Chương 42: Dần Dần Sáng Tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Duyên biểu diễn một cảnh ngắn lại có thể chọc cho toàn bộ đoàn phim sôi trào, đạo diễn lại càng là vui mừng quá đỗi.
Hắn vốn đã âm thầm lựa chọn một nữ diễn viên, kết quả Phạm tổng tài trực tiếp tới trao đổi, đem bộ phim này trở thành giải thưởng của cuộc tuyển chọn hạt giống minh tinh. Hắn cũng dự định bộ phim sẽ dựa vào giá trị nhan sắc là chủ yếu, sau đó đăng lên mạng, hiện giờ nhìn đến kỹ thuật diễn của Kỳ Duyên, còn cả Minh Tú vốn là diễn viên phái thực lực, mạnh mẽ liên thủ, hoàn toàn có thể đưa bộ phim này lên tới một cấp bậc khác.

Còn về lý do không suy xét Hàn Dục, Hàn Dục là tiểu thịt tươi đang hot, trải qua thời gian dài mài giũa như vậy mà kỹ thuật diễn của hắn chỉ dừng lại ở giai đoạn chỉ khóc chứ không rơi lệ, thậm chí rất nhiều thời điểm là khóc cũng khóc không ra.
Kỳ Duyên đứng tại chỗ chờ đạo diễn lên tiếng. Nhưng đạo diễn đã tốt còn muốn tốt hơn, phê bình vài câu, sau đó còn hỏi ý kiến Minh Triệu, thấy nàng gật đầu khen ngợi, những người khác trong đoàn mới buông lời khích lệ cô.

Kỳ Duyên vốn căng thẳng, hiện giờ mới thả lỏng một chút, kỳ thật trong lòng cô cũng không chắc chắn, rốt cuộc chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện đóng phim. Rất nhiều ý tưởng đều tìm thấy từ trí nhớ của nguyên thân, kết hợp với kỹ thuật diễn của nàng. Kỳ Duyên cảm thấy đóng phim thật giống như mình làm do thám ở kiếp trước, chẳng qua khi đó cô đeo mặt nạ, cho nên sắm vai ai thì chính là người đó. Lại bởi vì mỗi lần đều có chuyện quan trọng cần làm, cho nên chuyện đóng vai không cho phép một chút qua loa, bởi vậy Kỳ Duyên lúc này mới giống như kiếp trước, căng thẳng đem suy nghĩ của mình trở thành nhân vật trong phim.

Đạo diễn công bố là thu được bảo bối, Minh Triệu cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Kỳ Duyên, đến mức Thanh Hằng cũng dự định sẽ cùng công ty thương lượng, thay đổi phương thức xuất đạo của cô.
Sau khi đoàn phim hoàn tất thương lượng, Kỳ Duyên không cần ở lại đây cùng những người khác huấn luyện nữa, nhưng cô vừa bước ra khỏi phim trường, Minh Triệu và Thanh Hà liền theo sau.

Hai người đi đến trước mặt Kỳ Duyên, Thanh Hà xung phong nói trước: "Không nghĩ tới cô diễn xuất lợi hại như vậy, xem ra tiền đồ ngày sau không thể lường được."
"Cảm ơn."
Thật tình ăn mừng hay là giả vờ nịnh hót, chỉ liếc mắt một cái Kỳ Duyên liền có thể phân biệt rõ ràng. Hiện tại Thanh Hà chân thành như thế, cô cũng không lạnh nhạt nữa, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.
Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng Minh Triệu nhìn vào trong mắt lại thay đổi ý nghĩa. Tựa hồ Kỳ Duyên đối với toàn thế giới đều ôn hòa, chỉ có với nàng là thanh lãnh giống như hầm băng.

Minh Triệu dự định cứ như vậy rời đi, không muốn cùng Kỳ Duyên nhiều lời, lại không nghĩ đối phương lên tiếng trước.
"Tôi không về nhà cũ nữa mà trở về nhà sắp xếp ít đồ, mấy ngày sau phải quay phim rồi."
Minh Triệu nói không ra giờ phút này nội tâm có tư vị gì, nhưng nhìn dáng vẻ nhất định phải đi của Kỳ Duyên, nàng trực tiếp vươn tay bắt lấy cổ tay đối phương: "Cô lên xe với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói!"
Kỳ Duyên kháng cự một giây, nhưng cũng không mở miệng từ chối.

Ở phía xa, Thanh Hằng đang cùng đạo diễn trao đổi, lập tức chú ý tới tình huống bên này, thấy Kỳ Duyên cùng Minh Triệu vào trong xe, nàng tựa hồ cảm thấy quan hệ của hai người kia thật sự không tồi, nhưng lại có cảm giác không thích hợp ở đâu đó.
Thanh Hằng đang cân nhắc thì Thanh Hà xúm đến. Thanh Hằng ghét bỏ dịch sang một bên, làm bộ như không nhìn thấy nàng, tiếp tục cùng đạo diễn thương lượng.
......
Bên trong xe, giờ phút này hai người ngồi nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Minh Triệu thiếu kiên nhẫn trước, vốn định uyển chuyển mở miệng, nhưng lại nghĩ Kỳ Duyên ngốc nghếch EQ thấp như vậy. Nếu hỏi quanh co lòng vòng một chút, có lẽ cô lại lý giải ra trăm ngàn loại kết quả khác nhau. Vì thế, Minh Triệu cảm thấy vẫn là nên hỏi dứt khoát rõ ràng: "Tại sao cô né tránh tôi?"

Kỳ Duyên hơi hơi hé miệng, lời của Nguyễn Lam Cúc vẫn còn vang vọng trong đầu, nhưng nhìn đến dáng vẻ Minh Triệu không cho phép từ chối, cô liền cắn răng một cái, từ bỏ chuyện chữa bệnh!
"Bởi vì tôi bị bệnh, nên muốn cách xa cô một chút." Nguyễn Giáo Chủ cũng tràn đầy ủy khuất, tuy không biết phương thuốc cổ truyền của Nguyễn Lam Cúc ra sao, nhưng là vẫn từ bỏ trị liệu.

Minh Triệu nghe xong, trái tim như nhảy đến yết hầu, nàng nhìn sắc mặt của người kia cũng không phát hiện ra dấu hiệu bệnh lý, chỉ toát chút mồ hôi vì vừa cố gắng diễn xuất.
"Bệnh gì?" Minh Triệu hỏi tiếp: "Có tới bệnh viện khám chưa? Bác sĩ nói sao?"
Nguyễn Giáo Chủ lắc đầu: "Chưa tới, đêm qua tôi gọi điện cho Nguyễn Lam Cúc , nàng nói tôi bị bệnh, bảo tôi cách xa cô một chút. Có lẽ là sợ tôi lây bệnh cho cô."

"Cô mắc bệnh gì?" Minh Triệu không để ý chuyện lây bệnh, nhưng gia hỏa này vẫn chưa nói mình bị bệnh gì, khiến nàng vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Kỳ Duyên duỗi tay sờ sờ trái tim: "Thấy cô, tim đập thật sự rất nhanh."
"......" Minh Triệu đang đầy lời trong bụng liền bị ngăn ở cổ họng không nói ra được, gia hỏa này lại ở sau lưng hiểu lầm gì sao?

"Khi nào nhìn thấy tôi, tim đập nhanh?" Minh Triệu giống như đang xác định điều gì, nhưng ánh mắt lại hơi né tránh, tựa hồ có cả lo lắng.

Kỳ Duyên suy nghĩ một hồi, ngắn ngủi hơn mười giây, mà Minh Triệu lại cảm thấy giống như chờ đợi cả thế kỷ.
Cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh của Kỳ Duyên trở nên có chút nóng bỏng: "Mỗi lần nhìn cô, tim đều đập rất nhanh."

Ở kiếp trước, Kỳ Duyên chưa từng trải qua mấy chuyện như vậy, công pháp Ma Giáo là luyện tâm bình khí hòa, hiếm khi rơi vào tình trạng khí tức bất ổn tâm mạch đại loạn, nếu có thì chính là tẩu hỏa nhập ma. Tình huống hiện giờ giống y như thời điểm Nguyễn Giáo Chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma kiếp trước. Nhưng cô không tìm thấy biện pháp chữa trị, chỉ có thể nhắm mắt nghe theo 'phương thuốc cổ truyền' của Nguyễn Lam Cúc. Tuy cô không biết hậu quả của loại bệnh này, bất quá không ai có thể rõ ràng kết cục tẩu hỏa nhập ma hơn cô. Thật không muốn loại thảm trạng như vậy, khi còn sống nhận hết tra tấn, sau khi chết thống khổ không chịu nổi, mỗi ngày đều giống như lãng tử chờ chết, không được cứu chữa thì chỉ có thể chờ đợi sinh mệnh trôi qua.

"Còn gì nữa không?" Minh Triệu đã hiểu rồi, nhớ lại tuổi dậy thì hồi đó, nàng tràn ngập ngây thơ và mong đợi tình yêu, anh trai từng bảo: Thích một người rất đơn giản, tựa như hắn nợ tiền em, em nhịn không được liền muốn tới gần hắn ám chỉ hắn nhanh trả tiền đi. Lại sợ bức bách nóng nảy làm người ta xù lông bỏ trốn, nhưng nếu không đi tìm hắn, trong lòng em vừa ức chế lại vừa khó chịu, đến mức mất ngủ. Tìm được hắn, công khai ám chỉ đều nói ra, nếu hắn vẫn tỏ ý không trả tiền, em cứ nói cho anh biết người đó là ai, để anh giúp em!

Đối với chuyện yêu thầm mà nói, giám đốc Phạm xem như diễn tả vô cùng chân thực chuẩn xác.
Về sau, Minh Triệu cho lớp trưởng lớp bên cạnh mượn mấy ngàn, vốn tưởng hắn có thể hiểu ý tứ của nàng, nhưng lớp trưởng lại chậm chạp không chịu trả, nàng trong lúc nôn nóng liền mách việc này với anh trai! Sau lại nghe nói lớp trưởng chơi bóng rổ bị ngã gãy chân, còn gãy cả hai cái xương sườn, qua mấy ngày lập tức chuyển trường. Từ đó về sau, Minh Triệu không còn gặp lại người nam sinh thuở thanh xuân khiến nàng có xúc động muốn đòi tiền kia nữa.

Kỳ Duyên không hiểu mấy biện pháp quanh co lòng vòng của Phạm Đình Tuấn Phong và Nguyễn Lam Cúc. Thấy Minh Triệu hỏi,  cô liền nhắc lại những câu mà mình đã nói với Nguyễn Lam Cúc một lần nữa.
Nói xong, Kỳ Duyên thấy đối phương sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt sáng rực nhìn mình. Nguyễn Giáo Chủ đột nhiên tim đập gia tốc, thầm giơ tay tự bắt mạch, đúng là không vấn đề gì, liền khó hiểu nhìn Minh Triệu: "Cô sao vậy?"
"Không sao cả, cô về nhà đi. Tôi muốn đến công ty một chuyến, rảnh rỗi sẽ lại gặp nhau." Giọng điệu của Minh Triệu hơi hoảng loạn, liền hạ lệnh trục khách.

Kỳ Duyên đẩy cửa xe đi xuống, nhìn Minh Triệu không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn không cả nói câu 'tạm biệt' như mọi lần. Đáy lòng Kỳ Duyên dâng lên một tia mất mát, nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem cảm xúc mất mát đó là gì, Thanh Hằng đã tới vỗ vai: "Đi thôi, em hiện tại cũng coi như chính thức ra mắt công chúng, sau này công việc bận rộn tới mức có thể ép em không thở nổi."
"Ừm." Kỳ Duyên lại nhìn thoáng qua trong xe, thấy Minh Triệu đang dựa vào ghế nghỉ ngơi. Đột nhiên cảm xúc uể oải, tựa hồ tinh thần tụt xuống.

Thanh Hằng hảo tâm nhắc nhở một câu: "Nâng cao tinh thần, ngoại giới rất coi trọng bộ phim của em, paparazzi ở nơi này nhiều không đếm xuể, ngàn vạn lần đừng để người ta bắt được vết nhơ."
Kỳ Duyên gật đầu, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, nhưng trong lúc mơ hồ vẫn thở dài ra tiếng.

Rời khỏi phim trường, Thanh Hằng nói: "Còn có một tuần nữa là bắt đầu quay, vốn định cho em học tập cùng đoàn phim một chút, hiện tại xem ra không cần nữa. Trong tay chị vừa vặn có một lời mời tham gia gameshow, đến lúc đó em và Lam Cúc đi dự. Lát nữa trở về, chị sẽ gửi nội dung cụ thể cho các em."
"Ừm." Kỳ Duyên không rõ mấy chuyện này lắm, nhưng cô biết, có công việc dù sao cũng hơn nhàn rỗi, cho nên không hề từ chối bất kỳ sự sắp xếp nào của Thanh Hằng. Chỉ là khi nghĩ đến tiểu trùng đã về đến nơi, vẫn là nên nhanh chóng đưa tới cho Lâm Anh nuôi dưỡng, để nàng có thể hồi phục trong thời gian ngắn, có lẽ sẽ kịp tham gia giai đoạn còn lại của cuộc thi tuyển.
......

Thanh Hà và đạo diễn hàn huyên một hồi, sau khi lên xe liền nhìn đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của Phạm ảnh hậu, tò mò hỏi: "Kỳ Duyên đâu? Sao không cùng chúng ta trở về?"
"Cô ấy chỉ tạm thời ở nhờ nhà tôi, bộ phim sắp khởi quay vì vậy khối lượng công việc cũng tăng nhiều, nếu tiếp tục ở lại nhà tôi thì không thích hợp lắm." Minh Triệu tự tìm cớ cho bản thân, kỳ thực trong lòng nàng biết rõ, vừa rồi nếu mình mở miệng giữ lại người kia, Kỳ Duyên tuyệt đối sẽ không rời khỏi.

Nhưng Minh Triệu không nói, bởi vì trái tim nàng đang rối loạn, trước khi chưa hoàn toàn bình tĩnh như cũ, nàng muốn ở trong thế giới không có Kỳ Duyên, tỉnh táo hồi phục.
Kể từ thời điểm cùng Kỳ Duyên kết hôn tới giờ đã hơn 4 tháng, đúng như lời của anh trai, Kỳ Duyên là một đứa trẻ thật sự không tồi, ở bên cạnh người này, tuyệt đối không phải ủy khuất.
Kết hôn có thể là theo như yêu cầu của cha mẹ, hoặc thời điểm đi xem mắt chọn ra một người ưa nhìn. Nếu thật sự không được, còn có thể chọn đại một người thành thật tử tế, cùng ở bên nhau cả đời, nhưng chuyện tình yêu lại không giống vậy, cho dù là kẻ côn đồ, thì động tâm chính là động tâm.
Minh Triệu biết đời này, nàng và Kỳ Duyên xem như đã ràng buộc với nhau, nàng cũng không muốn ở cạnh người mà mình không thích ngày qua ngày. Nhưng hiện tại, nàng chưa thể rõ tình cảm của bản thân đối với Kỳ Duyên. Bởi lúc đầu chỉ là tò mò và áy náy, còn cả lòng cảm thương khi biết được quá khứ của Kỳ Duyên. Trong những cảm xúc phức tạp này, không biết có thứ gọi là tình yêu hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro