Sờ vú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, thời gian dùng bữa sáng đã qua một tiếng, nhưng trước sau Du Họa vẫn không xuất hiện ở phòng khách.

Giản Mặc Thư đến gõ cửa hỏi, lại rất lâu không có ai trả lời, anh cầm tay nắm cửa vặn một cái, cửa không có khóa. Anh vừa mở cửa ra thì thấy dáng vẻ Du Họa dùng chăn cuốn mình lại giống như một chiếc bánh sừng bò.

"Họa Họa?"

Giản Mặc Thư đi đến bên giường muốn đẩy cô, đúng lúc Du Họa trở mình một cái giãy chăn ra, lộ ra hơn nửa cơ thể, tay anh duỗi ra sờ đủ ôn hương nhuyễn ngọc.

Không mặc quần áo sao?

Giản Mặc Thư bóp bóp bộ ngực mềm mại trong tay, cảm giác nhiệt độ phía dưới hơi cao, cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên mặt Du Họa đỏ bừng khác lạ.

Anh nhanh chóng kéo chăn lên, đắp lại cho cô, cúi người thử nhiệt độ trên trán của cô.

Khá nóng, không biết đã sốt đến mức độ nào.

Giản Mặc Thư tắt điều hòa, đi ra ngoài kiếm nhiệt kế.

Nhiệt kế điện tử trước đây đã hỏng, anh vẫn chưa mua mới, chỉ tìm được một chiếc nhiệt kế thủy ngân đã sử dụng và vài miếng dán hạ sốt sắp hết hạn sử dụng trong hòm thuốc.

Giản Mặc Thư bưng một ly nước ấm quay lại đo nhiệt độ cơ thể cho Du Họa, vừa nhìn đã thấy 38.5 độ C...

"Họa Họa!" Giản Mặc Thư nhẹ nhàng lay cô tỉnh: "Em phát sốt rồi, chúng ta phải đến bệnh viện khám."

Du Họa vẫn ở trong trạng thái mơ màng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu gì đó, Giản Mặc Thư đưa tai qua nghe thấy rõ:

"Thật là khó chịu... bố."

"..."

Giản Mặc Thư dán miếng dán hạ sốt cho cô, giọng điệu trở nên hơi nặng:

"Họa Họa, tôi là thầy Mặc Thư, em sinh bệnh, tôi đưa em đến bệnh viện."

Du Họa rất nhạy cảm đối với "bệnh viện", nghe thấy hai chữ này cô đã tỉnh táo một nửa..

"Em không muốn đi..."

Cô chậm chạp di chuyển đến bên giường, ôm lấy một chân Giản Mặc Thư, đầu cọ cọ lên đùi anh, hoàn toàn không muốn xa rời.

"Đừng đưa em đến bệnh viện, em uống thuốc là được rồi..."

Giọng nói của Du Họa bây giờ khàn khàn đặc biết giống như làm mạnh mẽ hét lên cả đêm, vừa gợi cảm lại quyến rũ, hơn nữa chỗ nhạy cảm lại bị đụng vào như có như không, cho dù Giản Mặc Thư có quan tâm đến bệnh tình của cô như thế nào, cũng không tránh khỏi hiểu sai.

Tay anh dừng trên mái tóc của cô, chậm rãi bao phủ vành tai cô, khuôn mặt cô, ngón tay hơi thô ráp vuốt ve da thịt trơn mềm của cô, sau đó đi xuống, nâng cằm cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng nhấn mở môi dưới tái nhợt của cô, làm cô mở miệng, đưa ngón tay anh vào dò xét.

Giản Mặc Thư cúi đầu.

Hai mắt Du Hoa tràn đầy sương mù ngậm lấy ngón tay đang làm loạn của anh, đầu lưỡi hồng hào non nớt bị anh đùa giỡn không có chỗ để đành phải thuận theo liếm liếm anh bày tỏ sự lấy lòng.

Anh nhìn thấy muốn mạnh mẽ nhét côn thịt vào trong miệng cô, để cho cô ăn từ đầu đến cuối hết một lượt, cắm vào đến mức cô khóc nức nở lên mới được.

Chờ đến khi cô hết bệnh rồi...

"Có thể không đi bệnh viện, nhưng mà chờ đến lúc em khỏi, em phải nói cho tôi biết nguyên nhân."

Du Họa gật đầu, vẻ mặt một kiểu "chỉ cần không đi thì nói gì cũng được."

Ngón tay anh rời khỏi khoang miệng ấm áp của cô, Giản Mặc Thư cầm lấy ly nước ấm đặt ở đầu giường, đỡ lưng Du Họa giúp cô uống từng chút từng chút một.

Đút xong một ly nước lớn, Giản Mặc Thư hỏi cô: "Bây giờ có những triệu chứng gì?"

"Cả người không có chút sức lực nào, có chút háo nước."

Giản Mặc Thư trầm mặc, chớp mắt Anh lại đổ một ly nước cho cô uống xong, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.

"Dì Ôn, con là Mặc Thư... Con muốn mượn bác sĩ tư nhân của nhà dì đến nhà con khám bệnh."

"Không phải con, là người mẫu của con phát sốt."

"Con gái."

"Còn chưa phải là bạn gái."

"Được, cảm ơn dì Ôn."

Giản Mặc Thư nhớ đến chiều nay Du Họa còn có lớp, lại gọi thêm một cuộc điện thoại cho Ôn Lâm, để cậu xin nghỉ giúp Du Họa.

"Anh Mặc, đừng nói là anh gì đó... rất kịch liệt, mới làm người ta đến bệnh luôn đi?"

"Chậc chậc, lão xử nam trống trải hơn hai mươi năm đúng là sẽ biến thành cầm thú."

"...Cậu lớn như vậy vẫn chưa bị người ta đánh chết, thế giới này thật sự là bao dung với cậu đó."

Giản Mặc Thư trực tiếp ngắt điện thoại.

Anh đẩy cửa ra, tầm mắt chạm vào ánh mắt ngập nước của Du Họa, tim bỗng nhiên trở nên mềm mại, cơn tức giận vừa rồi bị Ôn Lâm khua môi múa mép kích lên cũng không còn lại chút nào.

"Tôi gọi bác sĩ gia đình của bạn, đợi chút nữa ông ấy sẽ qua, tôi giúp em mặc quần áo vào trước."

"Vâng..."

Giản Mặc Thư hơi ngạc nhiên, bình thường khi anh đưa ra lời đề nghị giúp đỡ đều có thể khiến cô cảm thấy thẹn thùng, phản ứng đầu tiên của cô luôn là "Không cần, không được" phải để anh từ từ dỗ cô mới bằng lòng buông ra.

Hôm nay vậy mà lại ngoan như vậy, không cần anh nhiều lời đã đồng ý rồi.

Du Họa nhìn thấy trên đầu giường để ly nước ấm và nhiệt kế, cùng với bóng dáng Giản Mặc Thư đang tìm kiếm trước tủ quần áo, trong đầu lướt qua những hành động chăm sóc im lặng không chút tiếng động nào thường ngày, nhịn không được lộ ra một nụ cười, vừa ngượng ngùng lại vừa hạnh phúc.

Rốt cuộc hoa có ý nghĩa gì hình như không còn quan trọng nữa.

Bây giờ cô đã không phải một mình một người nữa.

-----

Du Họa: Bố!

Giản Mặc Thư (tức giận đến mức dán miếng dán hạ sốt lên): Em để cho anh bình tĩnh một chút! Anh là chồng em!
Giản Mặc Thư lục ra một bộ đồ ngủ dài cùng với nội y, quay người thả bên gối Du Họa.

Du Họa đang định đứng dậy mặc quần áo, lại bị Giản Mặc Thư chặn góc chăn lại.

Cô khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy Giản Mặc Thư chầm chập tháo dép lê, nhấc một cái khe bên cạnh chiếc chăn lên, trượt vào trong ổ chăn của cô giống như một con cá, duỗi tay ra kéo cô đặt lên người mình.

"...Thầy Mặc Thư?"

Vốn chiếc chăn đơn của giường một người, một mình Du Họa thì dư sức, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên có thêm một người, hai người vẫn còn một trên một dưới chồng lên nhau cùng một chỗ, không gian trong chăn nhất thời cũng chật chội hơn.

"Như vậy sẽ không dễ bị cảm lạnh."

Giản Mặc Thư ôm chặt lấy Du Họa, xác định xung quanh chăn không có kẽ hở, trở tay sờ soạng lấy chiếc áo ngực kéo vào trong chăn.

Du Họa bị kẹp giữa chăn và Giản Mặc Thư, cùng lúc được hai luồng nhiệt bao phủ khắp chung quanh, cả người đều trở nên ấm áp hơn.

Bỗng nhiên một bàn tay len vào giữa cô và chăn, đầu tiên là chạm đến xương sườn cô, sao đó hướng lên trên, toàn bộ bàn tay to chụp lên ngực trái của cô, vuốt ve bầu ngực tuyết trắng thành các loại hình dạng.

... Mặc dù cô sinh bệnh, nhưng mà bị người trêu đùa cũng sẽ có cảm giác nha!

Du Họa yếu ớt kháng nghị: "Không phải nói là mặc quần áo thôi..."

Nhưng mà Giản Mặc Thư vô cùng đúng lý hợp tình: "Tôi lại không thấy ngực Họa họa ở đâu, không lấy tay sờ đúng vị trí làm sao mặc áo ngực cho em được?"

Nhưng mà sờ vị trí cũng không cần chơi đùa quả anh đào của cô nha...

"Ngoan, kéo hai tay ra hai bên một chút."

Giản Mặc Thư đưa chiếc áo ngực có khóa cài phía trước vòng qua sau lưng Du Họa, hai tay cầm lấy hai cúp áo kéo về phía trước, khóa lại, còn tri kỷ lấy tay đi vào dò xét một vòng, đảm bảo đôi tuyết phong đều nằm đúng vị trí chính xác.

Kế tiếp là quần lót.

"Nhấc chân lên, đến chỗ tay tôi có thể chạm đến mắt cá chân của em mới thôi."

Du Họa từ từ kéo chân lên khiến cả chiếc chăn cũng đang nhô lên theo.

Nhưng mà khi cô đã gập người đến mức Giản Mặc Thư có thể nắm lấy mắt cá chân mình, bàn tay to ấm áp lại bao lấy vị trí giữa hai chân của cô đầu tiên.

Hai chân Du Hoa đang ở tư thế mở lớn, ngón giữa thuận tiện tiến vào khe hở giữa hoa huyệt, chậm rãi quấy đảo ở bên trong.

Có lẽ là bởi vì đang sinh bệnh, huyệt thịt nhỏ trở nên rất không có sức sống, bình thường cái miệng nhỏ nhắn vô cùng dâm đãng lại chỉ mút một cái nhè nhẹ ngón tay đang tiến vào xem như tiếp đón, còn lại để nó tự do ra vào lãnh địa.

Giản Mặc Thư cũng hiểu hôm nay hoa huyệt cũng đặc biệt ngoan giống như chủ nhân của nó, ngón tay muốn chui chỗ nào thì chui chỗ đó, không hề kháng cự chút nào. Mặc dù không đói khát dính người như trước đây nhưng loại cảm giác không hề có trở ngại để mặc anh thăm dò này cũng vô cùng lớn.

Lực ngón tay khiêu khích rất nhẹ, cho nên cảm xúc của Du Họa vốn hơi chậm chạp hoàn toàn không sinh ra phản ứng sinh lý, cô từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm vài tiếng, hoàn toàn hưởng thụ sự mát xa trong
huyệt thịt.

Lúc này miếng dán hạ sốt đã phát huy tác dụng, đầu cô dần dần tỉnh táo hơn, cơ thể lạnh lẽo cũng bị nguồn nhiệt nóng nung cho ấm áp, còn có người mát xa giữa hoa huyệt, Du Họa thoải mái đến mức sắp ngủ luôn.

Chỉ đáng thương cho Giản Mặc Thư là một người bình thường, giữa ngày hè chui vào trong chăn bông, trên người có một người nhiệt độ 38.5 độ C đang nằm, xém chút nữa nghẹn cháy, mặc dù bên trong vẫn còn một chút mát lạnh của điều hòa còn sót lại, nhưng trên người anh vẫn vã ra một lớp mồ hôi mỏng.

Sợ làm ướt chăn đệm, Giản Mặc Thư không đùa giỡn Du Họa nữa, nhanh chóng mặc quần lót và áo ngủ cho cô, nhẹ nhàng nâng người khỏi người anh, buông xuống, trượt ra khỏi ổ chăn.

Du Họa sinh bệnh đặc biệt dính người, chợt mất đi nguồn nhiệt, cô nghĩ Giản Mặc Thư phải đi, vội vàng ôm lấy tay anh, tủi thân nhìn anh: "Thầy Mặc Thư không thể ở cùng em sao?"

"Rõ ràng trong tranh đều ở cùng em, không phải chỉ có mình em..."

Giản Mặc Thư cúi đầu, nhìn cánh tay nhỏ bé mềm mại đang quấn quýt lấy mình, cảm thấy là Du Họa thật sự sốt không nhẹ, không chỉ ngoan ngoãn để cho anh bóp ngực, chơi đùa hoa huyệt, còn có thể chủ động đề cập mong muốn với anh, thậm chí lời thật lòng cũng nói ra không hề cố kị.

Lần này cô phát sốt, đối với anh mà nói hình như là chuyện tốt?

"Ừm, cùng em." Giản Mặc Thư dứt khoát cởi áo ngồi bên giường.

Anh vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Du Họa, nhẹ nhàng nói một câu bên tai cô:

"Cho nên, Du Họa xem hiểu phần thưởng tôi đưa, đúng hay không?"

Giọng điệu của Giản Mặc Thư bình thản nghe thấy giống như chỉ đang hỏi một vấn đề râu ria, nhưng cẩn thận nghiên cứu thì lại có ấn giấu thêm một chút hồi hộp và chờ mong sâu đậm.

Nếu cô thật sự nhận ra hàm ý trong bức tranh, cô sẽ đồng ý tiếp nhận sao?

"... Em, em không biết."

Ánh mắt Du Họa trốn tránh, lại nghĩ đến kết quả tìm kiếm khiến cô mất ngủ và sinh bệnh tối hôm qua.

Nếu như những gì thầy Mặc Thư biểu đạt trong bức tranh không phải là đáp án mà cô tìm được, vậy thì xấu hổ lắm nha...

"Không biết, vậy vẫn là đã hiểu một chút, phải không?"

Thấy Du Họa gật đầu, tim Giản Mặc Thư hơi hạ xuống.

"Có gì không hiểu muốn hỏi tôi không?"

Ngón tay Du Họa vô thức siết lấy chăn, do dự.

Cô lén ngẩng đầu định liếc mắt nhìn một cái, lại chống lại ánh mắt dịu dàng của Giản Mặc Thư, trong đó có bao hàm cổ vũ và trân trọng.

Đột nhiên cô có dũng khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro