Chương 57: Hồ Vĩnh Khoa Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Duyên giờ phút này nằm trên sô pha ở nhà cũ Phạm Gia, ôm đĩa trái cây trong ngực, TV trước mặt đang chiếu phim của Minh Triệu.
Hồ Gia đang ghi chép bên cạnh, thấy dáng vẻ phú nhị đại của Kỳ Duyên, trái tim nhỏ bé cực kỳ không cam lòng.

"Sao cô vẫn chưa học được chứ?" Nguyễn Giáo Chủ ăn hết một miếng táo, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: "Mấy thứ kia rất khó sao?"
"......" Hồ Gia tỏ vẻ không muốn cùng cô trò chuyện.
Kỳ Duyên cũng không thèm để ý thái độ của nàng, tự mình ăn trái cây như cũ.

Nhưng vào lúc này, trong đại sảnh vang lên âm báo tin nhắn, sau khi Hồ Gia cầm di động xem qua liền cực kỳ hưng phấn hét lên một tiếng, tựa như phát điên chạy ra ngoài.
Vẻ mặt Kỳ Duyên khiếp sợ nhìn chằm chằm tàn ảnh của nàng, trái táo trong tay thiếu chút nữa liền rớt vào trong ngực.
Trên tầng hai, Minh Triệu đã đổi xong y phục, giờ phút này đứng ở cầu thang, nhìn Kỳ Duyên hỏi: "Tiểu Gia đâu rồi?"

"A---" Nguyên  Giáo Chủ hét lên một tiếng, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa: "Nàng 'a' một tiếng liền chạy đi."
Minh Triệu khẽ cười, chậm rãi đi đến trước mặt đối phương: "Phòng của em đã dọn dẹp, vẫn là căn phòng lần trước em từng ở lại."
"Dạ." Nguyễn Giáo Chủ không chút để ý, cô dự định tối nay sẽ ngủ cùng người kia.

Tam đàn chủ nói qua, phân chia phòng ngủ với phu nhân là chuyện không hợp lễ nghĩa, càng không phù hợp uy nghiêm của hắn.
Kỳ Duyên cho rằng, đây cũng là thời điểm nên gìn giữ một chút uy nghiêm của Giáo Chủ.

"Sao vẫn xem bộ phim này vậy?" Đây là phim đầu tiên mà Minh Triệu đóng, đã cách đây rất lâu, hiện tại xem ra, kỹ thuật diễn của nàng trong phim này thật sự là vô cùng non nớt, có chút khó mà đối mặt.
Bất quá Kỳ Duyên lại không phân vân, chỉ chọn duy nhất phim này.

Kỳ Duyên lấy một quả dâu tây đưa tới bên miệng đối phương, chờ Minh Triệu ngậm xong mới nhỏ giọng trả lời: "Mấy phim khác, chị đều quá bi thảm. Em không muốn xem chị khóc, nhìn lâu sẽ buồn."
"......" Minh Triệu cảm thấy trái dâu mình vừa ăn, có lẽ trước đó đã ngâm trong mật, nếu không thì sao lại ngọt như vậy chứ?

Chờ phim kết thúc, thời điểm đang phát ca khúc cuối phim liền truyền đến thanh âm của Hồ Gia.
Kỳ Duyên nhíu nhíu mày, còn có tiếng bước chân của một nam nhân xa lạ.
"Chị Minh Triệu, chị mau đến xem ai đã trở về này."

Giọng Hồ Gia thập phần khí thế làm Minh Triệu tò mò, nàng đứng lên khỏi sô pha, thuận tiện vỗ vai người bên cạnh: "Đi xem một chút."
"Dạ." Nguyễn Giáo Chủ ôm đĩa trái cây theo.

Một vị nam nhân anh tuấn mặc vest đi giày da đang đứng trước cửa, trong ngực ôm bó hồng tươi đẹp, còn mang theo quà tặng tinh mỹ.
Minh Triệu vô cùng kinh hỉ nhìn Hồ Vĩnh Khoa, không thể tin được nói: "Chẳng phải anh là...... Hồ Vĩnh Khoa, anh đã trở lại rồi sao?!"
"Triệu a, lần trước anh bỏ lỡ sinh nhật của em. Hiện giờ đích thân đến nhận lỗi." Hồ Vĩnh Khoa đưa hoa tươi đến.
Minh Triệu kinh hỉ nhìn, nhưng bó hoa kia lại bị Kỳ Duyên đứng một bên chặn lại, ôm vào trong tay, mà đĩa trái cây trong ngực cũng không ngừng nhét vào miệng dù chỉ một khắc.

Hồ Vĩnh Khoa nhìn đến Kỳ Duyên, lại nhìn nhìn em gái mình, thấy em gái híp mắt, hắn lập tức biết, đây chính là cô gái cùng Tuấn Phong nửa đêm ngồi xích đu nói chuyện phiếm ở hậu viện. Hồ Vĩnh Khoa lập tức bày ra biểu tình không tốt, Kỳ Duyên dĩ nhiên là phát hiện địch ý của đối phương, bất quá cô cũng không dự định kết giao bạn bè với nam nhân này, hơn nữa cô còn có cảm giác cực kỳ không tốt với hắn.

Kỳ Duyên ngửi hoa hồng trong ngực, hừ...... Đem mấy bông hoa nhỏ tới lấy lòng, chẳng phải là hoa thôi sao, mình cũng có thể hái rất nhiều.
Minh Triệu cũng không biết Nguyễn Giáo Chủ nhà nàng dự định trở thành 'hái hoa tặc', giờ phút này nàng vô cùng kinh hỉ, cùng Hồ Vĩnh Khoa đàm luận chuyện hồi bé.

Thời điểm ba người nói đến khí thế ngút trời, Tuấn Phong đi tới, hắn đã thấy có người đứng ở cửa từ xa, chờ đến gần mới phát hiện là tiểu tử Hồ Vĩnh kia đã trở lại.
"Hồ Vĩnh Khoa, sao cậu đã trở về rồi? Cũng không nói với tôi một tiếng, anh em như vậy thật không phúc hậu a." Tuấn Phong trêu đùa.

Hồ Vĩnh Khoa nhẹ nhàng liếc Phạm Đình Tuấn Phong, sau đó hừ nhẹ: "Sao, tôi đi đâu còn cần báo cáo với anh nữa?"
Tuấn Phong thấy bạn cũ đột nhiên dập tắt nhiệt tình, liền hơi hơi hé miệng, cũng không nói thêm.
Hắn nhìn đến Kỳ Duyên ôm hoa đứng ở cửa, lại nhìn đĩa trái cây trong ngực, lập tức duỗi tay tiếp nhận: "Tới tới, Kỳ Duyên đưa hoa cho anh. Cầm như vậy, không thấy mệt a."
"Có hơi đau tay một chút." Thời điểm Nguyễn  Giáo Chủ lên tiếng, đôi mắt híp lại nhòm ngó Minh Triệu, đưa hoa cho Tuấn Phong xong còn thuận thế lắc lắc cánh tay, ra vẻ tay rất tê rất mỏi.
Minh Triệu thấy vậy, đau lòng liền giúp người kia xoa bóp, Nguyễn Giáo Chủ vui vẻ đến mức thiếu chút nữa thì chạy quanh tại chỗ.

"Được rồi, đừng tiếp tục đứng ở cửa như vậy. Vào thôi." Tuấn Phong nói.
Kỳ Duyên vừa nhìn chằm chằm Hồ Vĩnh Khoa vị khách không mời mà đến kia, vừa vươn tay nắm lấy tay Minh Triệu.
Minh Triệu nhìn ánh mắt Kỳ Duyên, gia hỏa này đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác.

Kỳ Duyên nắm tay nàng rất chặt, chặt đến mức có chút đau, thấy Minh Triệu hơi giãy giụa, cô lại nắm càng chặt.
"Buông tay!" Minh Triệu nhỏ giọng cảnh cáo, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Kỳ Duyên, nàng theo bản năng liền nói tiếp: "em làm đau chị, nhẹ một chút được không?"

Ngữ khí thương lượng còn cả nguyên nhân hợp lý như thế, Nguyễn Giáo Chủ ngây ngô cười, thả lỏng bàn tay ra một chút nhưng cũng không hoàn toàn buông, mười ngón tay đan vào nhau: "chị là của em!"
Vị ảnh hậu phái thực lực nghe xong cũng phải đỏ mặt, đột nhiên hiện lên vẻ ngượng ngùng khiến nàng ngoảnh đi, không dám nhìn vào mắt đối phương.
Nguyễn Giáo Chủ vốn bị hoa hồng đảo loạn tâm tư, bất quá giờ phút này lại có chút lâng lâng, phu nhân vì mình mà thẹn thùng, hắc hắc~

Đại sảnh Phạm Gia hôm nay, xem như thực náo nhiệt.
Dù sao Hồ Gia thấy anh trai đã trở lại, ngày thường vốn đã rất ầm ĩ, hôm nay hoàn toàn giải phóng tính cách trời sinh. Ngay cả thời điểm nhìn đến Kỳ Duyên, nàng cũng không sợ hãi.
Trên sô pha, Minh Triệu cùng Kỳ Duyên dựa vào nhau, ngồi sát một chỗ. Bên cạnh Minh Triệu có Hồ Gia ngồi, mà gần Hồ Gia chính là Hồ Vĩnh Khoa.
Phạm đại tổng tài bước vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối.

Trong lúc Hồ Vĩnh Khoa không ngừng cùng Minh Triệu nói chuyện phiếm, bàn về showbiz trong và ngoài nước, một số kiến thức tài chính, còn cả mấy chuyện thú vị thời học sinh.
Kỳ Duyên ngồi cạnh, giờ phút này đôi mắt ngập tràn sát khí, nhìn chằm chằm Hồ Vĩnh Khoa.
Hồ Gia có thể cảm giác được sát ý nóng rực kia, duy độc Hồ Vĩnh Khoa không chút sợ hãi tiếp tục cùng Minh Triệu trò chuyện.

Minh Triệu cảm thấy có gì đó không thích hợp, giống như mỗi lần Hồ Vĩnh Khoa nhìn thấy nàng đều có chút nhiệt tình quá mức.
Hồ Gia phát hiện Kỳ Duyên gắt gao siết chặt nắm đấm, liền kéo ống tay áo của anh trai. Bất quá Hồ Vĩnh Khoa vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả, ngược lại còn cảm thấy em mình hơi vướng bận, trừng mắt liếc Hồ Gia một cái cảnh cáo.

"Lần này anh trở về, mang theo bộ mỹ phẩm dưỡng da mà em thích nhất. Lát nữa em dùng thử một chút, khẳng định rất hiệu quả." Ngữ khí Hồ Vĩnh Khoa thực vui vẻ, Minh Triệu thích thứ gì, hắn đều tận lực tìm kiếm. Một ngày nào đó, Tuấn Phong sẽ phát hiện được hắn dụng tâm lương khổ đến mức nào.

Nguyễn Giáo Chủ cầm lên một miếng trái cây, đưa tới bên miệng Minh Triệu, nhưng thời điểm nàng đang định dùng tay tiếp nhận, kết quả Kỳ Duyên lại tránh đi: "em đút cho chị, a --"
Minh Triệu bất đắc dĩ hơi hơi hé miệng, trái cây vẫn thực ngọt, nàng thỏa mãn nhìn về phía Kỳ Duyên, tuy không rõ gia hỏa này tối nay rốt cuộc làm sao, nhưng dáng vẻ làm nũng còn hơi chút lấy lòng này thật sự là rất hiếm thấy.

Nguyễn Giáo Chủ nhìn người kia ăn hết miếng trái cây mình đút cho nàng, lập tức vui sướng lâng lâng, sau lại dùng ánh mắt ý bảo Minh Triệu đút trả.
Minh Triệu cũng hiểu ý nhưng còn hai người ngoài đang ở đây, trước sau đều cảm thấy có chút thẹn thùng.

Thời gian kéo dài hơi lâu, Nguyễn Giáo Chủ bắt đầu tức giận, cuối cùng Minh Triệu bất đắc dĩ cầm lên một quả dâu ngọt đưa tới miệng Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên vừa ăn trái cây phu nhân đưa tới, vừa dùng ánh mắt khoe mẽ nhìn Hồ Vĩnh Khoa.

Hồ Vĩnh Khoa nhíu nhíu mày, chẳng phải là ăn hoa quả thôi sao, vậy cũng muốn người ta đút?! Nghĩ xong liền nhịn không được lắc đầu thở dài, xem ra Phạm Đình Minh Triệu cũng bị tiểu nha đầu kia làm cho lười biếng rồi.
Nhìn em gái bên cạnh, tự mình cầm miếng dưa hấu to mà gặm, đây mới là phương thức ăn trái cây chính xác, đút tới đút lui thì có gì hay cơ chứ.

Nguyễn Giáo Chủ khoe khoang nhưng lại chẳng nhận được bất cứ một hồi đáp nào, còn bị người ta định nghĩa thành đứa trẻ hư nha đầu lười.
Kỳ Duyên cảm thấy, khoe với Hồ Vĩnh Khoa so với khoe Thanh Hà càng là không có thành tựu.

Bốn người ngồi tâm sự cùng nhau rất lâu, cuối cùng Tuấn Phong vừa cởi tạp dề vừa bước ra khỏi phòng bếp, nói: "Cơm chiều đã hoàn thành, nhanh đến ăn đi. Vĩnh Khoa muốn ăn cùng không?"
"Không cần, tôi đã dùng bữa trên máy bay rồi." Hồ Vĩnh Khoa lạnh lùng cứng rắn cự tuyệt, ngồi trên sô pha nghiêm túc đổi kênh sang tài chính kinh tế.

Kỳ Duyên cùng Minh Triệu đứng lên, Minh Triệu bị nắm chính là tay trái, nàng nhìn bàn tay phải bị nắm của Kỳ Duyên, cười hỏi: "Hiện tại có thể buông được chưa?"
"Không cần, em có thể dùng tay trái ăn cơm." Nguyễn Giáo Chủ không dự định buông ra, ít nhất thời điểm Hồ Vĩnh Khoa còn ở nơi này, có chết cũng không thả tay phu nhân.
Minh Triệu bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Được rồi, em nắm đi."

Tuấn Phong đang bày biện chén đũa liền chú ý tới động tác nhỏ của hai người, vẻ mặt hắn mỉm cười vui sướng, các nàng thoạt nhìn rất xứng đôi.
Tuấn Phong 'thâm tình' nhìn chăm chú vào Kỳ Duyên, còn lộ ra tươi cười 'hạnh phúc'. -- Một màn này rơi vào trong mắt Hồ Vĩnh Khoa, khiến hắn đau lòng cực kỳ.

Kỳ Duyên vừa quay đầu liền thấy được ánh mắt bi thương kia, tuy không rõ hắn làm sao vậy nhưng tâm tình cô rất tốt, vang lên tiếng cười thoải mái.
Trong lúc dùng bữa, Kỳ Duyên không ngừng gắp đồ ăn cho Minh Triệu, bóc vỏ tôm lọc xương cá.

Ăn xong bữa cơm này, Hồ Gia thật có chút nghi ngờ nhân sinh.
Nàng sâu sắc cảm nhận anh trai nhà mình không còn cơ hội nào, lặng lẽ nhắn tin cho anh trai: 【 Anh, được chưa a. Anh nhìn xem, chị Minh Triệu và chị dâu nàng thật quá mức tình cảm. 】
Hồ Vĩnh Khoa: 【 Tiền tiêu vặt sau này của em, anh sẽ hỗ trợ quyên góp cho mấy công trình hy vọng. Tự giải quyết cho tốt đi! 】
Giờ phút này không ai biết nội tâm Hồ Vĩnh Khoa có bao nhiêu đau đớn.

Kỳ Duyên ăn uống xong xuôi, liền kéo Minh Triệu lên lầu hai: "Ăn no rồi, chúng ta đi ngủ trước."
"Này, Kỳ Duyên. Vừa ăn xong đã ngủ, không tốt đâu." Tuấn Phong hảo tâm nhắc nhở.
Nguyễn Giáo Chủ nhíu nhíu mày, cẩn thận tự hỏi một hồi, mới lên tiếng: "Có thể vận động một chút trước khi ngủ a."

________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Giáo Chủ: Là thời điểm chấn chỉnh một chút uy nghiêm Giáo Chủ của tôi!...... Ai u, đừng đừng đừng...... Hu hu~ em sai rồi sai rồi, đừng, a...... Đau~ chân chân chân,...... em sai rồi, hu hu~ a...... Không muốn không muốn, em không dám nữa, a hu hu~ đau đau đau...... A, đau quá......
......
Hồ Gia: Anh, các nàng làm gì trên lầu hai vậy?
Hồ Vĩnh Khoa: Hai cô gái, đêm khuya làm chút vận động, hẳn là luyện yoga.
Hồ Gia: Oh, anh thật lợi hại a. Cái gì cũng biết.
Hồ Vĩnh Khoa: Hừ hừ, học hỏi chút đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro