Chương 61: ĐỀU NGHE THEO EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi xong...Kỳ Duyên không khỏi than thầm, sao lại nhắc đến chuyện này vậy. Khi đó cô quả là miễn cưỡng chấp nhận con người có vẻ ngoài yếu đuối là nàng làm bạn đời, sớm biết có một ngày để ý nàng thế này, hồi đó có cho vàng cũng không đối xử với nàng như vậy.

Thấy Minh Triệu lại muốn khóc, Kỳ Duyên đau lòng dịu giọng dỗ dành: "Bà xã, đều là lỗi của Duyên, tại Duyên không tốt, đừng giận mà. Sau này nhất định sẽ không ăn hiếp em. Em ngoan đi, đừng khóc!"

Minh Triệu biết lôi chuyện cũ ra cũng vô nghĩa, có điều hiếm khi cô ăn nói nhũn nhặn dỗ dành nàng, thế là mượn dịp lên mặt: "Sau này không được ăn hiếp em."

"Được được, không ăn hiếp em." Kỳ Duyên gật đầu hứa, lòng lại lén thòng thêm một câu, ở trên giường không tính.

"Sau này chuyện gì Duyên cũng phải nghe lời em." Minh Triệu được voi đòi Hai Bà Trưng.

"Được, chuyện gì Duyên cũng nghe em." Kỳ Duyên tốt tính hứa luôn, bất quá lại thòng thêm: Ở trên giường em phải nghe Duyên.

Cuối cùng Minh Triệu hài lòng hít mũi, nước mắt ngân ngấn biến mất không còn tăm hơi.

"Bà xã, em vừa lòng chưa?" Kỳ Duyên yêu thương hôn nhẹ lên mũi nàng, trêu chọc hỏi.

Minh Triệu ngượng ngùng ngoảnh mặt không nhìn cô, Kỳ Duyên lại hôn nàng, cười khẽ: "Em vừa lòng rồi, có phải nên cho Duyên ăn không, Duyên hình như vẫn chưa no..."

Nói rồi gậy thịt cứng như sắt phía dưới lại chọc vào giữa hai chân nàng.

Minh Triệu thẹn thùng đấm cô, ỡm ờ để cô kéo hai chân ra, từ từ đút gậy thịt vào.

"Shh...Ông xã...Duyên nhẹ thôi...Chậm chút...Đau..." Hoa huyệt Minh Triệu vừa rồi bị Kỳ Duyên ra vào mãnh liệt nên sưng đỏ, dù cô vào chậm đến mấy nàng vẫn đau đến nhăn mặt.

"Ngoan...Chịu một chút...Sẽ sướng liền!" Thấy nàng đau nhíu mày, Kỳ Duyên cũng đau lòng nhưng vật dưới thân cô thật sự không dừng lại được, đành ngậm vành tai nàng dụ dỗ.

"Gì mà lát sẽ sướng...Là Duyên sướng thì có." Minh Triệu than thở, cắn lên vai cô trút giận, muốn đau thì hai người cùng đau, không thể nào một mình nàng chịu đau thôi còn cô thì lại hưởng thụ.

"Shhhh..." Thình lình bị nàng cắn một cái, Kỳ Duyên hít một hơi, da cô dày nên cái đau đó chẳng ăn nhằm gì ngược lại còn kích thích cô thêm điên cuồng, rút gậy thịt đã vào hơn hai phần ba ra đến cửa vào, rồi hung ác cắm vào tận gốc.

"A..." Hoa huyệt bị chạm tận đáy, cảm giác vừa như khuây khoả vừa như đau đớn làm Minh Triệu há miệng, hét lớn.

"Siết quá...Bà xã...Thả lỏng." Kỳ Duyên thở hổn hển, cố nén ham muốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, cúi đầu ngậm một bên vú, cẩn thận cắn mút, ra vào thật nhẹ nhàng đợi nàng thích ứng.

"A...Uh...Ưm...Hahh..." Minh Triệu toàn thân mềm nhũn, cô hiếm khi dịu dàng làm hoa huyệt nàng càng thêm ướt át, cả người như tan thành nước bên dưới nàng.

"Sướng chứ? Ừm...Rên quyến rũ thế kia mà!" Kỳ Duyên cảm thấy nước trong hoa huyệt nàng càng chảy nhiều, cảm thấy đã đến lúc liền thẳng lưng cắm thẳng vào, quy đầu cực đại đội đến cửa tử cung mới dừng lại.

"Á..." Cảm giác bị đâm thủng làm Minh Triệu hét lên. Tuyết trắng mềm mại trước ngực cũng nảy mạnh lên.

"Kêu lớn chút nữa đi..Bà xã, anh thích nghe em kêu." Kỳ Duyên nắm chặt eo nàng, không hề áp chế dục vọng của mình, động tác hung ác đẩy nàng tới lui, gậy thịt thô dài không ngừng đâm sâu, mỗi lần ra vào đều mang theo lượng lớn chất lỏng gây ra tiếng động không ngớt.

Hoa huyệt của nàng quá chặt, mỗi lần vào đều phải dùng sức rất nhiều, đẩy tầng tầng lớp lớp tường thịt mềm chặt, mỗi lần rút ra, lại giống như có vô số miệng nhỏ hút mạnh lên thân vật cứng, được hưởng thụ nhiều như vậy làm Kỳ Duyên thật sự không dịu dàng nổi, mỗi lần đều đẩy mạnh lối vào làm nàng kêu gào liên tục.

"Cho em chết...Bà xã...Cho em chết!" Dần dần Kỳ Duyên cảm thấy không đủ thoả mãn, thế là gác chân nàng lên vai, điên cuồng tiến vào va chạm.

"Aaa..." Minh Triệu có cầu xin cũng không được, đầu quẫy liên hồi, tay nắm chặt da thú nếu không sợ rằng cô đẩy nàng đến bay ra ngoài.

Cuối cùng, Minh Triệu bị hành hạ đến khó nấc: "Ông xã...Tha cho em...Hu hu...Em chết mất...A..."

Khuôn mặt nàng ửng đỏ, hai chân dang rộng, mắt mờ mịt bất lực đón nhận tốc độ ra vào kịch liệt không biết thoả mãn của Kỳ Duyên, hoa huyệt mẫn cảm bị quy đầu căng ra, đau rát, vừa đau vừa kích thích làm nàng một lần run rẩy, hoa huyệt co lại.

"Ahh..." Minh Triệu rên một tiếng thật dài, cong gập người lên đỉnh.

Kỳ Duyên cuối cùng cũng không kiềm nén được nữa, hét lớn rồi bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro