Chương 28: Giáo Chủ Ngay Thẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mắt thấy Minh Tú sắp ngã xuống đất, Minh Triệu ở bên cạnh vội vàng đỡ nàng, lại không ngờ Minh Tú phản ứng rất lớn, tựa như là bị ác quỷ đòi mạng, lập tức đẩy Minh Triệu ra, cả người run rẩy cuộn tròn trong góc tường.

Minh Triệu bị đẩy mạnh đến độ lảo đảo suýt nữa té ngã, Kỳ Duyên nhanh tay đỡ nàng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Minh Tú: "Cô!"
Mọi người cũng đều nhìn ra Minh Tú giờ phút này thực sự kỳ quái, Minh Triệu ngầm nhéo tay Kỳ Duyên, ý bảo không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Diệp Lâm Anh vội vàng từ trên giường bệnh bò xuống, đi đến bên cạnh Minh Tú. Thoạt nhìn rất giống dựa vào gần nhau nhưng kỳ thực là không gần: "Chị? Đừng sợ, không có việc gì không có việc gì. Đều đã qua rồi, sẽ không có gì phát sinh ngoài ý muốn nữa."

Minh Tú vẫn chưa hồi phục, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán, từng đợt kinh hồn táng đảm.
Thanh Hà vội vàng nói: "Chúng ta là người ngoài, cũng đừng quấy rầy ở chỗ này nữa, để chị em các nàng ở chung với nhau đi."
"Ừm, vậy chúng tôi đi trước." Minh Triệu cầm tay Kỳ Duyên: "Đi thôi."

Kỳ Duyên không yên tâm, nhìn Diệp Lâm Anh một cái: "Chúng tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm." Diệp Lâm Anh tùy ý lên tiếng, sau lại như nghĩ tới điều gì, nói với Kỳ Duyên: "Tôi muốn yên lặng một chút."

Kỳ Duyên gật đầu, ra khỏi phòng bệnh liền nhắn tin cho Đồng Ánh Quỳnh và Nguyễn Lam Cúc.
Ý của Diệp Lâm Anh là không muốn nhiều người biết tình trạng của chị mình, lại không hay trong lúc vô tình đã khiến cho Minh Tú bỏ lỡ dịp tương ngộ với Đồng Ánh Quỳnh.

Đám người Kỳ Duyên đã đi ra khỏi phòng bệnh nhưng Trương Mạn Mạn vẫn ở đó. Thanh Hà thầm mắng một tiếng, thật không có nhãn lực lại còn ngu xuẩn, bất quá ngoài mặt lại cười nịnh nọt: "Trương tiểu thư không muốn rời đi với chúng tôi hay sao?"

Trương Mạn Mạn vẫn luôn nhìn chằm chằm Minh Tú, đáy mắt ẩn giấu giãy giụa và thống khổ. Nàng nhắm mắt, đến khi mở ra thì đã khôi phục sự thanh ngạo trước kia, cực kỳ giống Đồng Ánh Quỳnh.
"Cùng đi thôi." Trương Mạn Mạn tuy là trả lời Thanh Hà nhưng không hề nhìn về phía nàng, ba chữ nhẹ nhàng ấy lại khiến Thanh Hà không khỏi có chút run sợ.

Ở trong thang máy, Minh Triệu vẫn gắt gao nắm chặt bàn tay của Kỳ Duyên, mà người đứng bên trái nàng chính là Trương Mạn Mạn.
Minh Triệu đánh giá Trương Mạn Mạn, vừa lúc tầm mắt của Trương Mạn Mạn cũng đảo quanh nàng và Kỳ Duyên.
Còn Thanh Hà thì tận lực thu mình vào trong góc tường, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.

"Thế nào mà Trương tiểu thư lại đến bệnh viện đây?" Minh Triệu hỏi thử một chút, rốt cuộc ở màn thi đấu đó, hành vi Trương Mạn Mạn gài bẫy Diệp Lâm Anh thật sự là quá rõ ràng. Nhưng lại rõ đến mức quá phận như thế, cho nên Minh Triệu cảm thấy chuyện không đơn giản như mình tưởng tượng.

Trương Mạn Mạn cong cong khóe môi: "Sao? Chẳng lẽ cô đến được, mà tôi lại không thể?"
"Đương nhiên không phải." Nói xong, Minh Triệu liền im lặng, không gian nhỏ hẹp trong thang máy tựa hồ thêm phần áp lực. Kỳ Duyên đột nhiên ho khan một cái, làm khí thế của Trương Mạn Mạn lập tức yếu đi. Cho tới nay, Trương Mạn Mạn cũng không thể quên ngày đó, Kỳ Duyên phóng sát khí với mình.

Khi thang máy dừng lại, Trương Mạn Mạn dẫn đầu đi ra.
Thanh Hà nhẹ nhàng thở phào, Minh Triệu vẫn là dáng vẻ suy nghĩ sâu xa như cũ, rất nhiều chuyện nàng chưa hiểu được.
"Sếp à, chúng ta...... Có thể đi ra rồi." Thanh Hà nhỏ giọng nhắc nhở, nàng vốn tưởng rằng Kỳ Duyên sẽ mở miệng nói chuyện, ai ngờ nha đầu kia chỉ nắm tay Minh Triệu mà không nói một câu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, thiếu điều lắc lắc cái đuôi nữa mà thôi.

Trên đường về, Kỳ Duyên ngồi cùng Minh Triệu ở ghế sau. Thanh Hà tuy vẫn thắc mắc lý do Minh Tú đột nhiên thay đổi, nhưng nghĩ đến chuyện Minh Triệu sinh nhật sẽ cho mình nghỉ ba ngày, nàng lập tức đem phiền não ném ra sau đầu, vui vẻ lái xe đưa Minh Triệu và Kỳ Duyên tới nhà cũ của Phạm Gia.

Suốt quãng đường, Minh Triệu cố gắng tìm một chủ đề để nói chuyện với Kỳ Duyên, nhưng kết quả có vẻ không lý tưởng cho lắm.

Minh Triệu: "Mấy ngày tham gia thi đấu, mệt mỏi không?"
Kỳ Duyên: "Không mệt."
Minh Triệu: "Cô có muốn ăn gì không? Để tôi nhờ dì Lưu chuẩn bị trước."
Kỳ Duyên: "Tôi không kén ăn."
Minh Triệu: "Có sắp xếp gì trong tương lai không?"
Kỳ Duyên: "Kiếm tiền, mua nhà."
Minh Triệu: "À. Vậy cô......"

Minh Triệu còn chưa kịp nói hết, đột nhiên bị Kỳ Duyên cắt ngang lời: "Cô nói nhiều như vậy, có khát nước không?"
"Tôi --" Tôi thật muốn giết người, làm sao bây giờ?!

Tiếng phanh xe 'két' một cái, Thanh Hà nén xấu hổ quay đầu nhìn về phía Minh Triệu: "Kia, sếp à...... Đã tới nơi rồi."
Minh Triệu nhìn ngôi nhà vài tháng qua không đến, tâm tình đang kém lập tức vui vẻ, mở cửa xe ra: "Rốt cuộc đã trở lại, xuống xe thôi."

Sau khi Kỳ Duyên bước xuống, lọt vào tầm mắt cô là một tòa nhà lớn thật sự sạch sẽ nhưng vẫn mang cảm giác cổ kính của thời gian.

"Khi ông nội của tôi còn sống, đặc biệt yêu thích lâm viên cho nên liền xây một ngôi nhà cổ ở chỗ này. Trong sân có hòn non bộ, còn có cả rừng trúc ở phía sau nhà. Mặc dù đã lâu năm nhưng lại không nhìn ra dấu vết. Còn nuôi cả cá nữa, lát nữa tôi sẽ đưa cô tới đó xem." Minh Triệu như là có bảo bối muốn chia sẻ với Kỳ Duyên, ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng, hoàn toàn không cảm thấy phiền hà, giải thích một tràng dài cho đối phương.

Kỳ Duyên tuy không biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng hứng thú, nhưng vẫn đứng bên cạnh nàng chăm chú nghe. Thời điểm nhìn chằm chằm sườn mặt của Minh Triệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút thất thần.

"Kỳ Duyên? Cô có đang nghe hay không?" Minh Triệu quay đầu liền nhìn thấy vẻ ngây ngốc của Kỳ Duyên, hơi bất mãn trừng mắt: "Suy nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ cô thật sự xinh đẹp." Nguyễn Giáo Chủ thành thật bày tỏ, lại khiến khuôn mặt Minh Triệu lập tức đỏ bừng.
Thanh Hà đứng một bên chớp chớp mắt, nàng giống như ngửi thấy được trong không khí có hương vị khang khác, hơn nữa mùi vị này tựa hồ đã từng rất quen thuộc a.
Thanh Hà cũng không nghĩ nhiều, báo cáo với Minh Triệu một tiếng liền rời đi. Nàng có những ba ngày nghỉ phép, vui đến mức sắp bay lên rồi.

Đi đến tiền viện, Kỳ Duyên rất có hứng thú với mấy cổ vật ở đây. Minh Triệu tiến lên hai bước lại đột nhiên phát hiện Kỳ Duyên đã dừng cước bộ. Nàng nhìn theo tầm mắt của đối phương, chỉ thấy Kỳ Duyên lẳng lặng nhìn cái cọc gỗ và mấy ổ khoá bằng đá.

Minh Triệu thấy người bên cạnh có vẻ hứng thú, cho nên liền giải thích: "Những thứ này cũng là sở thích của ông nội tôi. Sau khi ông qua đời, tất cả đều được gìn giữ nguyên vẹn, không hề có bất kỳ thay đổi nào cả."
"Tôi có thể tới xem hay không?" Kỳ Duyên thích mấy thứ này, từ nhỏ đã rất thích.
Minh Triệu gật đầu: "Đương nhiên có thể, cô cứ coi nơi này như nhà mình, muốn đi chỗ nào muốn làm cái gì cũng không ai ngăn cản đâu."

"Ừm." Kỳ Duyên nghe xong, vui vẻ chạy đến đứng trước cọc gỗ, vươn tay sờ một cái. Tuy rằng đã bỏ không rất nhiều năm nhưng bề mặt lại không có nổi một hạt bụi, xem ra là thường xuyên được dọn dẹp xử lý.

Bàn tay của Kỳ Duyên chậm rãi nắm chặt, nện một quyền lên cọc gỗ, cái cọc tức khắc chia năm xẻ bảy nổ tung.
Minh Triệu xem mà trợn mắt há miệng, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng chạy đến bên cạnh Kỳ Duyên, cầm tay đối phương nhìn chằm chằm.

"Cô điên à? Không muốn bàn tay này nữa sao?" Nhìn cái cọc biến thành đống vụn gỗ rơi xuống mặt đất, Minh Triệu thực sự bị kinh hách, bất quá nhìn kỹ tay của Kỳ Duyên cũng không thể phát hiện thay đổi nào, ngoại trừ chỗ khớp xương có chút hồng hồng mà thôi.

Minh Triệu liếc Kỳ Duyên một cái: "May là cọc gỗ này bị gió táp mưa sa đã lâu, bên trong hẳn đã mục ruỗng, nếu không cô cứ đợi bị cắt tay đi."

Ở trong mắt Nguyễn Giáo Chủ, đây chỉ là một chuyện cực kỳ bình thường nhưng lại khiến Minh Triệu nói dai như thế, làm cho cô có chút không vui, nhíu nhíu mày.
Thực bất hạnh, động tác nhíu mày kia đã bị Minh Triệu phát hiện.
"Sao? Tôi nói cho cô biết, cô còn cảm thấy ủy khuất?" Minh Triệu nhìn thẳng vào đối phương, tựa hồ chỉ cần Kỳ Duyên gật đầu, nàng lập tức nhào lên cắn vào cổ Kỳ Duyên một cái.

Kỳ Duyên lắc lắc đầu: "Không, không dám."
Tam đàn chủ từng nói, phu nhân to bằng trời. Một tướng công tốt là phải coi lời nói của phu nhân giống như thánh chỉ mà làm theo.
Tuy rằng Ma Giáo đều không để ý đến Hoàng Đế lão nhân, nhưng mấy thứ tương tự thánh chỉ vẫn là không sai.

Ở sảnh ngoài có một số người giúp việc đang thu dọn vệ sinh, có lẽ bọn họ không ngờ Minh Triệu sẽ trở về vào lúc này, cho nên có chút hoảng loạn.
Minh Triệu làm như không thấy, đưa Kỳ Duyên đi lên tầng hai.

Ở một căn phòng dành cho khách, Minh Triệu mở ra cửa sổ, lọt vào trong tầm mắt đó là hòn non bộ ở sân sau. Nàng lẳng lặng nhìn một lúc rồi hỏi: "Cô tạm thời ở đây được chứ?"
"Ừm." Kỳ Duyên nghĩ, phòng cho khách mà còn lớn hơn phòng trọ mình thuê. Trong đầu lập tức hiện ra mấy chữ 'vạn ác nhà tư bản', Kỳ Duyên lắc lắc đầu, đây đại khái là tiềm thức của nguyên thân lưu lại.

Ở kiếp trước, Ma Giáo của cô so với căn nhà nửa phục cổ nửa hiện đại này còn rộng lớn khí phách hơn nhiều, hơn nữa Ma Giáo còn có cả tàng bảo khố chuyên dùng. Giáo Chủ thường xuyên cùng Hữu Hộ Pháp và Thánh Nữ, ăn cơm xong sẽ đến đó nhìn nhìn đếm đếm mấy bảo bối thu thập được.

"Tôi về phòng đổi quần áo một lát, cô nghỉ ngơi đi, lát nữa cùng nhau đi xuống ăn cơm." Minh Triệu chuẩn bị bước ra cửa, lại nhìn đến Kỳ Duyên vẫn đang thất thần như cũ. Bất quá lần này nàng cũng không hỏi nhiều, bởi vì bản thân đã rất quen thuộc với ánh mắt này của đối phương. Kỳ Duyên từng biểu hiện vô số lần trên kênh phát sóng trực tiếp, đó là vẻ lẻ loi cô độc.

"Ừm." Kỳ Duyên ngồi ở trên giường, nhìn Minh Triệu ngoài cửa, mỉm cười ngây ngốc: "Tôi chờ cô."

Minh Triệu lập tức cúi đầu rất thấp, bởi vậy Kỳ Duyên bỏ lỡ ánh mắt ngượng ngùng của nàng. Người thẳng thắn không đáng sợ, nhưng EQ thấp lại còn thẳng thắn thật đúng là khủng bố. Lời nói của bọn họ, bạn không cần phân biệt có phải thật tình hay không, vì chỉ cần nhìn vẻ mặt ngay thẳng của đối phương đã có thể tin tưởng không chút nghi ngờ rồi.

Tôi chờ cô, trong đầu Minh Triệu lại hiện ra nụ cười ngốc nghếch của gia hỏa kia, còn cả giọng điệu vô cùng nghiêm túc nữa chứ. Minh Triêun âm thầm tự nhủ: "Bình tĩnh bình tĩnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro