Chương 21: Trả Thù Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ năm rất nhanh đã trôi qua, cũng may ngày này chỉ là để chuẩn bị quần áo và trang điểm, chưa tiến vào thi đấu chính thức.
Buổi tối, Diệp Lâm Anh tâm tình rất kém ngồi cạnh Kỳ Duyên, biểu cảm như sắp khóc đến nơi: "Kỳ Duyên, ngày mai khẳng định tôi bại trận rồi. Làm sao bây giờ?"

Kỳ Duyên chưa kịp trả lời, cửa phòng đột nhiên mở, Đồng Ánh Quỳnh từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của Diệp Lâm Anh, Đồng Ánh Quỳnh ngoài dự đoán, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ô ô ~" Diệp Lâm Anh than thở hai tiếng, ủy khuất nhìn Đồng Ánh Quỳnh.
Kỳ Duyên thay Diệp Lâm Anh giải thích: "Đồng đội hôm nay của Lâm Anh là Trương Mạn Mạn, cố tình chọn cho Lâm Anh một bộ y phục khó mà diễn tả, thoạt nhìn Lâm Anh hóa trang rất kỳ quái. Lâm Anh lo lắng sẽ bị loại ở vòng đầu tiên này."

"Thật quá đáng!"
Đồng Ánh Quỳnh chưa mở miệng, Nguyễn Lam Cúc đang tháo trang sức, nổi giận đùng đùng quay đầu lại: "Loại sự tình ngáng chân như vậy, không phải quá thiếu đạo đức hay sao?"

Đồng Ánh Quỳnh nghe xong, gật gật đầu: "Nội dung thi đấu yêu cầu nhất định phải để đồng đội hóa trang, muốn sửa đổi cũng phải thương lượng với đồng đội. Nếu Trương Mạn Mạn hạ quyết tâm muốn Lâm Anh thua, thì bất luận đàm phán thế nào cũng đều không thể."

"Theo tôi thấy, người xấu xa như vậy, dứt khoát chờ cuộc thi kết thúc liền tìm một chỗ trùm bao tải đánh một trận!" Nguyễn Lam Cúc đề nghị.
Diệp Lâm Anh hít hít cái mũi nhìn về phía nàng: "Cô thật sự có chút OOC* a."
*tính cách thay đổi 180 độ.
"Phi!" Nguyễn Lam Cúc nổi giận: "chị đây hảo tâm giúp đỡ, cô thực không có lương tâm mà."

Diệp Lâm Anh mỉm cười, thật tốt, thì ra chị gái kia không phải hoàn toàn là kẻ xấu, chỉ có chút kiêu căng, hành xử khác người, nhưng lại dũng cảm trượng nghĩa.
Nghe các nàng đấu võ mồm, Đồng Ánh Quỳnh đứng một bên, nhịn không được cong lên khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lâm Anh có thêm vài phần nhu hòa: Tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, cho rằng thế giới này đều là hắc bạch phân minh, chỉ có người tốt và kẻ xấu.

Kỳ Duyên yên lặng ngồi ở mép giường, chăm chú đọc nội dung thi đấu cụ thể sắp tới, một lát sau nói: "Thi đấu lần này cũng là trận cuối cùng của vòng loại đầu tiên, quyết định sự thắng bại. Xem ra Trương Mạn Mạn lúc trước không đối phó chúng ta, là đang chờ cơ hội này."

"Ý cô là, cô ta muốn kéo Lâm Anh xuống, khiến Lâm Anh không còn cơ hội nào để quay trở lại hay sao?" Nguyễn Lam Cúc một trận lạnh lẽo, tuy rằng lúc trước nàng rất hận vì bị Kỳ Duyên lấn át ở vòng đầu, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện sẽ dùng thủ đoạn để đoạt giải. Không có thực lực vậy chỉ có thể chịu thua, tội gì hại người hại mình? Hơn nữa cùng giành chiến thắng với đồng đội không phải càng tốt sao?

Nguyễn Lam Cúc vẫn hơi khó hiểu, nhìn Đồng Ánh Quỳnh và Kỳ Duyên lại phát hiện hai người đều đang nhíu mày, nàng lắc lắc đầu tiếp tục tháo trang sức, dù sao nàng cũng nghĩ không ra sáng kiến gì cả.
"Ý tưởng của Trương Mạn Mạn thực không tồi. Bất quá lại tìm lầm thời cơ, tuy rằng có thể kéo Lâm Anh xuống nhưng lúc trước Lâm Anh cũng đã thu hút không ít khán giả ủng hộ, trong số bọn họ có người có thể nhìn thấu bản chất sự việc, cho nên Trương Mạn Mạn làm như vậy vẫn là tương đối thiếu sót." Giáo Chủ Ma Giáo thực sự đánh giá cao động cơ và ý tưởng của Trương Mạn Mạn, nhưng cô không ủng hộ cách làm của đối phương, bởi vì 'giết địch một ngàn mà tự tổn hại tám trăm' thật sự là ngu xuẩn. Nếu là mình, sẽ chọn thời cơ vừa bảo đảm bản thân giành chiến thắng, lại vừa một lưới bắt hết tất cả những kẻ đáng ghét, còn làm cho bọn họ giết hại lẫn nhau, mượn đao giết người chứ không phải để người ta liếc mắt một cái liền biết mình đứng sau giật dây mọi chuyện.

Kỳ Duyên nghĩ như vậy không khỏi rùng mình, quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Lâm Anh: "Lâm Anh, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút."
"Cô không sợ nóng sao?" Diệp Lâm Anh hít hít cái mũi, đi tìm điều khiển máy lạnh, thời điểm nàng đến gần Đồng Ánh Quỳnh, đột nhiên bị đối phương bắt lấy cổ tay.

"Hả?" Diệp Lâm Anh tò mò nghi hoặc nhìn nàng, Đồng Ánh Quỳnh lập tức thu tay lại: "Tôi nghĩ ra biện pháp rồi."
'A' một tiếng, ba người đồng thời nhìn về phía nàng: "Biện pháp gì?"

"Làm theo cách trái ngược." Đồng Ánh Quỳnh trả lời.
Thời điểm Nguyễn Lam Cúc và Diệp Lâm Anh còn đang nghi hoặc, dáng vẻ Kỳ Duyên tựa như hiểu rõ, nhẹ giọng mỉm cười: "Không, vòng thứ nhất không thể trực tiếp phản kích. Chúng ta nên tương kế tựu kế."
"Đúng vậy, tương kế tựu kế. Ở ván cuối cùng, khiến cô ta hại người hại mình." Đồng Ánh Quỳnh lần đầu tiên nở nụ cười chân thành với đám người Kỳ Duyên, đã bao lâu rồi mình không tiếp xúc với bạn bè? Có lẽ từ sau khi người đó rời đi, cuộc sống của mình cũng không còn nhẹ nhàng.

Thời điểm hai người kia còn đang ngây ngốc, Kỳ Duyên phát hiện trong đáy mắt Đồng Ánh Quỳnh hiện lên một chút cô tịch, liền hơi hơi nhướng mày: Đồng Ánh Quỳnh, hẳn là có một đoạn quá khứ xuất sắc.

"Tuy rằng nghe không rõ hai người các cô bàn chuyện bí hiểm gì, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng phòng, nếu cần giúp đỡ hãy nói với tôi một tiếng." Nguyễn Lam Cúc tháo trang sức xong, lấy quần áo chuẩn bị bước vào phòng tắm, vừa đi vừa nói.
Kỳ thật nàng cũng có tư tâm, nếu không muốn đối địch với Kỳ Duyên chi bằng làm bạn bè. Bởi đã quyết định tiến vào giới giải trí này, thêm một bằng hữu sẽ nhiều hơn một đường sống.

Diệp Lâm Anh di chuuyền ghế ngồi cạnh Đồng Ánh Quỳnh và Kỳ Duyên: "Ngày mai tôi nên làm gì?"
"Ngày mai cái gì cũng không cần làm, cũng không cần biểu hiện sự bất mãn, Trương Mạn Mạn sắp xếp thế nào, cô cứ nghe theo như vậy." Đồng Ánh Quỳnh hiếm khi nói liền một mạch.

Diệp Lâm Anh kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Duyên, thấy đối phương khẽ gật đầu, nàng đè xuống nghi hoặc: "Được rồi, tôi sẽ nghe các cô."
Nghe vậy, Kỳ Duyên cười nhạo ra tiếng: "Không sợ chúng tôi lừa cô sao?"
"Hả?" Diệp Lâm Anh ngây ngốc: "Các cô —— làm sao các cô lại gạt tôi chứ."
"Vì sao chúng tôi không thể?" kỳ Duyên cười lạnh.
Diệp Lâm Anh nóng nảy: "Chính là, chúng ta không oán không thù a. Hơn nữa chúng ta không phải bạn cùng phòng sao? Chúng ta vẫn là bạn bè a."
"Trương Mạn Mạn có thù oán với cô hay sao? Trương Mạn Mạn còn là đồng đội của cô, giống cô đều là thí sinh tham gia thi tuyển." Kỳ Duyên đả kích nàng không thương tiếc.

Diệp Lâm Anh nghe xong, tràn ngập ủy khuất, chóp mũi trong nháy mắt phiếm hồng: "Nhưng tại sao lại muốn gạt tôi chứ?"
"Mánh khoé bịp người, chỉ thành công khi lừa được kẻ khác. Nếu không bất quá cũng chỉ là vai hề nhảy nhót khoe khoang thôi. Mà cô lại chính là nàng ngốc dễ tin người." Nguyễn đại Giáo Chủ cảm thấy bản thân không có khả năng che chở Diệp Lâm Anh mãi mãi, hơn nữa nếu không thể tự mình trở nên cường đại, bất luận kẻ nào che chở cũng vô dụng, đây là bài học và kinh nghiệm xương máu của cô ở kiếp trước.

Diệp Lâm Anh đỏ bừng đôi mắt: "Tôi......"
"Bị người ta bắt nạt, sẽ làm thế nào?" Kỳ Duyên mỉm cười nhìn nàng.
Diệp Lâm Anh sau một lúc lâu mới nghẹn ra mấy chữ, nhưng ngữ khí có vẻ không chắc chắn lắm: "Trả thù lại?"
"Đúng. Tìm cơ hội lần sau, chính tay đưa cô ta xuống địa ngục, xuống vực sâu tuyệt vọng không cách nào quay đầu, để cô ta biết, cô tuyệt đối không phải dạng dễ trêu chọc. Tựa như giết gà dọa khỉ, dựa vào đó nói cho mọi người, Diệp Lâm Anh cô không phải quả hồng nát!" Kỳ Duyên nói xong không hề đợi nàng kịp phản ứng, trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.

Đồng Ánh Quỳnh nhìn Kỳ Duyên một cái, ánh mắt lập tức khẽ biến: Gia hỏa này thực không đơn giản. Thời điểm nhìn đến dáng vẻ Diệp Lâm Anh khổ sở ngồi ở một bên, nàng cũng không định an ủi đối phương mà giống như Kỳ Duyên, bò lên trên giường ngủ.

Giờ phút này Diệp Lâm Anh đang tự hỏi một vấn đề trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Từ khi bắt đầu có thể nhớ được, cha mẹ vẫn luôn nói với nàng, tuy rằng ông nội rất lợi hại nhưng không phải vì thế mà nàng có thể kiêu căng. Cho nên từ nhỏ nàng đã rất ngoan ngoãn, không gây chuyện thị phi, không ỷ thế hiếp người. Bất quá sau một khoảng thời gian dài, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng rất dễ bắt nạt.
Tuy vậy nàng cũng không hề nói cho người nhà biết, bởi vì sẽ rất xấu hổ. Cháu gái của nghệ thuật gia bị người ta bắt nạt đến mức khóc nhè, loại chuyện này thật sự chỉ biết mất mặt. Nàng cũng không dám trả thù lại, vì sẽ bị người có tâm nói: 'Cháu gái ỷ thế hiếp người, gia phong của lão nghệ sĩ không nghiêm, con cháu phẩm hạnh không tốt.'

Diệp Lâm Anh ngồi một mình cô độc trên ghế, ánh đèn chói mắt làm nàng trong khoảng thời gian ngắn có chút hốt hoảng. Nàng chính là cháu gái của Diệp Thiên Đức.
Diệp Thiên Đức là ai? Năm mươi năm trước, hắn là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế. Nếu nói thời nay đoạt được một danh hiệu ảnh đế có bao nhiêu ghê gớm, mà Diệp lão có hơn hai mươi đồ đệ, trong đó có mười sáu người giành được danh hiệu này. Diệp lão còn là hiệu trưởng đầu tiên của học viện điện ảnh Quốc Tế, môn hạ đệ tử trải rộng toàn bộ giới giải trí, ba người con đều là diễn viên thực lực và một nữ nhi nhờ vào giọng hát thiên sứ trở thành huyền thoại hát Live trong giới âm nhạc.

Diệp Lâm Anh là cháu gái của Diệp lão, năm đó cha mẹ nàng là ảnh đế và ảnh hậu kết hôn bí mật, về sau sinh ra nàng đương nhiên không cách nào công khai dư luận. Vì vậy trong mắt người khác, Diệp Lâm Anh chính là cô gái nghèo xuất thân nông thôn, bất quá bộ dạng không tồi.

Nhưng Diệp Lâm Anh biết, vẫn luôn biết, nàng là cháu gái của Diệp Thiên Đức. Nàng không thể để ông nội bị mất mặt, không thể để nhà họ Diệp mất đi thể diện, nàng cũng muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới giải trí.
Nhưng mà, nàng vừa mới cất bước tiến vào giới giải trí liền bị người ta ngăn lại, còn dùng hành vi cực kỳ đáng khinh.
Trong đáy mắt Diệp Lâm Anh hiện lên một cảm xúc âm u khó có thể biểu đạt, nàng quay đầu nhìn về phía ba người bạn cùng phòng đã ngủ say.
"Chẳng lẽ không thể có bạn bè thật sự hay sao?"

"Đương nhiên có thể, nhưng nền tảng là mối quan hệ có thuần túy hay không." Kỳ Duyên đột nhiên lên tiếng, Diệp Lâm Anh kinh hỉ chạy đến gần: "Kỳ Duyên? Cô vẫn thức sao?"
"Ừm." Kỳ Duyên kỳ thật đang nghĩ về mấy câu Minh Triệu nói hôm nay, cho nên chỉ là nhắm mắt lại, nghe được Diệp Lâm Anh ai thán, liền mở miệng trả lời nàng.

Diệp Lâm Anh nở nụ cười ngọt ngào: "Kỳ Duyên, chúng ta là bạn bè sao?"
"Phải, là bạn bè bình thường!" Kỳ Duyên trả lời rất nghiêm túc.
Nghe vậy Diệp Lâm Anh mỉm cười vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng tìm được một người bạn tốt. Tâm trạng vui sướng làm nàng quên đi nỗi ủy khuất bất mãn với Trương Mạn Mạn ban ngày. Thậm chí bốn chữ 'bằng hữu bình thường' mà Kỳ Duyên nói còn để sót.

___________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Diệp ngốc hậu tri hậu giác phát hiện: A, Kỳ Duyên? Vì sao chỉ là bạn bè bình thường chứ? Tôi còn tưởng rằng quan hệ giữa chúng ta cũng đủ tốt, hẳn là bạn bè vô cùng thân thiết mới đúng.

Nguyễn Giáo Chủ EQ thấp: A? Cô cũng muốn làm bạn bè vô cùng thân thiết với tôi hay sao? Vậy còn Minh Triệu làm sao bây giờ?

Người nào đó đang ở phim trường: Ha ha, các cô kết bái làm chị em cũng đều được! Thật sự không cần phải nhắc đến tôi, bạn bè gì đó một chút tôi cũng không để bụng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro