Chương 25: MINH TÚ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À...Là ở bộ lạc của em, ông xã là cách gọi của giống cái đối với bạn đời." Minh Triệu nhất thời hí hửng, lôi cách xưng hô ở thế giới mình ra, nên nhanh nhẹn suy nghĩ cách giải thích cho cô hiểu.

Kỳ Duyên gật gù, tò mò hỏi: "Vậy giống đực gọi giống cái là gì?"

"Bà xã." Minh Triệu đáp.

"Bà xã, bà xã." Kỳ Duyên bắt chước nói theo hai lần, cảm giác cũng không tệ lắm, thế là cười nói: "Vậy sau này tôi gọi em là bà xã. Em đừng gọi tôi Kỳ Duyên nữa, gọi là ông xã đi. Ông xã, bà xã...Hay đó, gọi nghe chút đi."

"Ông xã..." Minh Triệu ngoan ngoãn dựa vào ngực cô dịu dàng gọi, đột nhiên cảm thấy có một người chồng ở nơi dị giới này, bằng chính tay mình thay đổi cuộc sống hình như cũng không tệ, ít ra không lục đục như ở thành phố lớn, lòng chợt thấy bình yên.

"Bà xã...." Kỳ Duyên như bị mê hoặc, cúi đầu hôn nàng. Có thể biến cô từ một giống đực thô lỗ trở nên ngọt ngào thế này là không dễ dàng.

Sau đó mấy ngày tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, có thể nói là như hình với bóng. Buổi tối, Kỳ Duyên vẫn rất dũng mãnh nhưng đã biết khống chế lực, cố hết sức không làm đau Minh Triệu. Còn Minh Triệu cũng thích ứng với cô, lấy lòng cô, trong đau đớn đồng thời cũng dần dần bắt đầu hưởng thụ khoái cảm cô mang đến.

Ban ngày, Kỳ Duyên đưa nàng đi chung quanh, chỉ cho nàng biết đi thế nào cho an toàn, nơi nguy hiểm không được đến, dẫn nàng đi chỉ cho mấy thứ kì lạ, biết nàng chán ăn thịt nướng còn xuống sông bắt cá cho nàng.

Lúc chạng vạng quay về thôn, còn đặc biệt mang nàng đến nhà thú nhân khác, để nàng làm quen với giống cái khác, khi cô đi vắng còn có người chơi với nàng.

Có điều giống cái ở đây hình như không thích nàng lắm, nhìn nàng không mấy nhiệt tình.

Có một giống cái thân với nàng nhất tên "Minh Tú", da cô ấy rất trắng, đôi mắt màu nâu trầm ấm nhưng sáng ngời, mái tóc cũng màu nâu vừa mềm vừa bóng.

Cô ấy thoạt nhìn rất thuỳ mị, Minh Triệu rất có cảm tình với em nhưng sau khi nghe em kêu bạn đời của mình là "Ánh Quỳnh", Minh Triệu bắt đầu mất tự nhiên.

Trong đầu không ngừng nhớ lại, đêm đó nàng ngoài cửa sổ nhà hai người nghe lén, nghe em rên rỉ: "Quỳnh, a...Mạnh lên...Đâm xuyên em...A...Sướng quá...Mạnh quá, anh mạnh quá...Em yêu anh chết mất..."

Thật sự là rất xấu hổ...Xấu hổ đến mức Minh Triệu không dám nhìn em.

Kỳ Duyên tựa như thấy Minh Triệu không được tự nhiên, đặc biệt thấy mặt nàng ửng đỏ cũng đoán ra nàng đang nhớ đến chuyện gì? Thế là tạm biệt Ánh Quỳnh với Minh Tú, kéo tay nàng về nhà.

Kỳ Duyên vừa đi vừa trêu nàng: "Sao vậy? Nhớ tới tối đó nghe lén ngoài cửa sổ nhà bọn họ à?"

Minh Triệu ngẩng đầu cẩn thận nhìn chung quanh, chắc chắn không ai nghe thấy mới thì thào: "Duyên nói nhỏ chút, nếu bị họ nghe thấy thì nguy."

Kỳ Duyên cười an ủi: "Không sao đâu, họ biết rồi."

"Cái gì, biết rồi á?" Minh Triệu ngạc nhiên.

"Phải, ít ra là Ánh Quỳnh đã biết. Mũi thú nhân đều rất thính, đêm đó chúng ta ở ngoài, nhất định hắn ngửi được...Có điều em yên tâm, bọn họ không quan tâm ai coi lén, bình thường luôn có thú nhân thành niên đi học tập về rồi nghe lén nhà người ta, chuyện này rất bình thường." Kỳ Duyên không để ý lắm nói.

"Cái gì? Còn có người coi lén nữa? Vậy...Có người nào coi lén ngoài cửa sổ nhà mình không?" Minh Triệu sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng lại hỏi vội.

Kỳ Duyên định nói có nhưng thấy nàng sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, thì lắc đầu: "Không có, nếu có thì ông xã đã nói em biết."

Thật ra buổi chiều đầu tiên nàng thành bạn đời của cô, cơ hồ toàn bộ thú nhân thành niên đều đến coi lén nhưng vì nàng kêu rất thê lương, bọn nhóc đó liền cười nhạo cô kĩ thuật không tốt. Qua hôm sau liền bị cô chỉnh cho một trận, doạ chúng sau này đứa nào dám đến liền đánh đứa đó, lúc đó mới không ai đến coi lén nữa. Nhưng gần đây hình như là có người đến.

Minh Triệu nửa tin nửa ngờ nhìn cô, tự an ủi nói: Kỳ Duyên nói không thì xem là không đi. Hu hu, bằng không chắc mình không mặt mũi nào sống nữa.

Từ sau đó, Minh Triệu đã tập thành thói quen, dù trời nóng thế nào, chỉ cần Kỳ Duyên muốn chạm nàng, chuyện quan trọng nhất là phải đóng kín cửa sổ, nàng thật sự sợ có thú nhân thành niên đến coi lén.

Ban đêm về đến nhà, Minh Triệu còn lừng khừng không chịu cho Kỳ Duyên đụng đến. Khiến cô mất kiên nhẫn, lột đồ, đè nàng lên giường, làm đến khi nàng hôn mê bất tỉnh mới xong chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro