[Triết Tuấn] Dị ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Triết Tuấn] Dị ứng
Tên gốc: 过敏
Tác giả: 一个怪人 (Một quái nhân)
Trans: Meo Meo
Link: http://momomo673.lofter.com/post/201bbf3e_1cc3f4d23

<( ̄︶ ̄)> <( ̄︶ ̄)> <( ̄︶ ̄)>

Cung Tuấn bị dị ứng nhưng chính bản thân cậu lại không nhận ra.

Là Trương Triết Hạn đang ngủ bên cạnh cậu nửa đêm mơ màng cảm giác được cậu bên cạnh ngủ không an phận, loạn gãi khắp nơi, không biết cậu sao lại thế này, giọng ngái ngủ hỏi: "Làm sao vậy, Tuấn Tuấn?"

Cung tuấn ngủ đến mê man, cũng không biết có nghe thấy không, chỉ phát ra vài tiếng giọng mũi không rõ, tiếp tục vặn thân mình, dùng hai tay ở trên người mình cào cấu loạn xạ.

Trương Triết Hạn ngồi dậy, bật đèn đầu giường, vén chăn bông xuống một chút, ánh đèn đầu giường mờ mờ và hư ảo, nhìn không rõ. Trương Triết Hạn lại đứng dậy, bật đèn pha, nhất thời ánh sáng mạnh khiến Cung Tuấn đang say ngủ bất mãn co người vào trong chăn, dùng hai tay nhấc chăn lên trùm lại.

Trương Triết Hạn thích ứng một hồi ánh sáng mạnh bất ngờ, lúc này mới thấy rõ Cung Tuấn trên cánh tay nổi lên không ít mẫn đỏ, lại bởi vì bị Cung Tuấn không an phận cào cào một hồi đã biến thành một mảnh sưng lên.

Trương Triết Hạn lại đi vén chăn của cậu lên, thấy trên cơ thể của cậu cũng ửng đỏ không ít và sưng lên thành một mảng, nhìn có chút dọa người, kỳ thật hẳn là dị ứng.

Nhưng mà Trương Triết Hạn vốn có thể chất từ nhỏ đã khỏe mạnh chưa từng dị ứng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy có chút sợ hãi, vội vàng đánh thức Cung Tuấn, mặc quần áo vào rồi chở cậu đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, vào thẳng khoa cấp cứu, bác sĩ trực ban vừa nhìn vừa hỏi: "Tiếp xúc cái gì vậy? Dị ứng nặng như vậy".

Cung Tuấn nhớ lại một lúc, nhưng không thể nghĩ ra điều gì khác với mọi khi, vì vậy anh ấy đành trả lời: "Không có ăn gì đặc biệt, đều là những gì thường ăn." Bản thân Cung Tuấn không quá hoảng, nhưng Trương Triết Hạn có chút nôn nóng, "Bác sĩ, em ấy tình trạng này, ta phải làm sao đây? Muốn nhập viện sao?"

Bác sĩ cũng có thể hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân, nhưng vẫn là có chút bật cười, nén cười an ủi: "Không nghiêm trọng lắm đâu. Tiêm xong rồi về ngủ một giấc thực nhanh liển ổn, đừng quá lo lắng."

Trương Triết Hạn vẫn là có chút không yên tâm, lại hỏi, "Kia em ấy như này rốt cuộc là bởi vì cái gì?"

Bác sĩ một bên viết bệnh án một bên đáp, "Giống nhau đều là tiếp xúc dị ứng nguyên dẫn tới bệnh mề đay, mỗi người thể chất và cơ địa khác nhau, dị ứng nguyên nhân cũng không giống nhau, nếu là lo lắng, chờ ngày mai các khoa khác của bệnh viện đều tới đi làm, dẫn cậu ấy lại đây, làm kiểm tra nguyên nhân dị ứng. Được rồi, thanh niên, đừng quá lo lắng, đi dẫn cậu ấy tiêm thuốc, sau đó về nhà ngủ một giấc là được"

Bác sĩ đem thẻ khám bệnh cho Trương Triết Hạn, kêu anh mang Cung Tuấn đi tiêm thuốc.

Sau khi tiêm, vẫn là Trương Triết Hạn lái xe mang Cung Tuấn trở về nhà, kia một mũi tiêm xác thật đúng như bác sĩ nói, rất nhanh liền có tác dụng, sau khi về nhà thì vết sưng tấy đỏ liền mắt thường cũng có thể thấy biến mất đi rất nhiều, Cung Tuấn cũng không còn cảm ngứa nhiều như vậy.

Cung Tuấn ban đầu vốn đã rất buồn ngủ, sau khi tiêm thuốc lại càng buồn ngủ hơn, khi trở về nhà liền ngủ gục trên giường, vẫn là Trương Triết Hạn giúp cởi quần áo, thay đồ ngủ.

Cung Tuấn là cứ vô tâm vô phế mà ngủ, Trương Triết Hạn bị cậu dọa một hồi. Đầu tiên, anh ấy lo lắng, tinh thần khẩn trương, lúc này tinh thần thả lỏng liền sâu ngủ cũng tới rồi, dứt khoát chính mình chui vào trong chăn, vừa vào ổ chăn liền bị tay dài chân dài của Cung Tuấn ôm sát chui vào lồng ngực, nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lấy anh, đôi mắt tối sầm lại, anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro