Chương 7: ÁC MỘNG BẮT ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Haha, ngon sao? Vậy anh ăn nhiều một chút, vẫn còn này, anh nếm thử canh xem thế nào?" Minh Triệu thấy hắn thích ăn món mình làm, cảm thấy rất thoả mãn. Kỳ Duyên chưa từng ăn món nàng nấu, không phải nàng không muốn nấu cho cô ăn, mà do cô không cho nàng cơ hội.

"Ừ canh ngon, không ngờ dùng xương nấu canh lại ngon thế này, trước đây chúng tôi đều ném cả, thật lãng phí quá."

Vĩnh Khoa bây giờ quả thật thay đổi cách nhìn về nàng, không ngờ nàng vóc dáng nhỏ bé nhưng có tài ghê, nấu đồ ăn ngon quá chừng.

"Haha, anh thích thì cứ đến đây, tôi nấu cho anh ăn." Minh Triệu cảm thấy ở gần hắn thật dễ chịu, không giống ở gần Kỳ Duyên rất áp lực.

"Cô nói đấy nhé, sau này tôi sẽ đến, cô đừng chê tôi phiền rồi đuổi đi nhé." Vĩnh Khoa rất thích thú nhận lời mời của nàng.

Một bữa cơm, hai người vừa nói vừa cười. Ăn cơm xong, Minh Triệu được Vĩnh Khoa giúp đỡ cuốc sân sau, trồng mấy cây giống nàng đem về.

Minh Triệu chưa từng trồng trọt, không biết mấy loại cây này có sống được không nhưng cứ gieo rồi tưới nước trước đã.

Vừa làm xong, Kỳ Duyên đi săn trở về, khiêng con mồi vào kho dự trữ cất, đi ra thì thấy hai người ở phía sau vui vẻ trò chuyện gì đó, sắc mặt tối sầm nhìn đám cây giống xanh mượt, nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?

Minh Triệu co rúm người lại, theo bản năng lùi ra đằng sau, nhỏ giọng đáp: "Là bông vải, em muốn tự trồng, chị nhìn xem trồng vậy được không?"

Cảm giác được nàng sợ cô, Kỳ Duyên thấy khó chịu, vừa rồi còn mới thấy nàng với Vĩnh Khoa nói cười vui vẻ, mà vừa gặp cô đã thay đổi thái độ.

Vĩnh Khoa nhìn thấy mọi chuyện, không nhịn được nói Kỳ Duyên: "Cậu về rồi à, vừa lúc tôi có chuyện muốn nói, cậu đến nhà tôi một chuyến đi."

Kỳ Duyên nhìn sang Minh Triệu, gật đầu rồi đi cùng hắn.

Minh Triệu thấy hai người đi rồi, bèn ngoan ngoãn vào nhà, cô đã về rồi, trời cũng đã tối, ác mộng của nàng sắp bắt đầu. Bây giờ nàng lại thấy sợ.

Kỳ Duyên đi không bao lâu thì về, sắc mặt không được tốt, không nói câu nào bắt đầu cắt thịt đem nướng. Minh Triệu thấy cô tâm tình không tốt, cũng không dám chọc vào, im lìm ngồi bên cạnh nhìn cô làm.

Kỳ Duyên nướng thịt xong, thấy trong nồi còn canh xương, nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"

Không nghĩ cô đột nhiên hỏi mình, Minh Triệu hoảng sợ nhưng lại kịp hiểu hắn hỏi gì, nhỏ giọng đáp: "Là canh xương hầm, giữa trưa Vĩnh Khoa ở đây ăn cơm."

Kỳ Duyên nghe vậy mặt càng sầm hơn, múc một thìa nếm thử, ai dè hương vị không tệ lắm, nên múc luôn hai chén, một chén đưa cho Minh Triệu, đưa luôn thịt nướng cho nàng. Minh Triệu cầm thịt, chậm rãi ăn từng chút một.

Ở đây không có gì để giải trí, nên ăn tối xong, không được bao lâu cô lại đè nàng lên giường, làm chuyện mà nàng cảm thấy vừa khổ sở vừa xấu hổ, đó cũng là chuyện nàng sợ nhất. Nên bây giờ có thể kéo dài thời gian được chút nào thì cứ kéo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro