng y cười đến cực kì rạng ngời, mĩ sắc mừng rỡ tỏa ra bốn phía, "Được nha! Ta rất thích, Diệp Y!" Y vươn người hôn một cái lên môi hắn, hắn bị y làm ngẩn ra.

Y thích cái tên này thật à?

....Thế là Mai tôn giả có cái tên Mai Biến Thái, y công bố cái tên này trước mặt chúng thuộc hạ, tự giới thiệu nó với người ngoài, nhưng ngoài Diệp Y, không một ai dám gọi cái tên này trước mặt y.

Chính Diệp Y cũng tự thấy cái tên này quá là không dễ gọi, nghe không hề lọt tai, nên đã hạn chế gọi nó, mãi về sau, khi hắn hơi có chút cảm tình, hơi tha thứ cho gã này một chút, hắn mới lên tiếng đề nghị đổi cho y một cái tên dễ nghe hơn.

Mai Biến Thái yêu hắn vô cùng, sủng ái hắn cực độ, đừng nói đổi cái tên hay hơn, coi như đổi cái tên khó nghe hơn y vẫn sẽ cười tươi đón nhận, ưa thích cái tên hắn tặng cho.

***

Mai tôn giả đứng bên tế đàn, đang chậm rãi xếp từng chút máu thịt, biểu tình chuyên chú trang nghiêm.

Trên mặt đất xếp đầy điệp phiếu, mỗi điệp phiếu đều ghi lại nguyện ước với y, mỗi cái đều thấm đẫm nguyện lực, mang đầy hi vọng và lòng biết ơn.

81 thi thể phân thành 9 chỗ, mỗi người trong họ đều tự nguyện chết đi, không mang huyết sát oán khí, ngược lại tường hòa mãn nguyện.

81 người này đều có bát tự tương thích với ngày chết của Diệp Y.

Mỗi ngày một thi thể trong mỗi đống phân giải thành vô số huyết sắc li ti, toán loạn rơi vào điệp phiếu, điệp phiếu liên tục phát ra lam sắc, sắc xanh mơ hồ li ti chảy vào máu thịt đang được xếp trên tế đàn.

Mỗi ngày mất 9 thi thể.

9 ngày 81 thi thể.

Điệp phiếu cũng trở nên trong suốt, thân hình trên tế đài cũng trở nên rõ rệt, ngũ quan đã đầy đủ, nhịp tim đập đều đặn, lá phổi cho đến từng nội tạng xương cốt đều hoàn chỉnh.

Mai tôn chủ nhìn thân thể hoàn chỉnh trần truồng trên tế đàn, mỉm cười, "Hoàn thành."

Hắn muốn cho Diệp Y một cơ thể sống, muốn Diệp Y trở thành người chết vẫn sống. Không phải đơn thuần có thể đi lại ăn uống, mà là chân chính sống.

Nói đơn giản hơn, là hắn muốn cho Diệp Y một sinh mạng vĩnh hằng. Diệp Y sẽ hưởng thụ được mọi thứ một người sống có thể hưởng thụ, nhưng sẽ mãi mãi không già không chết, mãi mãi sống bên hắn.

Muốn cho một vong hồn mới 10 năm tuổi đạt được điều đó, ngoài Mai tôn giả, không ai có thể làm được.

Mười năm, mười năm để một vong hồn có thể 'sống', hắn tự thấy mình đã lập kỉ lục trước chưa có ai sau này cũng sẽ không có.

Bây giờ, dưới da thịt này là máu đỏ, không còn là âm huyết màu đen, ngay cả thân nhiệt cũng đã có được...

Đổi lại cho việc này, Diệp Y sẽ yếu ớt như người thường, không thể tu luyện được nữa, mãi mãi chỉ như người thường, nhưng không sao, có hắn cường đại là được rồi. Hắn sẽ bảo vệ Diệp Y.

Hơn nữa, Diệp Y nên yếu đuối không có lực lượng một chút, như vậy mới dễ dàng nắm trong tay, mới không tài nào thoát khỏi hắn.

Mai tôn giả tươi cười, chạm môi lên môi y, "Ngươi đã sống rồi, Diệp Y."


Phiên Ngoại 2

Đoạn ngắn 1

Diệp Y muốn một mái nhà, không muốn lang thang vô định mãi, muốn một cuộc sống nhìn-như-bình-thường, buổi sáng đi làm kiếm tiền, tối đến đi xem phim dạo công viên..... Hắn muốn Diệp Y hạnh phúc bên hắn, nên đã mở những cửa tiệm liên quan đến linh dị, mở tiệm ở một nơi một thời gian, rồi trước khi các hàng xóm xung quanh nhận ra sự kì dị bất lão của họ thì liền chuyển chỗ sang nơi khác.

Tuy nói là bán hàng, nhưng hắn chưa từng thật sự quan tâm đến hàng hóa và khách mua. Hắn luôn có cách kiếm ra tiền, coi như không dùng thủ đoạn phi pháp, thì tuổi đời của hắn đặt ở đó, mấy món ngoạn vật hắn tùy tiện thu thập đã thành đồ cổ hết rồi, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng đổ cả núi tiền mua những cổ vật vô giá ấy....

Hắn tiện tay ngồi lau thanh kiếm đã ám sát hoàng đế một triều đại, sắc xanh của độc dược vẫn ánh lên trên lưỡi kiếm, dùng khăn cũng không thể lau đi, hắn cười nói, "Diệp Y, nếu đem bán cái này sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Ngươi cứ giữ lấy chơi đi." Diệp Y không để tâm nói, tay cầm bút bi viết giấy tính toán, xong liền thở dài, "Tháng này chẳng bán được gì cả, tháng trước cũng như vậy, có ai kinh doanh mà như chúng ta không?"

"Không sao, Diệp Y, ta nhất định không để ngươi chết đói!" Hắn thâm tình nói, lòng thầm tức cười, Diệp Y cứ quá để tâm những chuyện vụn vặt.

Nhưng nếu Diệp Y để tâm, hắn cũng sẽ để tâm.

Nếu nhiều khách hàng sẽ làm Diệp Y vui vẻ, thì hắn sẽ lôi khách về, moi đến đồng cuối cùng của khách nhân, tăng thêm thu nhập cho cửa hàng.

Diệp Y cảnh cáo nhìn hắn, như đã đoán ngay ra hắn đang nghĩ gì, "Không được dùng thủ đoạn không đúng!"

"Được rồi!" hắn cười gật đầu, rất vui vì sự tự nhiên không còn quá xa cách của Diệp Y.

Đoạn ngắn 2

Một sạp coi bói bày ven đường, thầy bói là một thanh niên trẻ tuổi mặc y phục cổ trang, cũng không cần đeo kính ra vẻ mình bị mù. Y cười đến vô cùng tự nhiên chói sáng, phất phất quạt ra dáng phong lưu lãng tử, cạnh sạp cắm cờ đề chữ "Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn, xem quẻ không đúng không lấy tiền".

Vế trước là kiêu ngạo cố hữu của Mai tôn giả – y lấy luôn một câu rất phổ thông mà đám nam chính hay gào thét trong tiểu thuyết ra.

Vế sau rất thực dụng, để dụ dỗ những người tò mò ngồi xuống cho y xem bói.

Diệp Y rất muốn ra vẻ mình không quen biết tên này, nhưng hai người họ đều mặc dạng y phục giống nhau, hắn lại đứng cạnh y, nên rất dễ dàng nhìn ra họ cùng một nhóm.

Nói về y phục, tên này là đồ cổ đã sống bao lâu, y quen mặc dạng y phục cổ trang rồi, và y cũng khăng khăng không cho hắn thay đổi theo thời đại. Tức là không được cắt tóc mặc áo sơ mi quần bò gì hết... Ngay cả nhà bọn họ ở, cũng luôn là bố trí cổ vận mười phần, nếu có chuyên gia sử học nào vào, hẳn sẽ trầm trồ tán thán căn nhà được bố trí đúng phong cách thời xưa của họ.

"Diệp Y, ngồi xuống đi, đứng làm gì mỏi chân." Mai tôn giả ân cần nói.

"Sao ngươi lại mở sạp xem bói cơ chứ?" Diệp Y thật không hiểu, mở cửa tiệm như trước có phải hơn không. Hắn thật không muốn ngồi giữa đường như vậy, nhìn xem, người đi đường nhìn họ như nhìn sinh vật lạ, có mấy người còn rút điện thoại chụp ảnh họ nữa, chắc tưởng họ đang cosplay.

"Đổi phong vị một chút a. Yên tâm đi." Y phất quạt, rất tự tin nói, "Ta là ai cơ chứ? Nhất định sẽ nói đến độ khách hàng quỳ lạy thán phục đưa hết tiền cho ta."

"....." Hắn nhìn kẻ đang hướng thần côn kiếp sống chạy như điên, thật không biết nên nói gì, đành nói, "Đã có người chụp ảnh chúng ta...."

"Số ảnh đó sẽ biến mất không dấu tích, tùy họ tự suy diễn xem ảnh đã mất đi đâu." Y cười nhạt, sau đó cao hứng nhìn hai khách nhân đầu tiên: hai cô bé rất đáng yêu đang xấu hổ rụt rè đi tới.

Hai cô bé nhìn họ, bẽn lẽn bảo: "Các anh cho em chụp ảnh chung được không ạ?"

Nụ cười của Mai tôn giả đông cứng lại trên mặt.

Diệp Y muốn phụt ra cười, quả nhiên, không ai tin là xem bói thật, bọn họ đều tưởng hắn và y đang cosplay.

Đuổi được hai cô bé kia đi, một nam nhân mặc âu phục lịch sự đi tới, hắn thấy mắt gã kia sáng lên, biết y đang hân hoan nghĩ là dê béo đến.

Sau đó tên đó cười tự giới thiệu, nói y ở công ty điện ảnh, muốn mời họ đóng một bộ phim.

Nụ cười của Mai tôn giả trở nên âm trầm. Hắn phải kéo tay y nhắc y nhớ y phải cư xử đúng.

Tiếp đó, lại một nam nhân khác đến, bảo hắn và y rất có tiềm chất làm người mẫu diễn viên, nhất là y, vẻ ngoài của y còn xuất sắc hơn hắn. Nam nhân ấy khen ngợi y vô cùng, bảo y chỉ cần đứng cười trước ống kính cũng sẽ làm bao người điên đảo.

....

Đây là kết quả của việc chường mặt ra trước bàn dân thiên hạ.

Sau khi đuổi được đến mấy nhóm người muốn lôi kéo y làm diễn viên người mẫu, thậm chí còn có một quý bà trực tiếp đi đến hỏi bao nhiêu tiền để bao nuôi y, y triệt để bạo phát, hắn lại nhanh lẹ ấn y ngồi xuống trước khi y kịp giết ai.

Mai tôn giả – vạn quỷ chí tôn, ủy khuất kêu, "Tại sao chứ, tại sao bọn chúng chỉ nhìn mặt ta? Không ai thấy ta đang xem bói sao?"

"....." Ta sống lâu cạnh ngươi nên đã có chút miễn dịch, nhưng những người khác lại chưa có độ miễn dịch như ta.

Đoạn ngắn 3

Thời gian qua, hai người họ đi qua nhiều nơi, làm nhiều việc khác nhau, thường xuyên nhất là mở cửa hiệu bán pháp khí (Y cam đoan mọi thứ trong tiệm của y đều có công hiệu đúng như quảng cáo – Chẳng qua đám phàm nhân không biết hàng nên mới chê đắt!), có lúc y lại làm thầy bói, lại có lúc y viết truyện, rồi tự bỏ tiền ra in rồi xuất bản, quyển sách đó hóa ra rất được chào đón, khiến y trở thành tác giả bí ẩn được săn đón nhất của năm, rồi được chuyển thể thành phim.

Ngay bìa đầu cuốn truyện ấy đã ghi những hàng chữ nắn nót, "Dành cho người yêu dấu, bảo bối nhi của ta"

Rồi khi chiếu phim, hàng chữ ấy vẫn được giữ lại, kèm theo lời của đạo diễn trong buổi giới thiệu phim: Không biết tác giả bí ẩn này là ai, nhưng đoàn làm phim và tất cả những fan của quyển tiểu thuyết này thành tâm chúc phúc cho y, mong y và người yêu dấu ấy hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Y xem tivi, cười nói chỉ cho hắn thấy, "Thấy chưa Diệp Y, chúng ta được bao người chúc phúc đấy!"

Đoạn ngắn 4

"Diệp Y Diệp Y, mau ra đây!" Nghe tiếng y gọi từ dưới nhà, Diệp Y chậm rãi gập sách lại, rồi đứng lên đi xuống cầu thang, lòng tự hỏi y có chuyện gì.

Xuống nhà, hắn thấy một chiếc xe đen bóng loáng mới tinh, kiểu dáng sang trọng thiết kế cao cấp, huy hiệu của hãng chạm nổi trên mui xe, y cầm chìa khóa dựa người vào thân xe, trông vô cùng.... kì quái.

Dù thế nào, một chiếc ô tô – Biểu tượng của hiện đại, đi cùng một thanh niên mặc cổ trang tràn đầy khí vận phong nhã mà thời nay có muốn thế nào cũng đào tạo không ra.... Hai vật này đứng cạnh nhau trông thật không hợp nhau. Như của hai thời đại khác nhau.

Mà đúng là hai thời đại khác nhau, gã kia là cổ vật biết đi rồi.

Diệp Y không tự thừa nhận chính mình cũng là cổ vật biết đi.

"Cái này là..."

"Đây là một con Koenieger CSVM." Y vỗ vỗ thành xe, "Thấy đẹp không Diệp Y, mới chuyển về từ hải ngoại đấy!"

....Hắn hình dung được là chiếc xe này sẽ rất đắt tiền.

Dù cửa tiệm của bọn họ thu nhập không cao, thì y vẫn luôn có rất nhiều tiền, đã mua thì luôn mua xa xỉ phẩm.

Y ngồi vào ghế lái, kéo hắn ngồi ghế bên cạnh, hắn ngửi được mùi hăng hăng nồng nồng của xăng xe....

... Hi vọng sẽ không bị say xe.

"Ngươi biết lái xe không?" Ô tô đã được phát minh từ rất lâu, nhưng y vẫn luôn không dùng nó. Pháp lực của y khiến họ có thể vô hình không bị người thường hay camera nhìn thấy, giúp họ di chuyển còn nhanh hơn ô tô.

"Không biết." Thậm chí không cần y nói, ngay khi thấy y tay cầm cuốn 'Hướng dẫn lái xe toàn tập', bên cạnh là cuốn 'Những luật lệ giao thông' thì hắn đã biết y không hề biết lái xe.

Tất nhiên cũng chẳng có bằng lái.

Họ cũng không có cả chứng minh nhân dân.

Y chăm chú đọc sách, chạm vào từng thứ một, "Đây là bàn đạp, đây là tay ga..."

Hắn có nên đưa mạng mình vào tay một kẻ mới tập lái xe không?

Diệp Y đành tự an ủi, không sao, coi như thân xác này tan tành, thì y vẫn có thể chữa trị giúp hắn đổi xác, hắn nên lo lắng cho các nạn nhân khác hơn. Hi vọng y muốn đâm cũng nên đâm vào cột điện, đừng đâm vào người khác, người khác không bất tử như hắn và y đâu.

Đoạn ngắn 5

Thấy hắn nhìn, y thân thiết hôn hắn, kéo tay hắn lần xuống giữa hai chân y, mềm mại nói, "Diệp Y, chỗ này nhớ ngươi."

"....." Diệp Y đỏ mặt, coi như đã qua bao lâu, thì hắn vẫn không tài nào bình tĩnh thản nhiên khi gã này cầu hoan.

"Diệp Y nghĩ nhiều quá, ta đâu thể để mắt tới các nàng." Y cười hì hì nói, mút vành tai hắn vào miệng, "Bảo bối nhi, ngươi ghen tị làm ta rất vui nha."

"Ta không ghen tị." Chỉ là.... có chút khó chịu.

"Ngươi ghen."

"Không phải."

"Không phải thì thôi vậy." Y cười nói, "Nếu bảo bối nhi không vui, ta có thể khiến những kẻ đó tất cả biến mất."

"Không cần đâu." Diệp Y lập tức từ chối, sợ mình nói chậm một giây thì ngày mai trên báo sẽ có mấy tin báo có người mất tích.

"Ai chết cũng được, chỉ cần Diệp Y vui thôi." Y cắn xuống cổ hắn.

Phiên Ngoại 3

Bị quỷ dọa cho khiếp sợ, Vương Lâm sáng hôm sau vội vàng chạy đến dãy phố chuyên bày bán pháp khí, trước kia gã khinh miệt coi chúng là mê tín dị đoan, nhưng trải qua chuyện hôm qua hắn đã biết, thế giới này thật sự có những chuyện không giải thích được.

Dãy phố này rất nhiều cửa hàng, bán đầy lư hương phù chú tượng thần.... Nghĩ thứ gì sẽ có thứ đó, nhưng giá lại không hề rẻ, gã lại không có nhiều tiền, nên đành kiên nhẫn đi hết dãy phố này, hi vọng tìm được một cửa hàng bán đồ rẻ một chút.

Ở cuối con phố, gã thấy một cửa tiệm, cửa tiệm này nằm trong góc khuất, lại ở cuối dãy nên nếu không có tâm tìm thì sẽ vô tình lờ nó đi.

Ấn tượng đầu tiên là cửa hiệu này không hề lớn, chỉ như một căn nhà nhỏ bình thường, cửa hiệu đề 'Duyến Y cư' – nhưng gã không để ý cái tên, thời buổi này muốn cái tên hay cỡ nào cũng được, quan trọng là chất lượng bên trong.

Gã đi vào trong hiệu, ngửi được một cỗ mùi hương nhàn nhạt, không như hương trầm nhiều đến nồng nặc của các cửa hiệu khác, hương này nhẹ nhàng, lại khiến người ngửi cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm không ít.

Bên trong cửa tiệm bài trí điển nhã thanh đạm, trước mặt gã là một trà án, trên bày trà cụ, một thanh niên đang chậm rãi thưởng trà.

Thanh niên này thần tình thân thiện, mặc một bộ áo dài như người cổ đại ngày xưa, không nhìn ra làm từ loại vải nào, đầu cài trâm ngọc, tay áo thêu họa tiết mây trời.

Thấy người đi vào, y phất phất quạt như kiểu của các công tử thiếu gia cổ đại ngày xưa, cười nói: "Chào mừng quý khách!"

"Ta muốn đến mua đồ."

"Ngài cứ tùy tiện chọn." Thanh niên rất dễ tính nói.

Gã có chút ngạc nhiên, những tiệm khác thấy khách vào thì đều cao hứng chào mời, hận không thể dụ dỗ khiến khách mua sạch đồ trong tiệm mình, còn thanh niên này lại quá thoải mái, tựa như không quan tâm có bán được hàng không.

Nhưng được tự do lựa chọn cũng là điều tốt. Gã chăm chú đi chậm quan sát, cửa tiệm này có nhiều loại hàng hóa, từ phù chú cho đến tượng thần, ngay cả pháp khí cho đến lư hương. Gã tùy tiện chỉ vào một tấm phù chú vẽ kí tự chẳng thể hiểu nổi – hắn ngờ đây là vẽ bừa để chứng tỏ sự bí hiểm cao thâm: "Tấm này tác dụng thế nào? Bao nhiêu tiền?"

"Đấy là tầm quỷ phù, nếu quỷ tiếp cận ngài trong bán kính 5m, nó sẽ nóng lên, giá là 4 vạn 2."

"4 vạn 2?" Gã mắt trợn trắng, 4 vạn 2 cho một chuông báo động dò quỷ? Sao đắt đến thế, mấy cửa tiệm khác món đồ cao nhất cũng chỉ đến 2 vạn.

Gã chỉ vào một tấm khác, "Còn cái này?"

"Là xua quỷ phù, tên như tác dụng, giá là 6 vạn 8."

"...." Cái này có lẽ còn hữu hiệu một chút, nhưng mà vẫn quá đắt. Hơn nữa còn chẳng biết có tác dụng thật không hay chỉ là lừa đảo. Gã cắn răng, "Xin hỏi, ở đây có thứ gì từ một trăm ngàn trở xuống không, tốt nhất là có tác dụng diệt quỷ ấy?" Một trăm ngàn đã là tất cả tiền tiết kiệm của hắn rồi.

"Một trăm ngàn?" Thanh niên cười nhạt, khinh thường chế nhạo lộ rõ, "Chừng đó mà đòi mua đồ diệt quỷ? Ngài đùa với ta à? Đừng nói là diệt quỷ, trong toàn tiệm này không có thứ gì giá thấp hơn 3 vạn."

Gã tức tối nhìn thanh niên kia, nắm tay siết lại, dậy lên xúc động muốn đánh chết tên này, sau đó cướp sạch đồ đạc tiền tài. Trong này không có camera, lại chỉ có 2 người bọn họ, lúc gã vào đây cũng không có ai chú ý....

Nhưng gã cắn răng nhịn xuống, gã lúc này đã đủ chuyện để lo rồi, không cần tự rước thêm phiền phức nữa.

Thanh niên nhìn khách nhân tức tối bỏ đi, cười quay đầu nhìn về sau tấm rèm, "Diệp Y, đi ra đi."

Diệp Y im lặng đi ra, lẳng lặng nói: "Gã kia có huyết thống của Mộ Dung gia tộc, lại gây nghiệt khiến oán quỷ bám lấy, nên ta không muốn thấy y."

Sau bao nhiêu năm, hoàng quyền sụp đổ, thế giới này đã trở thành khoa học thế giới, tiếp cận gần với hình ảnh quê hương cũ của hắn, nhà Mộ Dung cũng khai chi tán diệp, hiện tại có rất nhiều người mang dòng máu Mộ Dung gia, nhưng không biết mình có dòng máu ấy.

Gã kia, phỏng chừng tổ tông nhiều đời trước của y từng là một người họ Mộ Dung. Huyết thống đã cực nhạt đến không thể nhận ra.

Hắn mang thân thể người phàm, không có thần lực đặc dị gì, nhưng sau bao năm như vậy, tự nhiên cũng làm được một vài chuyện, ví dụ như có thể cảm giác được ai mang huyết thống của gia tộc hắn.

"Ta biết." Y nhấp một ngụm trà, cười nói, "Có cần ta làm gì không?"

"Không cần." Diệp Y hạ mắt xuống, "Gây nghiệt thì phải chịu tội, pháp luật không chế tài được y, thì cứ để cho nạn nhân tự trả thù."

Hắn nhìn ra được, một cô gái ôm một hài tử đang đeo bám nam nhân ấy.

Nếu đào sâu hơn, có lẽ sẽ moi được những kịch bản cẩu huyết: kiểu như nam nhân kia sủng thê diệt thiếp, sủng thiếp diệt thê, kéo theo hại chết một hài tử vô tội... nhưng hắn cũng không có ý định đào sâu.

Bao nhiêu năm như thế, tâm cảnh của hắn đã được rèn luyện nhiều, thấm hiểu việc người sinh ra quỷ, quỷ cũng như người, có người tốt có người xấu, quỷ cũng vậy, không phải quỷ nào cũng là xấu xa.

Những ma quỷ hình thù xấu xí ghê tởm, những ma quỷ giết chóc bao người.... sau lưng họ cũng là những câu chuyện buồn.

Hắn ngồi xuống cạnh y, nói, "Sau khi nàng trả thù xong, ngươi có thể khuyên nàng xuống Địa phủ, tiếp tục luân hồi." Nếu cứ ở lại đây, nàng sẽ từ oán quỷ thành ác quỷ, không nhằm trả thù kẻ đã hại mình, mà chuyển sang giết chóc người vô tội. Hắn không muốn thấy điều ấy.

"Được thôi." Mai tôn giả cười đáp ứng. Hắn sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ, nàng không nghe thì hắn sẽ đánh cho nàng nghe ra.

Thế gian phồn hoa đa dạng nhiều màu sắc, tất cả con người đều là khách qua đường trong cuộc đời họ. Đôi lúc gặp được một ma quỷ, thấy quen quen, mới chợt nhớ ra mình đã từng gặp y khi y còn sống, nhớ đến bộ dáng khi còn sống của y, trong lòng liền thầm thương cảm tự hỏi đã có những chuyện gì để y thành như vậy.

Thế giới tiến bộ hơn, tiện nghi hơn, không còn đèn dầu mà là ánh điện sáng chói, không còn xe ngựa mà là những chiếc ô tô máy bay....

Tiện nghi như vậy, nhưng ma quỷ lại sinh ra nhiều hơn cả thời đại lạc hậu ngày xưa.

***

Thời gian là một thứ rất vĩ đại, đúng như Mai tôn giả từng nói, Diệp Y không thể nào vĩnh cửu căm ghét y.

Qua thời gian, xây đắp kỉ niệm, dù biết y bản chất như thế nào, thì Diệp Y vẫn không thể ngăn mình bị y thu hút, dần dần bị y làm cho động tâm.

"Diệp Y, ta yêu ngươi." hắn thì thầm, cúi xuống hôn người kia. Người kia chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của hắn.

Cả nghìn năm rồi, Diệp Y đã không còn oán hận ngày đầu, đã chậm rãi tiếp nhận hắn.

Có lẽ hắn sẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Diệp Y chính miệng thừa nhận y yêu hắn.

Dù sao thế giới của Diệp Y chỉ có hắn mà thôi. Y không yêu hắn còn có thể yêu ai?

***

"Ta yêu ngươi."

"Ta không nghe rõ, nói lại đi." hắn nhướn mày hỏi lại.

"...Ta không nói lại đâu."

"Không sao." Hắn cười phá lên, hưng phấn ôm hôn Diệp Y, "Ngươi nhất định sẽ nói lại a."

Bao nhiêu năm như vậy, chiếm thân Diệp Y trước, chịu đựng Diệp Y chán ghét xa cách, mãi mới mài mòn được chống cự âm thầm trong tâm Diệp Y, mãi đến lúc này Diệp Y mới hoàn toàn thuộc về hắn.

Đã là của hắn rồi. Của hắn rồi. Đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Mai tôn giả cảm thấy vòng tay của Diệp Y siết nhẹ quanh mình, cảm thấy ngại ngùng của Diệp Y, lòng thật sự thỏa mãn vô cùng, ngay cả khi hắn độ cửu kiếp thành công, thành vạn quỷ chí tôn, cũng không từng cao hứng mãn nguyện như thế.

"Yêu ngươi a, Diệp Y. Ngươi chỉ là của ta thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction