Chương 12: Nói Thật Cũng không Ai Tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu cùng La An dẫn theo tất cả thí sinh xuất phát. Đối với Minh Triệu mà nói, dùng phương thức của minh tinh để kiếm tiền mua nguyên liệu rất đơn giản. Khó là ở chỗ lát nữa còn phải đích thân nấu nướng, chẳng lẽ muốn cái mạng nhỏ này của nàng hay sao? Lần đầu tiên nàng xuống bếp, nồi cơm điện hỏng, lần thứ hai là lò vi sóng hỏng, lần thứ ba tiến phòng bếp, còn chưa kịp nổ súng thì đã bị anh trai túm ra ngoài.
Bình thường Minh Triệu vẫn luôn giống như lời người ta đồn đại, là đóa hoa thanh lãnh cao ngạo khó có thể tới gần. Nhưng Kỳ Duyên lại thường xuyên nhìn thấy nàng khẩn trương nắm chặt bàn tay, tựa như đứa trẻ phạm lỗi bị giáo viên đến nhà báo với cha mẹ, rất khả ái.
"Kỳ Duyên? Cô cười gì vậy?" Diệp Lâm Anh tò mò hỏi.
Kỳ Duyên nghe xong liền thu hồi tầm mắt và nụ cười kia: "Đột nhiên nghĩ tới một chuyện cười mà thôi."
"À." Diệp Lâm Anh thực rõ ràng không có hứng thú nghe chuyện tiếu lâm, nhỏ giọng thì thầm: "Kỳ Duyên, cô có phải fan của Phạm ảnh hậu không?"
"A?" Kỳ Duyên thầm nghĩ, nguyên thân hẳn là hâm mộ Minh Triệu, vì thế liền gật gật đầu.
Diệp Lâm Anh tựa như đứa trẻ lưu lạc ở ngoài nhiều năm đột nhiên tìm được đồng đạo, gắt gao ôm lấy cánh tay của đối phương: "A ~ Kỳ Duyện, tôi cũng là fan của chị ấy. Tất cả những bộ phim mà Phạm ảnh hậu diễn tôi đều xem, phim truyền hình của chị ấy, tôi cũng cày hết, còn cả album ảnh nữa, tôi đều sưu tầm."
Đôi mắt của tiểu fan phóng ra lục quang: "Lát nữa còn được tận mắt chứng kiến nữ thần nấu cơm, thật hạnh phúc a."
"......" Nguyễn Giáo Chủ có chút tức giận, giáo đồ vẫn luôn thương nhớ phu nhân của mình, đây là loại chuyện gì? Cô phân vân có nên nói sự thật cho Diệp Lâm Anh biết hay không, vì hy vọng càng nhiều về sau mất mát cũng sẽ càng lớn.
......
Dự tính là nam nữ tách ra thành từng đội, hiện tại đội mà Minh Triệu dẫn dắt có hơn bốn mươi người, vì tránh rắc rối không cần thiết nên tổ sản xuất quyết định cắt bớt xuống còn bốn người đi theo Minh Triệu. Các thí sinh còn lại có thể trở về phòng nghỉ, theo dõi qua kênh phát sóng trực tiếp.
Mà lựa chọn bốn người nào lại trở thành đề tài tranh luận, cuối cùng tất cả quyết định sẽ dùng phương thức rút thăm để chọn ra bốn thí sinh may mắn. Đó là: Số 69 Diệp Lâm Anh, số 88 Nguyễn Cao Kỳ Duyên, 45 Đồng Ánh Quỳnh, 87 Nguyễn Lam Cúc.
Diệp Lâm Anh nghe Mục Lăng công bố danh sách, liền kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Duyên: "Đều là người trong phòng của chúng ta."
"Ừm." Kỳ Duyên vô cảm, vốn dĩ cầu xin đừng trúng tên mình, bởi vì cô không muốn cùng Minh Triệu có nhiều tiếp xúc, nhưng vận mệnh lại luôn thích trêu đùa mình.
Minh Triệu nghe được trong danh sách có Kỳ Duyên, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Như vậy Kỳ Duyên sẽ có nhiều đất diễn hơn, mà fan của mình đông đảo như vậy sẽ kéo được phiếu cho đối phương.
Minh Triệu đi đến cạnh bốn người kia. Tuy dáng vẻ của Đồng Ánh Quỳnh vẫn lạnh như băng nhưng đối với Minh Triệu lại không có xa cách, rất tự nhiên chào hỏi nàng.
Diệp Lâm Anh là lần đầu tiên được tiếp xúc nữ thần ở khoảng cách gần như vậy, căng thẳng đến mức ôm chặt lấy cánh tay của Ky Duyên.
Kỳ Duyên cố chịu đau, giới thiệu sơ qua với Minh Triệu, gắng gượng nở một nụ cười.
Minh Triệu nhẹ nhàng bâng quơ phóng ánh mắt về phía Diệp Lâm Anh, khiến nàng sợ tới mức hoàn toàn buông ra cánh tay của Kỳ Duyên, hậu tri hậu giác vỗ trái tim nhỏ: Mình không làm gì sai chứ? Mình sợ cái gì đây? Có lẽ là nữ thần quá cao lãnh nên mình đối nữ thần kính sợ, mình không phải sợ. Không phải sợ!
Nguyễn Lam Cúc tiến lên cầm tay Minh Triệu, nhiệt tình giới thiệu bản thân, so với Đồng Ánh Quỳnh lãnh đạm, Kỳ Duyên không để ý, còn có Diệp Lâm Anh kỳ quái, thì trong bốn người ở đây Nguyễn Lam Cúc coi như là người bình thường duy nhất. Nguyễn Lam Cúc bắt tay xong, vốn dự định tiến lên ôm đối phương một chút, nhưng ngẫm nghĩ xong liền áp xuống ý niệm này, rốt cuộc Minh Triệu vẫn có tiếng là khó tiếp cận, nếu lát nữa bị từ chối, khả năng mình sẽ trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Minh Triệu đơn giản chào hỏi bốn người một chút, sau đó dẫn bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ. Ban đầu nàng nghĩ sẽ biểu diễn trên đường phố, chẳng hạn như ca hát nhảy múa, với sự nổi tiếng của bản thân không lo không có fan tới cổ động. Nhưng sau lại nghĩ bốn người bọn họ cũng phải dùng phương thức tương tự để kiếm tiền, nàng liền từ bỏ quyết định này. Rốt cuộc Kỳ Duyên vẫn chỉ là người mới, nàng thật sự không biết đối phương trừ bỏ thổi tay huân thì còn khả năng gì, vạn nhất biểu diễn thất bại, Kỳ Duyên đại khái sẽ bị ném đá. Minh Triệu thầm nghĩ, nếu có thể trực tiếp hỏi Kỳ Duyên còn tài nghệ gì thì tốt rồi.
Đúng lúc này, Kỳ Duyên nói với tổ quay phim, cô muốn đến phòng vệ sinh một lát. Minh Triệu thấy vậy, cũng rời đi.
Vẻ mặt của Kỳ Duyên tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào người sau lưng mình.
"Cô muốn thế nào?" Kỳ Duyên đột nhiên hỏi, trong ấn tượng của Nguyễn đại Giáo Chủ thì Minh Triệu là một nữ nhân hỉ nộ vô thường, còn khó hiểu hơn nhiều nếu so với Hữu Hộ Pháp.
Minh Triệu suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng thúc giục Kỳ Duyên: "Trước tiên cô hãy giải quyết vấn đề cá nhân đi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."
"Ừm." Kỳ Duyên thản nhiên trả lời.
Xong xuôi, Minh Triệu đứng một bên nhìn đối phương rửa tay: "Ngoại trừ thổi tay huân thì cô còn khả năng gì nữa?"
"......" Nguyễn Giáo Chủ đột nhiên dừng lại hết thảy động tác, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt của Minh Triệu. Qua hồi lâu, Kỳ Duyên buồn bã thở dài: "Thôi bỏ đi. Tôi có nói thì các cô cũng sẽ không tin đâu."
"......?" Minh Triệu tò mò: "Rốt cuộc cô còn tài nghệ gì không?"
"Cô thật sự muốn biết?" Kỳ Duyên không chắc chắn hỏi lại, thấy Minh Triệu gật đầu, liền nói: "Cô sẽ tin sao?"
"Cô nói đi, tôi tin." Minh Triệu không cho rằng Kỳ Duyên là kẻ dối trá.
Trong ánh mắt của Kỳ Duyên toát ra một tia vui mừng: "Tôi có thể vượt nóc băng tường, biết đủ mười tám loại võ công, còn cả cầm kỳ thư họa dáng múa xướng khúc. Tôi còn biết cưỡi ngựa bắn cung, ngâm thơ đối ẩm......"
"Xin lỗi, tôi lấy lại mấy lời vừa rồi." Minh Triệu ưu nhã ném cho đối phương một ánh mắt xem thường, sau đó nói với Kỳ Duyên: "Tôi sẽ tìm ai đó mượn một ít tiền để mua trái cây đính kèm chữ ký của tôi trên đó. Tôi từng thấy trên các chương trình thực tế, rất nhiều minh tinh đã dùng đến biện pháp này, hoàn toàn khả thi. Cô cảm thấy thế nào?"
"Ồ, rất ổn." Kỳ Duyên lại bày ra biểu tình lãnh đạm, giờ phút này Minh Triệu hận không thể đá cho đối phương một cái.
Miễn cưỡng xem như cùng Kỳ Duyên thương lượng xong, Minh Triệu vui vẻ rời khỏi phòng vệ sinh.
Kỳ Duyên đứng yên tại chỗ không hiểu đây là tình huống gì, cô còn tưởng rằng Minh Triệu cũng tới giải quyết chuyện tế nhị, thật không ngờ nàng đến chỉ là để nói với mình mấy lời đó. Cô gái này gần đây làm sao vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro