Chương 73: VẬT XẤU XA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm...Ông xã, tha em...A..." Minh Triệu đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bám chặt vai cô, móng tay gần như bấm vào thịt Kỳ Duyên, mái tóc dài bay bay, tiểu huyệt không ngừng nuốt vào nhả ra cự vật của cô.

"Bà xã, em tốt nhất là kêu nhỏ thôi, ưm...Nếu không, người nào đi ngang nghe được sẽ biết chúng ta đang làm gì. Shhh...Em tính cắn đứt Duyên sao? Lỏng một chút."

Kỳ Duyên cười gian rút gậy thịt để ngoài cửa huyệt rồi thừa dịp Minh Triệu thở nhẹ ra, đột ngột đâm mạnh vào.

"Aa..." Minh Triệu bị cô thình lình đâm mạnh không tự chủ được phải hét lớn lại nhớ lời cảnh cáo của cô thì mím chặt môi đè nén tiếng nức nở. Thân thể co rụt lại, ngón tay bấu vào vai Kỳ Duyên, cố không tập trung vào cảm giác mãnh liệt khiến nàng không chịu nổi ở phía dưới.

Đáng tiếc nàng đè nén tiếng nức nở càng kích thích thú tính của Kỳ Duyên, làm cho chút lí trí còn thừa lại không bao nhiêu của cô bị thiêu cháy hoán toàn, trong đầu toàn là ý nghĩ phải hành hạ cô gái này đến chết đi sống lại, gậy thịt hung ác từng chút va chạm vào hoa huyệt Minh Triệu.

"Nhẹ chút...Ông xã...Sâu quá...Duyên nhẹ thôi..Hah..."

Minh Triệu khóc nức vì động tác thô bạo của cô, ngoài cửa thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng thú nhân nói chuyện làm nàng càng căng thẳng, hoa huyệt bất giác thắt lại, mút chặt vật xấu xa làm nàng vừa yêu vừa ghét đang tung hoành bên trong.

Kỳ Duyên bị nàng thắt lại càng thêm điên cuồng, căn bản không để ý lời nàng, gậy thịt càng thêm cứng rắn, căng hoa huyệt đến mức tận cùng như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Ngay lúc Minh Triệu cong người sắp đạt được khoái cảm, đột nhiên nghe ngoài cửa có người gọi: "Minh Triệu, Minh Tú nói cô mang khoai đến cho cô ấy, cô mau qua đi, cô đâu rồi?"

Minh Triệu sợ cứng cả người, Kỳ Duyên cũng ngẩn người, chán nản ngừng lại rồi giận dữ hét lên với người ngoài cửa: "Cút đi, không được vào."

Ánh Quỳnh đi đến gần cửa bị tiếng rống của Kỳ Duyên làm hoảng hồn, lập tức hiểu ra hai người bên trong đang làm gì, ngượng ngùng gãi đầu, nhanh chóng lùi lại mấy bước, nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hít sâu một hơi, không đếm xỉa đến nói lớn: "Kỳ Duyên, cậu nhanh lên chút, Minh Tú đói bụng muốn ăn khoai lang của Minh Triệu."

Nói xong liền chạy như bay.

"Ưm..." Bị Ánh Quỳnh biết nàng và Kỳ Duyên đang làm chuyện gì, thật sự là rất khó chấp nhận, thẹn quá cắn mạnh lên vai Kỳ Duyên.

"Shh..." Kỳ Duyên không đề phòng, bị nàng cắn mà rít lên, liền trả đũa đâm mạnh hai cái.

Minh Triệu vừa thẹn vừa giận nhéo cô: "Mau lấy ra..."

"Của Duyên còn cứng mà, em bắt Duyên để vậy mà lấy ra sao?" Kỳ Duyên cười gian manh đi vào.

"Vậy...Duyên làm nhanh lên...A...Ư...Sâu quá...Duyên nhẹ chút...Đi...A.." Minh Triệu bị cô đè bẹp trên cửa, không tránh được đành phải năn nỉ cô làm nhanh.

"Được Bà xã, như em mong muốn." Kỳ Duyên cười đáp, lập tức ra vào thật mạnh giống như motor điện, làm Minh Triệu như muốn rời từng mảnh, thở cũng trở nên khó khăn, hai chân mềm nhũn, người cong lên bám cô.

Kỳ Duyên điên cuồng ra vào, Minh Triệu rên rỉ ngày càng nhỏ, sắp ngất đi. Lúc này có một dòng nóng bỏng bắn mạnh vào hoa huyệt.

Minh Triệu cả người xụi lơ bám dính Kỳ Duyên còn cô lại hơi rầu rĩ. Minh Triệu thở dài, sư tử thúi này đúng là hẹp hòi, mới mở miệng giải thích: "Em thật sự chỉ xem Vĩnh Khoa là bạn thôi Ông xã...Duyên đừng ghen mà."

"Em nói bậy gì đó, ai thèm ghen chứ." Kỳ Duyên bị nhìn thấu tim đen, hơi xấu hổ cúi xuống cắn lên khuôn mặt mướt mồ hôi của nàng để lại một đống dấu răng.

"Phải phải, Duyên không ghen là em nói bậy, Duyên nên lấy cái đó ra được rồi chứ?" Minh Triệu bất đắc dĩ phải chiều theo cô...Có điều, bộ dạng khó chịu này của cô thật đáng yêu.

"Cái đó là cái gì? Nó là bảo bối mang khoái lạc cho em thì có, em muốn chụt chụt nó không?" Kỳ Duyên nghe nàng nói lại nóng lên, xoa xoa bầu ngực nàng.

"Duyên...Ưm...Sư tử thúi..." Minh Triệu biết cô muốn nói gì, đánh cô một cái, thúc giục: "Mau lấy ra nhanh, em hứa với Minh Tú phải nấu khoai cho cậu ta rồi, cậu ta đang chờ đó."

"Vậy tối về, em phải chụt chụt nó." Kỳ Duyên uy hiếp, nàng mà không chịu cô sẽ không tha.

"Duyên..." Minh Triệu đỏ mặt liếc cô...Sư tử thúi, đầu óc toàn mấy chuyện này, tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn gật đầu thoả hiệp.

"Chẳng những chụt chụt còn phải ngậm với liếm nữa, phải mút nữa mới được đó." Kỳ Duyên tham lam đòi hỏi.

"Được rồi mà...Duyên nói sao thì làm vậy, Duyên lấy ra trước đi." Minh Triệu cảm giác như cô lại cứng lên, sợ cô làm lần nữa, mau chóng gật đầu đồng ý.

Thấy nàng chịu rồi, Kỳ Duyên lúc này mới lưu luyến rút ra.

Không có vật của cô chắn giữ, chất lỏng trắng đục bên trong chảy ra, chảy dọc theo bắp đùi nàng, Minh Triệu khom người che lại chạy vào phòng tắm.

Kỳ Duyên nhìn thấy mà cả người khô nóng, vật dưới thân lại rục rịch, đuổi theo nàng đến phòng tắm, áp nàng vào thành bồn "Yêu" lần nữa.

Đến khi Minh Triệu nướng khoai đưa cho Minh Tú ăn xong thì trời đã tối đen. Ở đây không có đồng hồ, Minh Triệu không biết đã mất bao lâu, có điều nhìn ánh mắt cười nhạo của Minh Tú, nàng lại muốn chui xuống đất.

Minh Tú còn thừa dịp Kỳ Duyên với Ánh Quỳnh không để ý, kề tai Minh Triệu nói nhỏ: "Minh Triệu, Kỳ Duyên lợi hại ha, làm lâu như thế, cô chắc thích lắm...Ta nói, cậu ta làm cô mấy lần vậy, ba hay bốn, hại tôi chờ sắp chết đói luôn."

Trời ạ, để nàng chết đi, Minh Triệu xấu hổ muốn chết. Đều tại tên sư tử thúi kia hại nàng xấu hổ thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro