Chương 51: NGU NGỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thú nhân đó lúc đầu là sửng sờ, sau mới thân mật mỉm cười với nàng: "Xin chào, cô chắc là bạn đời của Kỳ Duyên rồi, tôi là Phương Vy đến từ Hồ tộc, mùa đông năm trước đều ở thôn này."

Rồi khẽ liếc qua nhìn Kỳ Duyên, có chút ngượng ngùng nói: "Nhờ Kỳ Duyên chăm sóc nên hôm nay mang trái cây đến cảm ơn chị ấy một tiếng."

Phương Vy vừa nói vừa giơ giơ hoa quả trên tay. Rồi lại ấm ức nói tiếp: "Nhưng nói gì chị ất cũng không chịu nhận, Minh Triệu, cô nhận thay chị ấy được không?"

Vừa nói vừa đưa đến trước mặt Minh Triệu.

"A...Cám ơn." Minh Triệu thuận tay nhận lấy.

Thấy Minh Triệu nhận, Phương Vy cười vui vẻ, Kỳ Duyên thì hung hăng trợn mắt liếc nàng một cái rồi hậm hực quay đi.

Minh Triệu bị cô trừng mà không hiểu chuyện gì, không phải là trái cây à, người ta có ý tốt đưa đến thì nhận thôi, có phải thứ quý giá gì đâu.

Đang ngẫm nghĩ, Phương Vy liền bước tới, lấy một quả trong rổ ra nói với Minh Triệu: "Nè...Cô nếm thử đi, ngon lắm đó."

"Ừm, được, cám ơn." Minh Triệu không khách sáo cầm lấy, chùi chùi lên áo rồi cắn một cái. Đến dị giới này lâu thế rồi, cũng bị ảnh hưởng của các thú nhân không còn câu nệ mấy việc vặt vãnh, dù sao ở đây cũng chả có thuốc trừ sâu, trái cây không cần rửa cũng không sao.

"Ừm, thật sự rất ngon, Phương Vy cám ơn nhé." Trái đó thật sự hơi khác mấy trái cô đã ăn, nước rất nhiều, hơn nữa còn chua chua ngọt ngọt, Minh Triệu ăn một hơi, còn khen ngon.

Sau khi nói xong mới phát hiện vẻ mặt Phương Vy cứng ngắc. Minh Triệu nhìn nhìn cái trái trong tay, chẳng lẽ không phải ăn như thế? Nhưng vỏ thứ quả này rất mỏng, không giống loại phải lột vỏ mà.

Hơi khó hiểu nhìn Phương Vy hỏi: "Có chuyện gì à? Có gì không đúng sao?"

Phương Vy cố ý đưa Minh Triệu thứ này, vì đây là thứ vô cùng khó hái nhưng hái được nó lại là vinh dự đối với giống cái, tưởng đâu cô ta sẽ giật mình, không ngờ cô ta không nói hai lời đã ăn luôn, trong khoảnh khắc không phản ứng kịp nên cứng người, nghe Minh Triệu hỏi, có chút xấu hổ nên lắc đầu: "Không có gì, không sao...Vậy, tôi cũng phải về rồi, bằng không mọi người sẽ lo lắng...Minh Triệu, Kỳ Duyên....Ngày mai gặp lại."

Nói xong bước nhanh ra ngoài.

"Ngày mai gặp." Minh Triệu vẫy vẫy tay với bóng lưng cậu, thấy cậu tự nhiên như chạy trốn thì thấy khó hiểu, chẳng lẽ nàng đã làm gì hù doạ cậu ta sao?

Đang trầm ngâm, thì nghe Kỳ Duyên nói nhỏ: "Ngu ngốc."

Minh Triệu ngẩng lên trừng mắt liếc cô rồi ôm chặt cái giỏ trái cây vào phòng mình, đóng cửa phòng cái rầm trước mặt cô rồi dựa vào cửa, nhìn giỏ trái cây mắng thầm: "Duyên mới ngu ngốc đó...Ông xã là đại ngu ngốc, đại lưu manh."

Ngoài cửa, Kỳ Duyên nhìn chòng chọc cánh cửa, hận không thể đốt thủng một lỗ trên nó. Cô cũng rất muốn kéo cô nàng bên trong cánh cửa làm cô cả ngày tâm thần không yên ra ngoài, lay thật mạnh nàng, hỏi nàng rốt cuộc là muốn thế nào.

Mới bước lên hai bước lại ép mình ngừng lại, tự nói với mình phải dằn xuống, không thể phát cáu với nàng, không thể nổi giận với nàng, nàng đã nói cô không được dịu dàng như Vĩnh Khoa, không được săn sóc như Vĩnh Khoa. Nếu cô còn nổi giận với nàng thì nàng sẽ thật sự không cần cô mà chạy đến tìm Vĩnh Khoa, tuy rằng trong tộc chưa có tiền lệ nhưng khi thấy trưởng lão xem trọng nàng. Nếu nàng đưa ra ý muốn đổi bạn đời, các trưởng lão không muốn cũng sẽ đồng ý.

Kỳ Duyên vừa nghĩ đến Minh Triệu toàn thân trần trụi bị Vĩnh Khoa đè xuống đâm vào rút ra còn rên rỉ kêu gào là ý muốn giết người đã hừng hực bốc lên. Không....Cô không thể cho phép Minh Triệu thuộc về thú nhân khác, ai cũng không được, nên cô phải nghĩ cách mau chóng làm Minh Triệu thay đổi cái nhìn về cô mới được.

Không phải là dịu dàng chăm sóc sao...Hừ, cô không tin hắn không bằng Vĩnh Khoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro