Chương 57: CỨU MẠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao trào qua đi, Minh Triệu mềm nhũn nằm thở dốc trên người Kỳ Duyên.

Hoa huyệt của nàng vốn đã chặt, khi lên đỉnh càng chặt hơn, còn trào ra từng dòng nước nóng tưới lên gậy thịt cứng như sắt của Kỳ Duyên, cơ thịt run rẩy vẫn trói quanh cô, như có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang không ngừng mút. Lòng Kỳ Duyên ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đè nàng ra sức đâm vào, đâm đến hư hỏng.

Nhưng bây giờ cô không làm gì được, gậy thịt bị nàng mút chặt cũng bắt đầu sưng đau.

"Ứ ứ..." Kỳ Duyên thúc giục nàng mau di chuyển, cô chưa ra được lần nào, căng sắp nổ tung rồi.

Nhưng Minh Triệu mệt đến mức không muốn động đậy, nhỏm eo lên để gậy thịt tuột ra rồi kéo cánh tay cô, nằm lên khuỷu tay tìm vị trí thoải mái nhất, ngọ nguậy rồi nhắm mắt ngủ.

"Ay...Ay...Ư ư..." Kỳ Duyên thấy nàng bỏ mặc cô, kích động phát ra âm mũi ư ử.

"Ngoan, đừng ồn." Minh Triệu nhắm mắt vỗ lên ngực cô an ủi, than thở: "Mệt chết đi được, để em nghỉ đã rồi chút làm tiếp."

Nói rồi liền ngủ.

"Ứm ứm..." Nghe tiếng nàng hít thở đều đều, biết nàng đã ngủ, Kỳ Duyên quả thật khóc không ra nước mắt, cô ấy cố ý mà, cố ý trừng trị cô...Trời ạ, cô khó chịu gần chết còn nàng sung sướng rồi lại vứt hắn mà ngủ.

Vật nhỏ, em đợi đó, đợi Duyên động đậy được rồi xem Duyên trị em thế nào. Kỳ Duyên oán hận thề thốt chờ cô cục cựa được rồi sẽ dày vò nàng 6 ngày 6 đêm không nghỉ...Nàng có la cũng không nghỉ, có giận cũng không nghỉ, có đánh cũng không nghỉ...Gét gô

Cô mở to cặp mắt đỏ hồng, giữ nguyên tư thế với vật sưng cứng như thế không nhúc nhích đến gần hừng đông.

"Ưm..." Minh Triệu ngủ một giấc no mắt, vươn vai tỉnh dậy, đột nhiên cánh tay giang thẳng bị trúng một vật thể không rõ. Minh Triệu quay lại nhìn...Là Kỳ Duyên, thế là tình hình tối hôm qua chậm rãi quay về. Nhìn vật cứng vẫn đứng thẳng giữa háng cùng cặp mắt đỏ ngầu của cô, thầm kêu nguy to, tối qua nàng chưa thoả mãn cô đã ngủ mất tiêu, đêm qua cô chắc chắn khó chịu chết được. Không biết nếu cô nhúc nhích được rồi có bóp chết nàng không nữa.

Càng nghĩ càng sợ, Minh Triệu đứng phắt dậy, vơ đại quần áo mặc vào, mang giày da thú, chạy trốn nhanh như chớp.

"Minh Tú cứu tôi, cứu tôi." Minh Triệu kêu lớn vọt vào nhà Minh Tú, vừa lúc thấy Minh Tú và Ánh Quỳnh đang bối rối quấn da thú lại.

Đoán ra mình đã cắt ngang chuyện tốt của người ta, Minh Triệu đỏ mặt, quay người định đi ra lại, nhưng vừa đi mấy bước thì bị Minh Tú kéo giật lại, tò mò hỏi: "Cô bị sao mà kêu cứu."

"Là...Ừm..." Minh Triệu không biết làm sao để nói, tối qua nàng làm chuyện hoang đường thế kia thật sự không thể nào mở miệng được, vừa rồi do sợ hãi không kịp suy nghĩ đã chạy đến tìm Minh Tú, nhưng rốt cuộc phải nói sao với em đây.

"Aizzz...Cô nói thật đi, làm tôi lo chết mất." Minh Tú thấy nàng bắt đầu ấp a ấp úng thì lo lắng không thôi.

"Là...Là...Là...Kỳ Duyên muốn giết tôi, có chỗ nào cho tôi trốn trước không???" Mộ Sa "Là" cả buổi, cuối cùng nặn ra một câu không đầu không đuôi.

"Hả?" Minh Tú với Ánh Quỳnh đều hoảng hồn, không tin nổi liếc nhau. Thầm nói: Rốt cuộc cô ta làm gì mà khiến Kỳ Duyên lại muốn giết người, chẳng lẽ cô ta thật sự...

"Mau lên, mau lên." Minh Triệu thấy hai người ngây ngốc không nói tiếng nào, lòng nóng như lửa đốt, Ma tê tán của Lệ Hằng chỉ có tác dụng đến sáng nay thôi, mà trời sáng nãy giờ rồi, tác dụng không biết đã hết từ lúc nào, chỉ cần Kỳ Duyên có thế đi lại được, nàng nhất định phải khổ.

"Được được, cô đừng lo quá, để tôi nghĩ đã." Minh Tú thấy nàng gấp gáp quá độ, vỗ vai nàng an ủi rồi nhăn mày suy nghĩ nơi Kỳ Duyên không tìm ra được, nhưng khứu giác thú nhân rất nhạy, Kỳ Duyên mà dốc lòng tìm người thì làm gì có chỗ nào cô không tìm ra được, trừ khi giấu ở tộc khác, có điều vậy thì nguy hiểm quá, Minh Triệu là giống cái mà, bất cứ lúc nào cũng bị ăn sạch sành sanh...

Minh Tú suy nghĩ một hồi mà không nghĩ ra chỗ nào để trốn, Minh Triệu gấp đến độ chạy lòng vòng quanh phòng, Ánh Quỳnh nãy giờ nín thinh, đột nhiên ôm chầm Minh Tú nói: "Không cần nghĩ nữa, không kịp nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro